Tháng sáu, đất trời khô cằn, không khí bức bối và ngột ngạt của nắng hè gieo rắt. Bỗng gió cuốn bụi đất và lá khô mù mịt con đường về nhà.
Cơn mưa mùa hạ vội đến vội đi, trời đương nắng thế là mây kéo đến, mưa cận kề rồi mưa! Chẳng báo trước cũng chẳng kịp cho ai tìm chỗ trú.
Người đi dưới mưa buồn đến lạ, người đi dưới mưa nhớ người cùng người đi dưới mưa.
Mùa hè năm ấy, dầm mưa trở về, sợ mưa làm ướt áo người, ta lấy tay che lưng áo cho người. Người cũng xót ta vai áo ướt, vội nắm tay ta rong ruổi chạy đua với mưa rào. Ta xót người, người xót ta thành ra cả hai áo ướt.
Áo ướt mặc áo ướt, tay đưa tay vẫn che, tay tìm tay nắm chặt, tâm hồn đồng điệu mưa chẳng cần trú.
Bởi nếu ai cũng sợ mưa ướt áo thì chẳng ai biết được mưa cuồng nhiệt, tươi mát như thế nào.
Bảo sao mưa luôn là chất liệu nồng nàn của tuổi trẻ, mưa luôn chứng kiến những chuyện tình nơi trần thế.
Mưa rào mùa hạ chứng kiến chuyện tình của đôi ta, ươm mầm một tình yêu hãy mãi xanh với cây lá.
Vậy mà...
Chiều nay mưa rơi, lá hãy còn xanh, đất thôi cằn cỗi, tôi thì mất anh.
Đành rảo bước đằm mình trong cơn mưa nồng mùi đất hanh hao hay phải chăng là cái mùi cũ kỹ theo năm tháng. Tôi mặc cho vai áo sờn thấm ướt.
Bởi áo không ướt sao biết người đi dưới mưa?
Nếu không nhói đau sao biết tình hãy còn thiết tha,
Tay đưa tay chơi vơi, tay tìm tay chẳng thấy.
Mưa giăng phủ kín hồn tôi bởi hình bóng của ai đó đã từng cùng tôi đi dưới mưa.
Ngước lên trời, tự hỏi...
Seoul của anh giờ có đang mưa?
Mưa giờ đây có lẽ chỉ gợi nhắc cho anh nhớ về cái lạnh bất chợt giữa hè, nhớ về những cơn gió quật mưa làm rát lồng ngực.
Cơn mưa giờ chẳng nhắc anh nhớ về một người nguyện cùng anh đi dưới mưa nữa. Vì giờ anh không cần cả hai ướt áo. Rồi sẽ có một người bước đến che ô cho anh, sẽ không ai phải dầm mưa như thuở khờ dại ấy.
Nhưng anh biết không?
Về sau, anh có thể tìm được rất nhiều người đến che ô cho anh, nhưng sẽ có mấy ai trong cuộc đời anh nguyện cùng anh đi dưới mưa?
Mãi mãi cho đến mai sau, áo anh sẽ không vương một vết mưa và anh sẽ chẳng thể nhớ được cơn mưa đã từng cuồng nhiệt và tươi mát như thế nào.
Nhưng em biết, thà là cứ như thế, thà là mưa tuôn, anh đừng để mình ướt, cũng đừng một mình đi giữa phố mưa.
Thà là đừng cuồng nhiệt bởi sau khi mưa tạnh, thứ còn xót lại cũng chỉ là chiếc áo ướt lạnh tim ai.
Vì lòng ta đã héo úa, em biết dù có trải qua bao cơn mưa thì tình ta cũng không thể một lần nữa đâm chồi...
Mưa đầu mùa hạt nhỏ long lanh
Mưa quấn quít giọt dài giọt vắn
Mưa hỡi mưa ơi có bao giờ nhớ nắng ;
Sao ta buồn ta lại nhớ thương nhau?
Trích: Bâng khuâng chiều nội trú _ Nguyễn Trung Cang
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro