Chương 31: Phần thưởng
Ước nguyện ban đầu của Điền Lệ Hoa rất đơn giản, chính là để Điền Nguyên Vũ lên truyền hình hát, sau đó tìm được ba mẹ của Điền Nguyên Vũ, đương nhiên nếu có thể lấy được phần thưởng thì không còn gì tốt hơn, nhưng sau khi đến đài truyền hình, nhìn thấy rất nhiều những người bạn nhỏ có thể hát còn có thể nhảy, ngay lập tức Điền Lệ Hoa liền bỏ đi ý định này, lúc này lại bị cô giáo nhắc đến, Điền Lệ Hoa không nhịn được hỏi lại: "Đúng là lấy được phần thưởng à?"
"Tôi cảm thấy được." Cô giáo nói.
"Cũng có nghĩa là có thể được hoặc có thể không?"
"Khả năng được là rất lớn."
"Như vậy chúng ta làm gì bây giờ?"
"Cái gì cũng không cần làm, đến ghế khán giả nghe hát một chút, chờ kết quả là được rồi."
"Vậy được, vậy được, Nguyên Vũ, đi, cùng cô ngồi xuống xem biểu diễn."
"Dạ!" Điền Nguyên Vũ gật đầu.
Điền Nguyên Vũ bị Điền Lệ Hoa ôm ra khỏi hậu đài, đi đến ghế khán giả ngồi, nhìn trên sân khấu biểu diễn, biểu diễn là loại không nằm trong hạng mục thi đấu mà chỉ là biểu diễn giải trí, từng bạn nhỏ mặc đủ loại trang phục động vật, có lão hổ, có thỏ, có hồ ly, còn có mèo, biểu diễn liên khúc "Ốc loa nhỏ","Hai con hổ" cùng "Bé thỏ ngoan", có bài Điền Nguyên Vũ đã nghe qua, có bài lại chưa nghe.
Không cần biết có từng nghe qua hay không, đây cũng là lần đầu tiên bé ngồi xem biểu diễn ở khoảng cách gần như vậy, mới mẻ cực kỳ, đôi mắt đen sáng lấp lánh, quay đầu nhìn về phía Lý Xán cùng Thắng Khoan, Lý Xán cùng Thắng Khoan đang nương theo nhạc mà lắc lư thân mình, nhìn qua rất vui, bé cũng muốn lắc lư một cái, nhưng bé thẹn thùng, không nhịn được ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Điền Lệ Hoa, Điền Lệ Hoa liếc mắt nhìn hai người Lý Xán đang lắc lư theo nhịp điệu, trong nháy mắt hiểu được, nói với Điền Nguyên Vũ ở trong ngực mình: "Con cũng lắc lư theo đi."
Điền Nguyên Vũ nói: "Con không biết ạ."
"Con biết mà, con xem Xán Xán cùng Thắng Khoan kìa, con cũng lắc lư một cái." Điền Lệ Hoa cổ vũ Điền Nguyên Vũ.
"Con không biết đâu." Điền Nguyên Vũ che miệng thẹn thùng cười.
"Con biết, học một chút là được mà."
Điền Nguyên Vũ do dự một chút, ngập ngừng nói: "Vậy, vậy con học theo Thắng Khoan ạ."
"Được."
Điền Nguyên Vũ bắt chước động tác của Thắng Khoan lắc lư qua bên trái một chút, rồi lại lắc lư sang bên phải, càng lắc càng thoải mái, cuối cùng đồng thanh theo Lý Xán và Thắng Khoan hát lên theo trên sân khấu: "Chim én nhỏ mặc áo bông, hàng năm mùa xuân tới nơi này... Ta có một con lừa lông nhỏ nhưng xưa nay chưa từng cưỡi, có một ngày ta tâm huyết dâng trào... Dưới chân cầu lớn có một đám vịt đang bơi, mau tới mau tới số một số hai bốn, sáu bảy, tám, quạc quạc, thật nhiều thật nhiều ý a..."
Lúc còn học lớp vỡ lòng mấy bài này đều đã được học, ba đứa nhỏ hát cực kỳ nghiêm túc, sau khi liên khúc kết thúc, ba đứa nhỏ còn chưa thỏa mãn, Lý Xán quay đầu nói với Điền Lệ Hoa: "Mẹ, con biết hát hết đó."
Thắng Khoan nói tiếp: "Tao cũng biết hát, tao cũng hát được hết!"
Lý Xán nói: "Mày không có không có... Không có hát hay như Nguyên Vũ, Nguyên Vũ mày cũng hát hết đúng không?"
Điền Nguyên Vũ gật đầu: "Ừ."
"Xem đi, Nguyên Vũ hát êm tai nhất!"
Thắng Khoan chịu phục Điền Nguyên Vũ, cho nên không còn lời nào để nói, thế nhưng nó phải nói rõ một chút, nhìn Điền Nguyên Vũ nói: "Nguyên Vũ, tao hát cũng dễ nghe!"
Điền Nguyên Vũ nói: "Đúng."
"Lát nữa tao nhất định sẽ có thưởng!" Thắng Khoan kiên định nói.
"Chưa chắc mày đã đoạt giải." Điền Nguyên Vũ ăn ngay nói thật.
"Tại sao?"
"Bởi vì có thật nhiều tiết mục hay hơn."
"Nhưng tao hát cũng dễ nghe mà, tao hát cũng hay, nhất định tao có thể đoạt giải. Mày có đoạt giải không?"
"Tao cũng không biết."
Hai đứa bé đang nói chuyện thì toàn bộ ánh đèn trên sân khấu sáng lên lần thứ hai, người dẫn chương trình cũng lên sân khấu lần nữa, cầm trong tay một danh sách nhỏ, có người theo sau lưng đẩy một loạt phần thưởng xuất hiện, phụ huynh của bọn nhỏ khẩn trương một chút, bởi vì mọi người đều biết kết quả thi đấu của cuộc thi văn nghệ lần này đã có.
Điền Lệ Hoa không khỏi ngồi thẳng lại.
Lý Thanh Chương cũng phấn khởi hẳn, nhìn thẳng tắp về phía sân khấu.
Điền Nguyên Vũ cảm giác được sự biến hóa tâm tình của người lớn, bé cũng cùng người lớn nhìn về phía sân khấu, trên sân khấu người dẫn chương trình như ăn mì nóng nên đầu lưỡi bị phỏng vậy, nói chuyện đặc biệt nhanh, bé không hề nghe được người dẫn chương trình nói cái gì, cuối cùng bé cũng nghe rõ, người dẫn chương trình muốn bắt đầu trao giải, gọi đến tên ai thì lên sân khấu lĩnh thưởng, đầu tiên là giải ba có năm tên, sau khi gọi năm cái tên xong, năm học sinh lên sân khấu lĩnh thưởng, bên trong không có học sinh của tiểu học Cẩm Lý.
Thắng Khoan khổ sở mà nói: "Không có con, con không có đoạt giải."
Mẹ Thắng Khoan an ủi nói: "Không sao, tham dự là tốt rồi."
"Nhưng con muốn hoa đỏ." Thắng Khoan chuẩn bị khóc, nó chưa từng được nhận hoa đỏ, nó muốn.
Mẹ Thắng Khoan nói: "Chỉ cần tham dự là có hoa rồi."
"Có không ạ?"
"Có."
Trong nháy mắt Thắng Khoan tiêu tan mọi khổ sở, chỉ cần có hoa đỏ là được ai biết lúc gọi tên giải nhì đột nhiên có tên "Phu Thắng Khoan", Thắng Khoan mờ mịt, ba mẹ Thắng Khoan mở to hai mắt hỏi người bên cạnh: "Là gọi tên con trai của tôi à?"
Điền Lệ Hoa cao hứng nói tiếp: "Đúng, đúng rồi, Thắng Khoan được giải nhì."
Ba mẹ Thắng Khoan vô cùng vui vẻ, vội vàng ôm Thắng Khoan đi ra bậc thang để Thắng Khoan lên sân khấu lĩnh thưởng, Thắng Khoan quay đầu nhỏ giọng gọi: "Nguyên Vũ, đi, chúng ta cùng đi lấy thưởng."
Điền Nguyên Vũ nhỏ giọng nói: "Tao không có đoạt giải, tao không thể đi."
"Vậy chúng ta cùng lên nhận hoa!"
"Anh dẫn chương trình không gọi tên của tao, tao không thể đi lên."
"Vậy, vậy, vậy—— "
"Đừng có vậy, vậy gì nữa, nhanh đi lĩnh thưởng đi!" Tính tình Điền Lệ Hoa nóng nảy, không nhịn được thúc Thắng Khoan một chút, thúc Thắng Khoan đi xong, cô có chút khẩn trương hỏi Lý Thanh Chương: "Giải nhất chỉ có một tên, có phải là Nguyên Vũ của chúng ta hay không?"
"Có thể." Lý Thanh Chương nói.
Điền Lệ Hoa lo lắng nói: "Nếu như không phải thì làm sao? Thắng Khoan cũng được giải nhì, Nguyên Vũ mẫn cảm như vậy có thể thương tâm hay không chứ?"
"Em cảm thấy thế nào?"
Lý Thanh Chương ra hiệu cho Điền Lệ Hoa nhìn về phía Điền Nguyên Vũ, bởi vì Thắng Khoan lấy giải nhì nên Điền Nguyên Vũ cùng Lý Xán vui vẻ vỗ tay, một chút cảm xúc căng thẳng thương cảm gì đó đều không có, bởi vì mục đích của bé chính là lên truyền hình, không để ý chuyện mình đoạt giải không đoạt giải.
Thấy tình huống như vậy, Điền Lệ Hoa thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến tiền thưởng của giải nhất là hai ngàn, hai ngàn đồng đó, so với một tháng lương của Lý Thanh Chương còn nhiều hơn, vừa lúc có thể mua áo bông quần bông cho Điền Nguyên Vũ, thật tốt mà, nếu như Điền Nguyên Vũ lấy được giải nhất là tốt rồi, đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy người dẫn chương trình nói: "Giải nhất của cuộc thi văn nghệ thiếu nhi lần này là —— là —— "
Trong nháy mắt tim của Điền Lệ Hoa như vọt lên tới cổ họng.
Lý Thanh Chương cũng khẩn trương.
Những trường khác đều dựng thẳng tai nghiêm túc nghe.
Người dẫn chương chương trình cố ý tăng sự hồi hộp nên nói liên tục mấy cái "Là ——", sau đó mới nâng cao giọng hô: "Là —— học sinh Điền Nguyên Vũ hát "Lỗ băng hoa"."
Điền Lệ Hoa ngẩn ra.
Lý Thanh Chương cũng sững sờ.
Mẹ Thắng Khoan nhanh chóng đẩy Điền Lệ Hoa: "Cô của Nguyên Vũ, cô của Nguyên Vũ, Nguyên Vũ nhà cô lại đứng thứ nhất kìa."
Điền Lệ Hoa như vừa tỉnh giấc chiêm bao.
Mẹ Thắng Khoan nhanh chóng nói: "Còn không mau cho nó lên sân khấu lĩnh thưởng đi, chờ gì nữa."
"Được, được được được." Điền Lệ Hoa chậm nửa nhịp mà nhìn về phía Điền Nguyên Vũ trong ngực mình, kích động nói: "Nguyên Vũ, con hát được giải nhất đó, có vui không?"
"Vui ạ."
"Lát nữa rồi chúng ta lại vui vẻ tiếp nhé, bây giờ con đi lên sân khấu nhận thưởng trước nha? Lên sân khấu giống như Thắng Khoan đó."
"Dạ."
"Đi đi."
Điền Lệ Hoa xoa đầu Điền Nguyên Vũ một chút, Điền Nguyên Vũ đứng ở hành lang giữa những hàng ghế, như những người bạn nhỏ khác bước đi trong tiếng vỗ tay của các phụ huynh mà lên sân khấu, lúc gặp phải bậc thang, phải nhấc chân ngắn rất cao mới xiêu xiêu vẹo vẹo bò được lên sân khấu, làm cho một đám phụ huynh cười ha hả, sau khi lên sân khấu, bé đi tới trước mặt người dẫn chương trình.
Người dẫn chương trình có ấn tượng rất sâu với Điền Nguyên Vũ, không nhịn được hỏi nhiều vài câu: "Trò Điền Nguyên Vũ, con biết mình lên đây để làm gì không?"
Điền Nguyên Vũ trả lời: "Dạ lấy thưởng ạ."
"Biết mình đứng thứ mấy không?"
"Dạ con đứng thứ nhất."
"Vậy con cảm thấy mình hát thế nào?"
Điền Nguyên Vũ suy nghĩ một chút nói: "Con, con cảm thấy mình hát rất được ạ."
Giọng nói non nớt lại nói chuyện như người lớn, phối hợp với đôi mắt trong suốt, có một vẻ đẹp trời sinh. Lúc này bởi vì trang điểm đã lâu, trang điểm đã mờ gần hết, mọi người mới phát hiện đứa nhỏ Điền Nguyên Vũ này lớn lên đặc biệt đẹp đẽ, tuy rằng đồng phục học sinh có chút rộng, nhưng nhìn vẫn rất được, người dẫn chương trình cũng bị Điền Nguyên Vũ làm cho ngơ ngác, chậm nửa nhịp mới mời người trao giải đi lên để trao giải cho Điền Nguyên Vũ.
Sau khi Điền Nguyên Vũ nhận được cúp, đầu tiên xem cúp là cái gì, là một con cá thủy tinh, cũng không biết có ý gì, tiếp theo đó người trao giải phát cho bé giấy chứng nhận, hoa đỏ, gói quà văn phòng phẩm lớn, bé suýt ôm không được, thế nhưng thật vui vẻ, bởi vì văn phòng phẩm có thể dùng chung với Lý Xán, không cần dùng tiền mua.
Bé nhìn gói quà văn phòng phẩm cười.
Người dẫn chương trình lại hỏi: "Con vui không?"
Điền Nguyên Vũ nói: "Vui ạ."
"Vậy con có muốn nói gì không?"
Điền Nguyên Vũ nhất thời không biết phải nói gì, đôi mắt đen láy nhìn người dẫn chương trình, người dẫn chương trình nói: "Không sao, nói cái gì cũng được, nói cái gì với người ngồi trước TV cũng được."
"Bây giờ con đang ở trong máy quay phim ạ?"
Lời nói này, một đám người lớn không nhịn được bật cười, người dẫn chương trình nghẹn một chút, nói: "Đúng, bây giờ con đang ở trong máy quay phim, con có lời gì muốn nói với những người ngồi trước TV không?"
"Dạ có."
"Vậy con nói đi."
"Dạ, con nói." Điền Nguyên Vũ cũng không biết nên quay đến chỗ nào để có thể làm cho những người ngồi trước TV thấy rõ mình, bé mờ mịt chung quanh, chó ngáp phải ruồi tìm được máy quay phim nói: "Ba mẹ ơi, hai người có nhìn thấy con không? Thấy được con thì đến nhà cô tìm con nhé."
Tiếng cười dưới sân khấu ngưng lại.
Điền Lệ Hoa lệ tuôn từng dòng.
Vừa nãy người dẫn chương trình có tìm Lý Thanh Chương để hỏi thăm tình hình một chút, cũng không nói là Điền Nguyên Vũ được nhặt, mà là văn nghệ hóa nói Điền Nguyên Vũ bị lạc mất ba mẹ, nếu như ba mẹ nhìn thấy Điền Nguyên Vũ trên TV, làm phiền đến tiệm tạp hóa của nhóc con ở trấn nhỏ Cẩm Lý tìm Điền Nguyên Vũ.
Lời mà người dẫn chương trình nói chỉ có thể đến đây, dù sao hắn cũng chỉ dẫn chương trình cuộc thi văn nghệ thiếu nhi, không thể lạc đề quá xa, vì vậy một lát sau, khống chế lại chương trình, tiến hành tổng kết cuộc thi văn nghệ thiếu nhi lần này, thế nhưng không ít phụ huynh lại nhớ kỹ chuyện này, thi đấu vừa kết thúc dồn dập tìm tới nhìn Điền Nguyên Vũ, giống như kiểu ai cũng đều có họ hàng bạn bè bị lạc mất con vậy, thế nhưng nhìn kỹ tướng mạo của Điền Nguyên Vũ, đều cảm thấy họ hàng bạn gì của mình tuyệt đối không thể nào sinh được một đứa con trai đẹp mắt tới vậy.
Một phen dò hỏi kiểm tra cũng không có kết quả gì, mọi người dồn dập rời đi, Điền Nguyên Vũ cũng chuẩn bị cùng cô về nhà, nhưng Lý Xán và Thắng Khoan trầm mê với việc kiểm tra phần thưởng của bé, vì thế bé đành để cho bọn họ xem phần thưởng.
Ba đứa nhỏ ngồi xổm trên đường kiểm tra, Thắng Khoan ước ao phần thưởng nhiều hơn mình của Điền Nguyên Vũ, quay qua Lý Xán khoe khoang bút chì, tẩy, vở luyện viết của mình, còn có hai trăm đồng tiền thưởng.
"Hai trăm đồng có thể mua một phòng kẹo!" Thắng Khoan ôm văn phòng phẩm nói.
Điền Nguyên Vũ nói: "Thắng Khoan, hai trăm đồng không mua được một phòng kẹo."
"Có thể."
"Không thể."
"Có thể!"
Lý Xán nói: "Điền Nguyên Vũ có hai ngàn đồng lận!"
Thắng Khoan không biết hai ngàn là ý gì, hỏi: "Hai ngàn đồng là bao nhiêu tiền?"
Lý Xán khẳng định nói: "Hai ngàn đồng là một trăm lần hai trăm đồng, có thể mua một trăm phòng kẹo!"
Trong nháy mắt Thắng Khoan cảm thấy mình bị nổ tung, khoe khoang không nổi nữa, quay đầu đi tìm ba mẹ, ba Thắng Khoan, mẹ Thắng Khoan cùng Điền Lệ Hoa, Lý Thanh Chương mới từ tổ tiết mục lĩnh tiền thưởng, bốn người đều kích động không thôi, Điền Lệ Hoa cầm một xấp tiền đi đến trước mặt Điền Nguyên Vũ nói: "Nhìn này, xem con kiếm được nhiều tiền chưa này?"
Điền Nguyên Vũ hay ở tiệm tạp hóa bán hàng, bé biết giá trị của tiền, nhìn thấy đống tiền giấy toàn tờ một trăm đồng, thán phục: "Oa! Thật nhiều tiền quá!"
"Đúng vậy, thật nhiều." Điền Lệ Hoa cố ý chuẩn bị mười đồng tiền cho Điền Nguyên Vũ nói: "Cái này con tự cất nhé, tiền lớn để cô giữ giúp con, mấy ngày nữa mua cho con áo bông, quần bông, giày bông, còn lại nộp học phí lên đại học, có được không?"
"Dạ!" Điền Nguyên Vũ lại nói: "Cũng mua quần áo cho cô nữa ạ."
"Con nói mua quần áo cho cô à?" Điền Lệ Hoa ngạc nhiên hỏi.
Điền Nguyên Vũ gật đầu thật mạnh: "Mua quần áo xinh đẹp cho cô nữa ạ."
Điền Lệ Hoa cao hứng ôm Điền Nguyên Vũ, đúng là không uổng công, không uổng công thương đứa nhỏ này mà.
Mẹ Thắng Khoan ở bên cạnh khen Điền Nguyên Vũ hiểu chuyện lại thông minh, Điền Lệ Hoa nghe vui vẻ, cô thật sự kiêu ngạo vì Điền Nguyên Vũ, cô thật không ngờ Điền Nguyên Vũ lại ưu tú như vậy, xuất sắc như vậy, như người dẫn chương trình nói như vậy, bé là một đứa nhỏ rất tình cảm, trong tận đáy lòng có ánh sáng chói mắt nhất thuần túy nhất, cho nên cho dù khiến người ta khóc, vẫn khiến cho người cảm thấy được ấm áp.
Điền Nguyên Vũ được giải nhất, có tài ắt có danh.
Điền Lệ Hoa vui mừng ôm chặt Điền Nguyên Vũ, cùng ba mẹ Thắng Khoan hợp lại muốn mời cô giáo ăn cơm, cô giáo cũng được thưởng, sao để cho người nhà Điền Nguyên Vũ mời cơm được, lại nói cô còn phải trở về viết tổng kết, vì vậy việc này liền thôi.
Một nhà Điền Lệ Hoa cùng một nhà Thắng Khoan có giao tình tương đối tốt, cho nên thừa dịp đến giờ cơm đi đến quán nhỏ gần đài truyền hình ăn trưa, món ăn đều là đồ ba đứa nhỏ thích ăn, ba đứa nhỏ ăn tới mức bụng tròn vo, cả người đều thư thái, lúc lên xe công cộng chỉ một phút sau đã có hai đứa ngủ mất, Điền Nguyên Vũ nằm nhoài cạnh cửa sổ xe mí mắt đánh nhau.
Mẹ Thắng Khoan nói: "Lệ Hoa, xem Nguyên Vũ nhà cô buồn ngủ rồi kìa."
Điền Lệ Hoa liếc mắt nhìn, lập tức đem Lý Xán trong ngực kín đáo đưa cho Lý Thanh Chương, sau đó đem Điền Nguyên Vũ ôm vào trong ngực, ôm Điền Nguyên Vũ giỗ ngủ.
Ba đứa nhỏ đứa nào cũng ngủ như heo, lúc xuống xe phải gọi mấy lần mới đánh thức được, Điền Nguyên Vũ vươn tay xoa mắt, nắm vạt áo Điền Lệ Hoa đi theo xuống xe, vừa xuống xe liền nhìn thấy Kim Mẫn Khuê cùng Lý Thạc Mân cách đó không xa, ánh mắt sáng lên, lớn tiếng gọi: "Mẫn Khuê! Thạc Mân!"
Trước đây không có Điền Nguyên Vũ, Kim Mẫn Khuê và Lý Thạc Mân không cảm thấy gì, hiện tại có Điền Nguyên Vũ, một ngày không gặp, hai người sẽ nhớ, cho nên sau khi ăn cơm trưa xong, hai người cố ý đến bến xe bên này chơi bắn bi, vì muốn nhìn thấy Điền Nguyên Vũ sớm hơn, nghe được tiếng gọi của Điền Nguyên Vũ, hai người đồng thời quay đầu.
"Nguyên Vũ!"
"Nguyên Vũ!"
Hai người đồng thời chạy về phía Điền Nguyên Vũ, Kim Mẫn Khuê xông lên trước vọt tới trước mặt Điền Nguyên Vũ tặng cho Điền Nguyên Vũ một cái ôm thật chặt, Điền Nguyên Vũ cũng ôm Kim Mẫn Khuê, Kim Mẫn Khuê ôm Điền Nguyên Vũ một lúc, sau đó mới thả Điền Nguyên Vũ ra hỏi: "Sao đến bây giờ em mới về?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro