Trái Đất

Wonwoo cảm nhận được lực đẩy mãnh liệt từ hệ thống tên lửa sau lưng, mỗi tế bào trong cơ thể anh như bị nén chặt vào bộ đồ phi hành gia. Không gian xung quanh vặn vẹo, méo mó theo những quy luật mà khoa học vẫn chưa thể giải thích trọn vẹn. Vùng Ergosphere - nơi thời gian và không gian bị bóp méo bởi lực hấp dẫn khổng lồ của lỗ đen - bao trùm lấy anh trong một vũ điệu hỗn loạn của vật chất và năng lượng.

"Đẩy đi!", Seokmin ra lệnh qua tần số vô tuyến đang nhiễu loạn "Anh đẩy hệ thống tên lửa lên hết công suất đi!".

"Đã hiểu" Wonwoo đáp lại, giọng anh vẫn điềm tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả khi đối mặt với thứ sức mạnh có thể nghiền nát cả các ngôi sao. Thiết bị đo sức hút trọng trường trên cổ tay anh đang nhảy múa với những con số điên cuồng, báo hiệu mức độ biến dạng không - thời gian xung quanh. "Đang tiến hành thoát khỏi Ergosphere".

Lực đẩy từ hệ thống tên lửa plasma mạnh hơn trọng lực của Trái Đất nhiều lần, nhưng vẫn tưởng chừng như không đủ khi đối đầu với lực hút của hố đen. Wonwoo cảm thấy như đang bơi ngược dòng trong một con sông băng, mọi chuyển động đều trở nên chậm chạp và nặng nề. Nhưng dần dần, anh cảm nhận được sự thay đổi. Không gian xung quanh bớt méo mó, và những ngôi sao xa xôi bắt đầu hiện ra với hình dạng điểm sáng quen thuộc thay vì những vệt sáng kéo dài bất thường.

"Anh đang thoát ra" Wonwoo báo cáo, cảm giác nhẹ nhõm len lỏi vào giọng nói. "Các chỉ số đang ổn định dần".

"Anh làm em sợ chết khiếp" giọng Seokmin vang lên rõ hơn một chút khi họ dần ra xa vùng nhiễu loạn. "Nhưng em phải thừa nhận là dữ liệu anh gửi về... thật đáng kinh ngạc".

Wonwoo quay đầu nhìn lại. Hố đen - một khối cầu đen ngòm giữa vũ trụ, được định nghĩa không phải bởi sự hiện diện mà bởi sự vắng mặt của ánh sáng - vẫn ở đó, như một vết thương trên tấm vải của không - thời gian. Xung quanh nó, vầng sáng từ những vật chất bị hút vào tạo thành một đĩa bồi tụ phát sáng rực rỡ, toả sáng một lần cuối cùng trước khi biến mất vĩnh viễn.

Đẹp đến kinh hoàng, Wonwoo nghĩ. Tỷ lệ thuận với mức độ nguy hiểm.

"Wonwoo, báo cáo vị trí" giọng Seokmin vang lên, to và rõ ràng.

"Báo cáo, đã thoát. Đang trở về Pledis 17".

Wonwoo nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim dần trở về bình thường. Nỗi sợ hãi nén chặt bấy lâu mới dám trào ra, khiến anh chợt thấy lạnh toát. Anh đã làm được. Họ đã làm được. Con người đã tiếp cận thành công vùng Ergosphere của một lỗ đen và trở về an toàn - một thành tựu vĩ đại trong lịch sử khám phá vũ trụ.

Pledis 17 chờ đợi họ ở khoảng cách an toàn, như một hải đăng giữa đại dương đen ngòm của vũ trụ. Thân tàu phát sáng nhẹ trong ánh sao xa xôi, những tấm pin năng lượng khổng lồ trải rộng như cánh của một loài chim vũ trụ kỳ lạ. Trước khi bước vào cửa tàu, Wonwoo nhìn lần cuối vào thiên thạch MW96, để thấy vật thể chứa đựng những bí mật từ buổi bình minh của vũ trụ đang từ từ bị kéo vào vực thẳm đen ngòm. Ánh sáng xung quanh nó uốn cong, tạo thành những hình ảnh ma quái như trong một giấc mơ siêu thực. Thiên thạch sẽ biến mất vĩnh viễn, mang theo những thông tin vô giá về thời kỳ đầu của vũ trụ. Nhưng ít nhất, một phần dữ liệu đã được lưu lại, phần mà anh đã quyết định nán lại thêm vài giây quý giá để thu thập.

Những giây đó có thể đã cướp đi mạng sống của anh.

"Khoang tiếp nhận đã được niêm phong. Tiến hành điều áp".

Tiếng không khí dần được bơm vào khoang trở thành thứ âm thanh vô cùng dễ chịu sau những giờ phút chìm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối của vũ trụ. Vừa tháo mũ, Wonwoo đã phải đỡ lấy cái ôm siết của Seokmin.

"Bọn mình làm được rồi" Seokmin mếu máo nói. Khuôn mặt của thằng nhỏ bừng sáng trong niềm vui, đôi mắt cong lên như hai vầng trăng khuyết "Anh làm tốt lắm". Seokmin đặt tay lên vai Wonwoo, siết chặt trong một cử chỉ vừa là lời cảm ơn, vừa là sự trách móc nhẹ nhàng. "Anh có biết mình là gã phi hành gia điên rồ đến độ nào không hả?".

Wonwoo tháo mũ ra, hít một hơi thật sâu không khí trong khoang tàu. Anh nhìn xuống thiết bị lưu trữ gắn trên cổ tay mình. Đèn xanh báo hiệu dữ liệu đã thu thập đạt 98%, không bị nhiễu loạn bởi các trường lực của lỗ đen.

"Dữ liệu sao rồi?" Seokmin quay sang Wonwoo, đôi mắt ánh lên sự háo hức không giấu được.

"98%" Wonwoo đáp, kiểm tra lại các chỉ số trên màn hình cầm tay. Anh vuốt ve thiết bị lưu trữ như thể đó là một báu vật vô giá. "Chúng ta đã thu thập được nhiều hơn dự kiến. " Wonwoo hỏi trong khi tháo lớp áo bảo hộ.

"Xứng đáng với rủi ro" Seokmin gật đầu, nhưng rồi nét mặt cậu trở nên nghiêm túc hơn. "Nhưng lần sau, anh hãy tuân thủ nghiêm ngặt thời gian đã định nhé. Thêm vài giây nữa, chúng ta có thể đã mất anh. Và em không muốn phải giải thích với anh Mingyu tại sao em lại để chồng nó bị nuốt vào hố đen đâu".

Wonwoo gật đầu, biết rằng quyết định của mình là liều lĩnh. Nhưng anh không hối tiếc. Những dữ liệu thu thập được trong những giây cuối cùng đó có thể là chìa khóa để hiểu rõ hơn về bản chất của không - thời gian.

Trong khi Seokmin hướng Pledis 17 về phía lỗ giun, Wonwoo ngồi xuống ghế của mình trong khoang phi hành đoàn, cảm giác mệt mỏi bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể khi adrenaline dần rút đi. Anh nhắm mắt lại, hình dung về Trái Đất xinh đẹp, nơi mà mọi quy luật của vật lý đều quen thuộc và dễ hiểu, nơi mà trọng lực không phải là thứ có thể bẻ cong ánh sáng và nuốt chửng cả ngôi sao.

Nơi mà cái ôm ấm áp của Mingyu có lực hấp dẫn mạnh hơn bất cứ hố đen nào.

Mingyu với nụ cười ấm áp và đôi mắt luôn ánh lên niềm tự hào mỗi khi nhìn anh. Mingyu với những con số và bảng tính, người luôn lo xa và tính toán mọi thứ đến từng chi tiết nhỏ nhất. Mingyu, người đã ủng hộ giấc mơ lên Mặt trăng của anh, dù điều đó có nghĩa là phải chờ đợi và lo lắng trong vô vọng khi anh rời Trái Đất.

"Bắt đầu quy trình quay về" giọng Seokmin vang lên. "Kết nối ổn định rồi. Chúng ta có thể thiết lập liên lạc video với trung tâm điều khiển trong vòng năm phút nữa".

Wonwoo cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn một chút. Năm phút nữa, anh sẽ được nhìn thấy gương mặt của Mingyu. Năm phút, sau những gì tưởng như cả đời người khi đối mặt với cái chết.

"Phi hành gia Jeon" Seokmin gọi. "Anh muốn nói chuyện với trung tâm điều khiển trước không?".

Wonwoo nhìn cậu em với ánh mắt ngạc nhiên. Theo quy trình, chỉ huy trưởng luôn là người đầu tiên báo cáo với trung tâm điều khiển.

"Em nghĩ có một người rất muốn biết anh vẫn ổn" Seokmin nói, một nụ cười tinh nghịch hiện lên trên gương mặt trẻ trung. "Và em nghĩ bọn mình có thể phá vỡ một chút quy trình sau khi vừa làm nên lịch sử".

Wonwoo gật đầu, lòng tràn ngập biết ơn. "Cảm ơn em nha, Seokmin".

"Đừng có cảm ơn" Seokmin khoát tay. "Em chỉ không muốn giám đốc chuyến bay phát điên và mất tập trung khi chúng ta còn cả một hành trình dài phía trước thôi. Đấy là lý do rất chuyên nghiệp, không phải vì em là fan số một của tình yêu giữa hai người đâu nhé".

Wonwoo không nhịn được cười trước sự hài hước không bao giờ cạn của Seokmin. Ngay cả trong những tình huống căng thẳng nhất, cậu vẫn luôn tìm cách làm cho không khí dễ thở hơn.

"Kết nối trong ba, hai, một..." giọng AI đếm ngược. "Đã kết nối".

Màn hình lớn trước mặt họ sáng lên, và gương mặt của Kim Mingyu hiện ra, tơ mắt đỏ ngầu như thể đã thức trắng nhiều đêm liền. Những quầng thâm dưới mắt không giấu được sự mệt mỏi, nhưng gương mặt cậu vẫn sáng bừng lên khi nhìn thấy Wonwoo. Phía sau, cả phòng điều khiển đang nhìn chằm chằm vào màn hình.

"Pledis 17 báo cáo" Wonwoo lên tiếng, cố gắng giữ giọng nói chuyên nghiệp nhất có thể, mặc dù trái tim anh đang đập loạn xạ. "Tôi đã trở về an toàn. Nhiệm vụ thành công. Dữ liệu đã được thu thập đạt mức 98%".

Trong một khoảnh khắc, Mingyu chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, như thể không thể tin vào mắt mình. "Anh đã nán lại" Mingyu cuối cùng cũng lên tiếng. Không phải một câu hỏi, mà là một khẳng định. "Anh đã không tuân theo kế hoạch".

Wonwoo nhắm mắt lại. Trong khoang phi thuyền chứa đầy oxi nguyên chất, anh cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. "Tôi nhìn thấy nó, Mingyu. Tôi thấy dữ liệu mà chúng ta chưa từng biết tới. Tôi không thể... tôi không thể bỏ qua cơ hội đó được".

"30 giây" Mingyu đáp, giọng cố giữ bình tĩnh nhưng Wonwoo có thể cảm nhận được sự hỗn loạn trong giọng nói của cậu "Anh đã ở lại thêm 30 giây sau điểm an toàn cuối cùng. Biết không, ở đây chúng tôi đã mất liên lạc với anh trong gần 3 tiếng đồng hồ".

Ba tiếng. Wonwoo nuốt khan. Sự bóp méo thời gian. Anh đã đọc về nó, nghiên cứu về nó, nhưng trải nghiệm nó là một chuyện hoàn toàn khác. 30 giây của anh đã trở thành 3 giờ đồng hồ của phòng điều hành.

"Tôi xin lỗi" Wonwoo thì thầm, đôi mắt mở ra nhìn lên màn hình, "Nhưng những gì tôi thu thập được... Mingyu, đây là dữ liệu quý giá nhất mà loài người từng có ở chân trời sự kiện của một hố đen".

"Đừng bao giờ làm thế nữa" Mingyu thì thầm, "Đừng bao giờ nữa". Mingyu không kìm được nước mắt, đôi vai run lên. Cậu không quan tâm đến việc cả phòng điều khiển đang nhìn mình, không quan tâm đến quy tắc nghiêm ngặt về giao tiếp công vụ.

Trong phòng điều khiển, Giám đốc Choi Seungcheol và các kỹ sư đang nhìn anh, những ánh mắt dao động giữa sự hồi hộp và nhẹ nhõm. Ba giờ qua là một cơn ác mộng đối với tất cả, nhưng với Mingyu, đó là cả một đời người chìm trong tuyệt vọng. "Wonwoo" Seungcheol nói qua hệ thống liên lạc, "Với tư cách Giám đốc Cơ quan Không gian, anh phải nói rằng hành động của em đã vi phạm nghiêm trọng quy trình an toàn".

Wonwoo nín thở.

"Nhưng với tư cách một cựu phi hành gia" giám đốc Choi tiếp tục, "anh phải thừa nhận rằng em đã mang về một kho báu vô giá. Hãy trở về nhà an toàn nhé. Mọi người sẽ đợi bọn em".

Mingyu nhìn Seungcheol với sự biết ơn, rồi quay lại với micro: "Anh đã nghe thấy chưa?" cậu nói với Wonwoo. "Hãy trở về nhà an toàn".

"Bọn anh đang trên đường" Wonwoo đáp, và lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu nhiệm vụ, anh cho phép mình thực sự cảm nhận sự mệt mỏi và nhẹ nhõm đang tràn ngập toàn thân.

"Chào mừng trở lại, Wonwoo" Mingyu nói, giọng cậu hơi run. Có vẻ như chồng anh đang cố gắng hết sức để giữ giọng nói chuyên nghiệp, nhưng đôi mắt lại đang ngập tràn cảm xúc. "Trung tâm điều khiển rất vui mừng khi thấy anh hoàn thành nhiệm vụ an toàn".

"Cảm ơn, CARAT" Wonwoo đáp lại, không thể kìm nén nụ cười. "Chúng tôi cũng rất vui được trở về".

Xung quanh Mingyu, cả phòng điều khiển đang bùng nổ trong tiếng reo hò và vỗ tay. Những người đã dành hàng tháng trời chuẩn bị cho nhiệm vụ này cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Một vài người còn bật khóc vì xúc động, không giấu được sự căng thẳng mà họ đã phải chịu đựng trong thời gian qua.

"Dữ liệu đang được truyền về" Wonwoo tiếp tục. "Chúng tôi đã thu thập được nhiều hơn dự kiến. Đặc biệt là về cách vật chất phản ứng trong vùng Ergosphere".

"Tất cả là nhờ sự dũng cảm của anh" Mingyu nói, ánh mắt cậu không rời khỏi Wonwoo. "Đặc biệt là khi anh đã đã quyết định nán lại thêm để thu thập dữ liệu quan trọng, bất chấp nguy hiểm".

Có một chút trách móc trong giọng nói của Mingyu, nhưng chủ yếu là niềm tự hào. Wonwoo biết cả hai sẽ có một cuộc nói chuyện riêng về quyết định liều lĩnh của anh, nhưng lúc này, niềm vui vì gặp lại nhau an toàn đã lấn át tất cả. "Một quyết định được tính toán kỹ lưỡng mà" Wonwoo mỉm cười đáp lại, "Rủi ro xứng đáng với kết quả".

"Chúng ta sẽ thảo luận về định nghĩa 'tính toán kỹ lưỡng' của anh sau" Mingyu nói, nhưng nụ cười trên môi cậu không hề tắt. Đôi mắt cậu ánh lên một thông điệp rõ ràng: "Anh còn dám làm vậy lần nữa thì đừng có trách em". Mingyu hít một hơi thật sâu, như để lấy lại bình tĩnh. "Khi nào các anh dự kiến sẽ về đến Trái Đất?".

"Với tốc độ hiện tại thì khoảng năm tiếng nữa" Seokmin trả lời, bước vào tầm nhìn của camera. "Động cơ hoạt động ở mức 87% hiệu suất. Có một số tổn thất nhỏ ở lớp bảo vệ bức xạ phía sau, nhưng không đáng ngại. Hệ thống điều hướng cần được hiệu chỉnh lại sau khi tiếp xúc với trường hấp dẫn mạnh, nhưng bọn tao đang tiến hành sửa chữa và có thể tăng tốc. Bữa tối nay Wonu sẽ ngồi ăn với mày".

"Tuyệt vời," Mingyu gật đầu. "Trung tâm điều khiển sẽ duy trì liên lạc 24/7. Bất cứ điều gì phi hành đoàn cần, CARAT đều sẵn sàng hỗ trợ".

Khi cuộc trò chuyện chính thức kết thúc và các chuyên gia kỹ thuật bắt đầu trao đổi thông tin chi tiết, Wonwoo tìm một góc riêng tư hơn để tiếp tục cuộc trò chuyện với Mingyu.

"Wonwoo?" Giọng của Mingyu nhỏ xíu, "Anh có nghe em không? Anh ơi..."

Có cái gì đó vỡ òa trong giọng nói ấy, một sự mong manh mà Mingyu hiếm khi để lộ ra trước người khác. Wonwoo nhận ra chồng mình đã không còn giữ được vẻ chuyên nghiệp thường ngày. Anh tưởng tượng Mingyu đang đứng trong phòng điều khiển, hai tay nắm chặt, mắt đỏ ngầu vì thức trắng và lo lắng.

"Em đã sợ phải không?" Wonwoo hỏi nhỏ, cố gắng giữ giọng nói ổn định nhất có thể, biết rằng mỗi từ ngữ của mình đều là sự an ủi quý giá cho người chồng đang lo lắng cách xa 26.000 năm ánh sáng.

"Em tưởng em đã mất anh" Mingyu thừa nhận, giọng cậu khàn đặc. "Khi tín hiệu bị ngắt và trung tâm không biết liệu anh có vượt qua được chân trời sự kiện hay không..."

"Nhưng anh đã quay về mà" Wonwoo nói, giọng dịu dàng. Anh muốn đưa tay chạm vào màn hình, chạm vào gương mặt của Mingyu, nhưng anh kiềm chế lại. "Anh đã giữ lời hứa. Anh đã trở về".

"Lần sau, hãy tuân thủ kế hoạch ban đầu nhé" Mingyu thở dài "Không có dữ liệu nào đáng để đánh đổi mạng sống của anh, anh biết mà".

"Anh không hối tiếc" Wonwoo nói, giọng chắc chắn. "Nhưng xin lỗi vì đã khiến em lo lắng".

Mingyu khẽ cười, nhìn thẳng vào mắt Wonwoo. "Em biết anh không hối tiếc. Và em cũng không muốn anh hối tiếc. Đó là lý do tại sao bọn mình lại là một đội".

"Xin lỗi vì chồng em là người như vậy nha" Wonwoo hỏi, nửa đùa nửa thật.

Mingyu khẽ lắc đầu: "Em chỉ có thể bảo đảm rằng anh luôn có một lý do để trở về". Dừng lại một chút, cậu hạ giọng xuống. "Em nhớ anh, Wonwoo. Nhớ đến phát điên. Nhớ đến mức em đã không ngủ được ba ngày nay rồi".

"Anh cũng nhớ em," Wonwoo nói, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. "Anh không thể chờ để được nhìn thấy em. Điều kỳ diệu nhất khi được trở về là chúng ta có thể ở cạnh nhau thật gần. Anh biết ơn điều đó lắm. Bọn mình ở gần nhau đến nỗi thứ anh đang nhìn thấy không phải là em của tám phút hay một giây trước, mà chính là em của lúc này. Anh yêu vũ trụ và thật tuyệt khi có thể thấy quá khứ hàng tỉ năm trước của nó, nhưng anh cũng yêu em và thật tuyệt khi có thể thấy em chân thật khi ở nhà".

Những lời này khiến trái tim Mingyu nghẹn lại. Cậu đứng đó, trước màn hình lớn, trong khung cảnh của phòng điều khiển công nghệ cao, nhưng cảm xúc dâng trào trong cậu là điều vượt ngoài mọi quy tắc khoa học. Không có phương trình nào có thể giải thích được cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc này.

Cả hai tách ra khi có tiếng ai đó gọi tên Wonwoo. Soonyoung đang tiến lại gần, vẻ mặt hớn hở: "Khá lắm bạn iuuuuuuu".

"Cảm ơn mày nha Hổ", Wonwoo cười xoà, "Mớ kinh nghiệm khi tiếp cận tinh vân của mày giúp ích rất nhiều đấy".

Qua màn hình, Soonyoung chỉ phẩy tay: "Cũng không có gì to tát đâu. Chỉ là tao nhắc phòng hờ trước thôi, ai dè lại có ích".

"Dù sao thì cũng phải cảm ơn mày chứ. Nhân danh Dải Ngân Hà, tao đồng ý gả Lee Jihoon cho mày", Wonwoo cười sặc khi thấy khuôn mặt đần ra của thằng bạn thân, "Sắp tới nó ra album thì nhớ gửi lời chúc mừng đấy. Lần trước tao sắp xếp buổi hẹn hò cho hai đứa mà mày cứ dắt đi đâu đâu, nó giận là phải".

"Đi công viên quốc gia ngắm mấy con hổ ấy mà", Soonyoung ngượng ngùng gãi tai, "Lời cảm ơn này thì tao nhận, giúp tao đi rồi có gì sau này tao lại tuồn kinh nghiệm cho, có khi lại an toàn thám hiểm thêm cả hố đen bên M87 luôn ấy chứ".

Dù có là phi hành gia liều mình tiếp cận tinh vân thì đứng trước crush cũng chỉ là chàng trai hai tám tuổi ngốc ngốc thôi. Mingyu chưa kịp phì cười đã phải nhăn mặt: "Không có chuyện Jeon Wonwoo tiếp cận bất cứ hố đen nào nữa đâu nhé. Anh không thèm nghe chỉ thị của phòng điều hành gì hết, chịu phạt đi", Wonwoo trề môi bất mãn, "Phản đối vô hiệu. Em sẽ hôn anh trước toàn bộ cánh nhà báo. Cứ chuẩn bị tinh thần là cả nước sẽ biết phi hành gia huyền thoại Jeon Wonwoo đã có chồng đi", Mingyu vừa lau khoé mắt vừa càu nhàu.

"Ồ, anh rất vinh dự. Nhưng có chuyện này anh cần thú thật với em...", Wonwoo mỉm cười khi thấy Mingyu khựng lại. "Ồ không có sự cố gì đâu, em đừng lo lắng thế. Mọi thứ đang rất ổn định, tàu đang hướng đúng toạ độ và sẽ tiếp cận Trái Đất trong 5 tiếng nữa. Chỉ là, em biết đấy...", anh xoa mũi, "Hôm trước khi bay bọn mình đã cãi nhau khá là căng thẳng, vậy nên anh không kịp nói điều này, nhưng mà em có nhớ dạo gần đây anh hay bị mất ngủ với thèm ăn không? Ờ thì ban đầu anh cũng nghĩ là do quá trình chuẩn bị cho dự án căng thẳng quá nên mới vậy, nhưng hôm trước khi làm xét nghiệm sức khoẻ trước chuyến bay thì Jeonghan có bảo là hormone của anh cũng đang thay đổi. Vậy nên là...", Wonwoo mỉm cười, "Jeonghan kêu sau khi thực hiện nhiệm vụ thì hai đứa mình phải qua phòng khám để xét nghiệm thai. Có vẻ là khoảng 1 tháng rưỡi rồi".

Kwon Soonyoung đảo mắt. Hay lắm, khai báo trước thì lát nữa hạ cánh thằng nhãi họ Kim sẽ hết giận. Nhưng mà giờ ai sẽ phải lãnh trách nhiệm an ủi Kim Mingyu đang khóc bù lu bù loa này đây???

Không phải tui à nha!!!

Mingyu đứng đó, miệng há hốc, không thốt nên lời. Vị giám đốc bay lừng lẫy bật khóc không kìm được, nước mắt tuôn rơi không ngừng: "Anh... anh nói cái gì?..." giọng Mingyu run rẩy, "Anh sắp... chúng ta sắp..."

Wonwoo gật đầu, nụ cười dịu dàng lan tỏa trên gương mặt anh. "Vâng, Giám đốc bay Kim. Chúng ta sắp có một phi hành gia nhỏ".

Các kỹ thuật viên và nhân viên phòng điều khiển bỗng vỡ òa trong tiếng vỗ tay và hò reo. Nhưng Mingyu vẫn đứng đó, đôi chân như đóng băng, nước mắt không ngừng rơi. Tất cả những lo lắng, sợ hãi, giận dữ từ những giờ qua bỗng chốc hóa thành niềm hạnh phúc vô bờ bến.

"Năm tiếng nữa" Mingyu nói, lau nước mắt, "Năm tiếng nữa thôi, và chúng ta sẽ bắt đầu hành trình mới".

Wonwoo gật đầu, cảm thấy trái tim đang tràn đầy niềm hạnh phúc lớn đến mức có thể chứa đựng cả vũ trụ và tương lai. "Năm tiếng. Anh sẽ trở về Trái Đất. Trở về nhà".

Khi kết nối kết thúc, Wonwoo vẫn đứng đó, nhìn vào màn hình đen. Ngay lúc này, anh hiểu rõ rằng dù vũ trụ có bao la đến đâu, có bao nhiêu thiên thạch cần khám phá, bao nhiêu lỗ đen cần nghiên cứu, thì nơi mà anh và Mingyu thuộc về vẫn là bên cạnh nhau - trên Trái Đất này, trong tình yêu này, và trong cuộc đời mới sắp bắt đầu.

Thời điểm Pledis 17 chuẩn bị nhảy vào lỗ giun, Wonwoo thắt dây an toàn, cảm giác hồi hộp lan tỏa trong lồng ngực. Không phải vì lo sợ. Sau hành trình dài trong không gian đen tối, việc có thể nhìn thấy màu xanh của Trái Đất như một loại thuốc phiện ngọt ngào. Trong anh giờ đây chỉ còn sự mong đợi được cảm nhận lại trọng lực tự nhiên, được hít thở không khí trong lành, được nhìn thấy bầu trời xanh thay vì đen.

Và được gặp lại Mingyu, không phải qua màn hình video với độ trễ và nhiễu loạn, mà trực tiếp, trong tầm với của đôi tay.

"CARAT, đây là Pledis 17" Seokmin thông báo, "Chúng tôi đã sẵn sàng cho quy trình nhảy vào lỗ giun. Các hệ thống đều hoạt động tốt. Bắt đầu quy trình trong ba, hai, một..."

Và Wonwoo nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro