Hồi III: THU MÌNH
Đến mùa ta thu mình lại, nhắm mắt để mặc thời gian trôi.
Thu mình lại, một thời thanh xuân huy hoàng hào nhoáng đã qua.
Thu mình lại, ta biết thế nào là mất nhau và thế nào là rất đau.
Thu mình lại, ta xem cô đơn là để bình yên ngự trị.
Thu mình lại để khói thuốc tỏa ra, tràn lấp không gian ôm ấp một tấm thân hao gầy.
Anh,
Một lần gặp nhau, một lần em yêu anh như thể đó là một lần duy nhất.
Một lần xa nhau, một đời em đớn đau vì một lần đó của ta chẳng là duy nhất trong nhau.
Em với anh là một lần không trọn vẹn, một lần dở dang, một lần tuổi trẻ dại khờ, một lần trôi qua mau.
Đã từ lâu, có một câu hỏi cứ vẩn vơ trong em, một và duy nhất, chúng khác nhau điểm nào hả anh?
Sao khi ta bên nhau, ta là duy nhất?
Còn sao khi ta rời xa, ta chỉ vỏn vẹn là một lần của nhau?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro