Chương 67: Chuyện xưa

Là ai?

Là ai vào được?

Cơ hồ là trong nháy mắt Điền Nguyên Vũ và Kim Mẫn Khuê đều nghĩ tới Kim Hoài An, đây chính là thế ngàn cân treo sợi tóc, Kim Mẫn Khuê vội vàng nuốt miếng thịt kho tàu trong miệng xuống, quay về phía Điền Nguyên Vũ nói một câu "Đi mau, ba anh đến", sau đó vươn tay đóng cửa sổ cái "Rầm".

Điền Nguyên Vũ bị giam ngoài cửa sổ.

Nhưng Điền Nguyên Vũ cũng không tức giận, ngược lại bé cảm giác trái tim nhỏ của mình đập ầm ầm, bé sợ chú Kim phát hiện ra bé, vội vàng nhảy từ trên ghế nhỏ xuống, kết quả sốt sắng thái quá, không đứng vững, đặt mông ngồi dưới đất, làm lông mày bé nhíu một chút.

Hai cái tay nhỏ của bé vẫn bưng đĩa nhỏ vững vàng, làm cho đĩa nhỏ cùng thịt kho tàu hoàn hảo không chút tổn hại, bé vốn muốn trốn dưới cửa sổ một chút, trốn một chút sau đó đưa chỗ thịt kho tàu còn lại cho Mẫn Khuê ăn, sợ Mẫn Khuê ăn không đủ no, kết quả nghe thấy bên trong truyền đến giọng chú Kim nói một câu "Bên ngoài là Nguyên Vũ phải không", Điền Nguyên Vũ bị doạ giật mình một cái, nếu như bị chú Kim phát hiện bé đưa đồ ăn cho Mẫn Khuê, Mẫn Khuê sẽ bị đánh.

Bé nhanh chóng bò dậy từ trên đất, đặt đĩa nhỏ lên ghế nhỏ, nâng ghế nhỏ lên, chạy thịch thịch về nhà, về đến nhà, đem đĩa thịt kho tàu còn lại giao cho ba, sau đó ngồi trước cửa nhà mình nhìn về phía nhà Kim Mẫn Khuê, thật ra nhìn không tới nhà Kim Mẫn Khuê, bé chỉ muốn nghe hàng xóm nói một chút liên quan tới chuyện của Kim Mẫn Khuê mà thôi.

Ví dụ như chú Kim có đánh Mẫn Khuê hay không,

Ví dụ như chú Kim có tức giận không,

Ví dụ như chú Kim có cho Mẫn Khuê ăn cơm hay không.v..v, Điền Nguyên Vũ không nghe thấy, nhất định là bởi vì trước cửa nhà quá ít người, cho nên bé đứng dậy đi đến tiệm tạp hóa của nhóc con, vừa bán tạp hoá vừa nhìn lại nghe các hàng xóm nói chuyện phiếm, không nghe thấy chuyện liên quan tới Mẫn Khuê, lại nghe được chuyện Thắng Khoan liền bị đánh.

Bởi vì Thắng Khoan đang bổ sung bài tập nghỉ hè, cảm thấy mình làm không xong, lén lút xé hai trang bị ba nó phát hiện, sau khi bị đánh một trận liền tự tay dùng băng keo trong suốt dán lại, vừa khóc vừa làm, nhóm người lớn vui cười hớn hở mà thảo luận về Thắng Khoan "Thông minh tài trí".

Không có ai nói về Mẫn Khuê, Điền Nguyên Vũ buồn bực nâng mặt ngồi ở cửa tiệm tạp hóa, thỉnh thoảng giúp người khác lấy dầu, muối, dấm chua, mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, ánh chiều tà nhàn nhạt rơi xuống từng góc trấn Cẩm Lí, bọn nhỏ trong trấn cũng bắt đầu hô hào dẫn bạn ra chơi đùa.

Lý Thạc Mân, Lý Xán cũng chạy tới gọi Điền Nguyên Vũ cùng đi chơi, Điền Nguyên Vũ ngồi ở ngưỡng cửa không muốn chơi, chợt nghe có người gọi "Nguyên Vũ", bé quay đầu lại thì thấy Kim Mẫn Khuê, ánh mắt bé sáng lên trong nháy mắt, nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía Kim Mẫn Khuê hỏi: "Mẫn Khuê, anh được ra chơi hả?"

Kim Mẫn Khuê gật đầu.

"Ba anh không đánh anh nữa?"

"Không đánh!"

"Vậy buổi tối anh có thể ăn cơm chưa?"

"Có thể."

"Quá tốt rồi."

"Ừ, đã nói với bọn mày là ba tao cực kỳ thương tao mà!"

"Thương mày cái rắm!" Lý Thạc Mân tiếp một câu: "Ngày hôm nay cầm chổi đánh mông mày, sắp đánh mông mày nở hoa rồi."

"Cút đi!" Kim Mẫn Khuê đạp một cước trên cái mông Lý Thạc Mân nói: "Mày thì biết cái gì! Đây là ba tao dạy tao, dạy tao đó, có hiểu hay không? Là tao làm hỏng máy ghi âm, ba tao mới đánh tao!"

Lý Thạc Mân bưng cái mông rời xa Kim Mẫn Khuê.

Kim Mẫn Khuê quay đầu nhìn về phía Điền Nguyên Vũ nói: "Nguyên Vũ, đi, chúng ta đi chơi."

Điền Nguyên Vũ gật đầu, sau đó nhìn Kim Mẫn Khuê nói: "Mẫn Khuê, sau này anh đừng làm hỏng đồ nữa."

Kim Mẫn Khuê cười nói: "Không có chuyện gì đâu, anh phá xong có thể sửa lại mà."

Điền Nguyên Vũ nghiêm túc nói: "Thế nhưng anh sửa xong vẫn không thể dùng mà."

"Có thể sử dụng mà."

"Không thể dùng, anh xem lần này máy ghi âm bị anh phá hỏng, còn có lần trước là điện thoại, lần trước nữa là radio, còn lần trước nữa..."

"... Nguyên Vũ, không nói nữa, chúng ta đi chơi."

"Dạ đi."

Kim Mẫn Khuê dắt Điền Nguyên Vũ đi chơi đùa, chơi đến trời tối, đang chuẩn bị về nhà ăn cơm, đột nhiên trấn Cẩm Lí cúp điện, bọn nhỏ vừa thấy bị cúp điện, chẳng thèm về nhà nữa, tiếp tục chơi đùa, mãi đến tận khi trong trấn nhỏ vang lên tiếng kêu gào của người lớn, mọi người mới dồn dập về nhà.

Điền Nguyên Vũ chạy về nhà, nói một tiếng với mẹ, sau đó ở tiệm tạp hóa giúp đỡ cô bán nến, diêm cùng bật lửa, bán chừng một tiếng, hai bên trái phải cũng bắt đầu ăn cơm.

Mặc dù đã vào tháng chín, thế nhưng trấn Cẩm Lí vẫn hết sức khô nóng, không có gió thổi, rất nhiều hàng xóm đều bưng bát cơm ra đường hóng gió, Điền Lệ Hoa và Lý Thanh Chương trực tiếp chuyển bàn ăn nhỏ ra bên ngoài tiệm tạp hóa, sau khi cắm nến ở trên bàn người một nhà ngồi vây chung một chỗ, Điền Lệ Hoa cố ý gọi: "Nguyên Vũ, đến bên cô ăn này."

Điền Nguyên Vũ có chút ngại ngùng hỏi: "Mọi người ăn gì thế ạ?"

"Mì trộn, món con thích ăn."

Điền Nguyên Vũ không nhịn được nuốt nước miếng, cô làm mì trộn ăn ngon nhất, bé mở miệng nói: "Con đi hỏi ba mẹ con một chút ạ."

Điền Lệ Hoa nở nụ cười, nói: "Được, đi đi, cô giữ phần lại cho con, nhanh lên nhé."

Điền Nguyên Vũ gật đầu, lập tức chạy trở về nhà, chỉ chốc lát sau liền bưng một đĩa gà xào cung bảo chạy tới nói: "Ba con cho để chúng ta ăn."

Điền Lệ Hoa nói: "Được, ăn đi."

Điền Nguyên Vũ không lập tức ăn, mà là trộn mì cho tốt sau đó bưng về nhà cho ba mẹ và dì nếm thử, sau đó bưng mì trộn trở về, ngồi ở trước bàn cơm, dựa vào ánh nến ăn cùng một nhà cô, không bao lâu sau nhà Kim Mẫn Khuê, nhà Lý Thạc Mân đều bưng bát cơm lại đây, tôi hỏi cô ăn cái gì, tôi cho anh nếm thử đồ ăn của tôi, một đám người đều vui cười hớn hở.

Ngay vào lúc này, một bóng người nhỏ bé mập mạp đi ra khỏi bóng tối, không thấy người đã nghe thấy tiếng: "Mẹ Xán Xán ơi."

Điền Lệ Hoa hỏi: "Ôi chao, ai vậy?"

"Mẹ Xán Xán ơi." Một giọng nói non nớt mang theo tiếng khóc nức nở.

"Là Thắng Khoan sao?"

"Là con ạ, mẹ Xán Xán ơi, con đến mua nến ạ."

Lúc Điền Lệ Hoa xác định được là Thắng Khoan, Thắng Khoan cũng đi vào bên trong vùng sáng của ánh nến, mấy người Điền Nguyên Vũ cũng đã nhìn thấy bộ dáng Thắng Khoan, mập như mọi ngày nhưng hai con mắt nhỏ sưng như hạnh nhân.

Đám người Điền Nguyên Vũ sợ hết hồn.

Điền Lệ Hoa nhanh chóng hỏi: "Thắng Khoan, mắt của con làm sao vậy?"

Thắng Khoan mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Con khóc ạ."

"Sao con khóc?"

"Bài tập nghỉ hè của con vẫn chưa làm xong." Nói xong Thắng Khoan lại nhỏ giọng mà khóc, khóc lóc nói: "Con còn phải làm tiếp, ba bắt con phải làm xong trong ngày hôm nay, bị cúp điện, nến không đủ dùng, con đến mua nến."

"Ôi, đáng thương quá, thím lấy nến cho con nhé."

"Cô ơi, con đi lấy cho." Điền Nguyên Vũ đứng lên chạy vào trong tiệm tạp hóa lấy nến cho Thắng Khoan, nhỏ giọng hỏi: "Mày còn bao nhiêu bài tập nghỉ hè chưa làm xong?"

"Tao còn thật nhiều, thật nhiều thật nhiều thật nhiều, tao làm không xong, tao còn không biết làm."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Ba tao không cho tao ngừng, làm không xong thì không cho tao ngủ, oa oa oa..."

"..."

Điền Nguyên Vũ không biết nói gì cho phải.

Thắng Khoan vươn tay lấy nến từ trong tay Điền Nguyên Vũ, nói một câu "Đưa mày tiền này", sau đó cầm bốn, năm cây nến vừa đi về nhà vừa khóc oa oa, chọc cho một đám người lớn cười rộ lên, tiếng cười chưa dứt, trong bóng tối truyền đến tiếng Thắng Khoan khóc "Mọi người cười con, mọi người là bại hoại, ngày mai con sẽ không để ý đến mọi người nữa", sau đó liền chạy đi, lần này người lớn thật sự không khống chế được mà cười ha ha.

"Thắng Khoan thật là buồn cười nha!"

"Đệ nhị mỹ nam tử về nhà bổ sung bài tập nghỉ hè."

"Ngày hôm nay có thể làm xong không?"

"Thắng Khoan, con cố gắng lên nhé."

"..."

Mọi người đều vừa ăn điểm tâm ngọt vừa cười, Lý Xán, Lý Thạc Mân cùng Kim Mẫn Khuê cũng cười, Điền Nguyên Vũ lại lo lắng Thắng Khoan làm không xong bài tập, nhanh chóng ăn sạch chén, nhìn về phía Kim Mẫn Khuê, nhỏ giọng nói: "Mẫn Khuê, anh ăn cơm xong có đi xem Thắng Khoan không?"

Kim Mẫn Khuê hỏi: "Em muốn đi sao?"

Điền Nguyên Vũ gật đầu: "Em muốn đi xem, Thắng Khoan nói có nhiều bài không biết làm."

Kim Mẫn Khuê nói: "Được, vậy chúng ta cùng đi."

Lý Thạc Mân nghe vậy nói: "Tao cũng đi."

Lý Xán cùng nói: "Tao cũng đi tao cũng đi."

Ăn xong cơm, năm đứa nhỏ cùng đi đến nhà Thắng Khoan, mới đi vào sân nhà Thắng Khoan, liếc mắt liền thấy thấy Thắng Khoan nằm úp sấp ở bàn phòng khách, bàn tay nhỏ nắm thật chặt bút chì chúi đầu vào làm bài tập, ba Thắng Khoan ngồi bên cạnh.

Ba Thắng Khoan vừa nhìn thấy đám Điền Nguyên Vũ đến, vui cười hớn hở bắt chuyện và bảo Điền Nguyên Vũ lại đây ngồi, Thắng Khoan liếc mắt nhìn mọi người, tiếp tục vùi đầu làm bài.

Điền Nguyên Vũ hỏi: "Chú Phu Nhị, Thắng Khoan còn chưa làm xong ạ?"

Ba Thắng Khoan nói: "Ngữ văn làm xong rồi, chỉ còn số học, số học toàn là cộng trừ, chú để cho nó đếm trên đầu ngón tay."

Điền Nguyên Vũ quay đầu nhìn về phía Thắng Khoan, Thắng Khoan đang dùng ngón tay mập để đếm, tổng cộng thì có mười đầu ngón tay, hai chữ số trở lên đếm một chút là loạn, đếm loạn nên sai bị ba Thắng Khoan cưỡng chế làm lại, làm trễ nãi nghiêm trọng tiến độ làm bài tập.

Nếu cứ như vậy thì phải làm rất muộn rất muộn mới có thể làm xong, Điền Nguyên Vũ nhíu lông mày lại, chạy thịch thịch về tiệm tạp hóa, xin Điền Lệ Hoa một hộp diêm đã dùng qua, sau đó chạy đến nhà Thắng Khoan, đổ toàn bộ diêm trong hộp ra, để Thắng Khoan dựa theo số diêm mà đếm, như vậy vừa rõ ràng lại nhanh.

Thắng Khoan nhìn về phía ba Thắng Khoan.

Cả ngày hôm nay ba Thắng Khoan chỉ lo giáo huấn Thắng Khoan, không chỉ hắn tức đến chập mạch mà còn làm cho Thắng Khoan bị giáo huấn đến hồ đồ luôn, sững sờ quên mất loại phương pháp đếm đơn giản nhất này, có chút xấu hổ nói: "Dựa theo cách của Nguyên Vũ đi."

Thắng Khoan lập tức lấy diêm đếm, đếm một cái điền một con số, vậy mà không sai, nó liền liếc mắt nhìn ba.

Ba Thắng Khoan thấy mấy đứa trẻ đều vây quanh, liền nói: "Lo mà làm đi, ba đi nghỉ một lát, làm không xong không cho ngủ."

Nói xong ba Thắng Khoan đi.

Thắng Khoan bắt đầu bĩu môi.

Lý Xán lập tức rống: "Mày còn dám khóc hả! Còn không làm xong bài tập, mày sẽ không được đi học đấy!"

Thắng Khoan bị Lý Xán làm cho sợ hết hồn.

Điền Nguyên Vũ ngồi vào trước mặt Thắng Khoan, âm thanh giòn giã nói: "Thắng Khoan, mày đừng khóc, mày không hiểu chỗ nào, tao dạy mày, chúng ta làm cho tốt, sẽ làm xong rất nhanh, hơn nữa mày phải làm cho xong bài tập nghỉ hè của lớp vỡ lòng, bài tập lớp một cũng vậy, bởi vì kiến thức lớp vỡ lòng và lớp một đều na ná nhau, lớp một khó hơn một chút thôi."

"Vậy, vậy tao có thể làm xong sao?"

"Có thể, hiện tại làm liền đi."

"Bài này tao không biết làm."

Điền Nguyên Vũ liếc mắt nhìn, đề bài là trong bể nước có mười tám con vịt, bơi lên bờ năm con, lại bơi lên bờ một con, bay vào trong bụi cỏ hai con, hỏi trong bể nước còn bao nhiêu con vịt.

Điền Nguyên Vũ lấy diêm cho Thắng Khoan bày ra, giảng cho Thắng Khoan từng chút, kỳ thực Thắng Khoan rất thông minh, nhưng không tập trung, sau khi được Điền Nguyên Vũ chỉ, đếm ra số con vịt còn lại, sau đó dựa theo lời giải thích của Điền Nguyên Vũ, lại lôi diêm ra đếm, không tới hai tiếng đã làm xong hết thảy bài tập nghỉ hè.

"Tao làm xong toàn bộ rồi sao?" Thắng Khoan hỏi.

Điền Nguyên Vũ gật đầu.

Thắng Khoan kiểm tra lại một lần nữa ngữ văn cùng số học, xác định thật sự làm xong, nó nói: "Điền Nguyên Vũ, tao thật sự làm xong rồi."

Điền Nguyên Vũ nói: "Ừ."

Mắt Thắng Khoan sưng đỏ, vui vẻ hỏi: "Ngày mai tao có thể đi học đúng không?"

"Đúng."

"Điền Nguyên Vũ, cám ơn mày."

"Không cần khách khí, chúng ta là bạn tốt mà." Thắng Khoan là người đầu tiên muốn làm bạn tốt cùng Điền Nguyên Vũ, Điền Nguyên Vũ nghiêm túc nói: "Lần sau mày phải chăm chỉ làm bài tập bài tập, đừng lười biếng nữa, bằng không lại ăn đòn."

"Ừ, tao biết rồi."

Điền Nguyên Vũ còn nói: "Sau này mày cũng phải học tập thật giỏi, học tập cho giỏi, bài nào cũng sẽ biết làm."

Thắng Khoan gật đầu: "Được, sau này tao sẽ học tập cho giỏi, tao muốn làm học sinh ba tốt."

"Đúng! Sau này cũng không cần bổ sung bài tập."

"Được."

Thắng Khoan không nhịn được ôm Điền Nguyên Vũ một chút, sau đó đem sách bài tập đưa cho ba nó xem, ba Thắng Khoan nhìn xong gật đầu, gật đầu khích lệ Điền Nguyên Vũ, khen tới mức Điền Nguyên Vũ có chút ngượng ngùng, còn nói Điền Nguyên Vũ là sao Văn khúc hạ phàm.

Lý Xán hỏi: "Cái gì gọi là sao Văn khúc ạ?"

Ba Thắng Khoan nói: "Sao Văn khúc chính là thần tiên trên trời."

"Oa, Nguyên Vũ là thần tiên!" Lý Xán hâm mộ nói: "Vậy con là cái gì ạ?"

Ba Thắng Khoan nói: "Con là tiểu quỷ."

"Con là tiểu quỷ á?"

"Đúng, tiểu quỷ."

Lý Xán hỏi: "Tiểu quỷ có bộ dạng gì ạ?"

Ba Thắng Khoan bắt đầu nói cho Lý Xán biết tiểu quỷ là gì, có thể là bị cúp điện, có thể là do xung quanh yên tĩnh, bầu không khí này làm cho ba Thắng Khoan không nhịn được nói chuyện xưa về quỷ, làm cho năm đứa nhỏ mở đôi mắt thật to nhìn ba Thắng Khoan, trong lòng sợ muốn chết nhưng nghe say sưa ngon lành, hơn nữa muốn ngừng mà không được.

Đúng lúc này trong sân đột nhiên vang lên một tiếng bước chân cùng với tiếng vang sàn sạt, năm đứa nhỏ đồng thời nhìn về phía sân, chỉ thấy trong sân một bóng người tóc tai bù xù hình như không có chân, lướt qua lướt lại phía xa, lướt qua, lướt lại... Đột nhiên năm đứa nhỏ đồng thời rít gào, a ——

"A!! Không có chân!"

"A a a!! Ma nữ!"

"A a a a! Cứu mạng a!"

"..."

Năm hài tử đồng thời nhào về phía ba Thắng Khoan, một đứa ôm cổ ba Thắng Khoan, hai đứa ôm hai cánh tay ba Thắng Khoan, hai đứa ôm chân ba Thắng Khoan, nói chung đều treo ở trên người ba Thắng Khoan, thiếu chút nữa làm ba Thắng Khoan sụm xuống.

"Muốn chết à, anh lại kể chuyện quỷ quái cho bọn nó nghe!" "Ma nữ" bước ra từ trong bóng tối, lúc này mọi người mới phát hiện là mẹ Thắng Khoan.

Mẹ Thắng Khoan vừa mới gội đầu, còn mặc váy dài, cho nên thoạt nhìn giống như ma nữ không có chân đang bay lơ lửng.

Năm đứa nhỏ sau khi thấy rõ thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn sợ hãi, sợ không dám về nhà, cảm giác bốn phía khắp nơi đều là quỷ.

Ba Thắng Khoan đành phải ôm bọn họ về nhà, trước tiên ôm Kim Mẫn Khuê, rồi ôm Lý Thạc Mân, sau đó tay trái ôm Điền Nguyên Vũ, tay phải ôm Lý Xán, đem hai đứa bé đưa về nhà.

Điền Nguyên Vũ về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, vừa mới lên giường của mình nằm lập tức nhảy từ trên giường xuống, ngay cả giày cũng không kịp mang, chạy thịch thịch đến phòng Nguyễn Tâm Bình cùng Toàn Thức Vi, làm cho Nguyễn Tâm Bình cùng Toàn Thức Vi sợ hết hồn.

"Bảo bối, làm sao vậy?" Nguyễn Tâm Bình kinh ngạc hỏi.

Tay Điền Nguyên Vũ xoắn áo ngủ in hình phim hoạt hình, lắp bắp nói: "Con, con, con sợ ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro