Góc nhìn của Mingyu
Mingyu chưa bao giờ là người dễ dàng chú ý đến khách hàng. Anh luôn làm công việc của mình trong yên lặng, chăm sóc từng chú mèo trong tiệm với sự cẩn trọng và tinh tế, ít khi nào trò chuyện trừ khi thực sự cần thiết. Nhưng hôm đó, khi tiếng chuông cửa vang lên, anh ngẩng đầu khỏi quầy thu ngân và bắt gặp Wonwoo – một hình ảnh hoàn toàn khác biệt với những người khách mà anh thường gặp.
Người thanh niên bước vào, dáng vẻ thư sinh, đôi mắt sáng ẩn sau cặp kính gọng đen. Ánh nhìn của cậu trầm tĩnh, mang theo một nỗi buồn nhẹ nhàng mà Mingyu không thể nào lý giải được. Chiếc áo sơ mi trắng, quần âu tối màu, tất cả đều toát lên sự thanh lịch, chỉnh chu. Không phải là vẻ ngoài quá nổi bật, nhưng có một sức hút khó cưỡng khiến Mingyu không thể không chú ý.
"Cậu ấy đẹp quá, giống như bước ra từ một câu chuyện cổ tích vậy."
Cảm giác ấy khiến Mingyu ngẩn ngơ, trái tim như ngừng lại trong giây lát. Anh vội cúi mặt xuống, sợ rằng ánh mắt mình sẽ quá rõ ràng. Nhưng khi Wonwoo cất tiếng chào và mỉm cười nhẹ nhàng, Mingyu cảm nhận nhịp đập trong lồng ngực mình tăng lên một cách bất thường.
"Không, không thể nghĩ vậy. Cậu ấy chỉ là khách hàng thôi mà."
Tuy nhiên, dù cố gắng gạt bỏ, Mingyu không thể làm sao quên được đôi mắt của Wonwoo, sự kiên nhẫn của cậu khi đợi Mingyu viết ra từng dòng chữ để giao tiếp. Cảm giác ấm áp lạ lùng khi nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của Wonwoo – một nụ cười không vội vàng, không gượng gạo. Chỉ là sự chân thành mà Mingyu chưa từng cảm nhận được trong suốt thời gian dài.
Từ lần gặp đó, Wonwoo trở thành khách quen của tiệm, thỉnh thoảng ghé qua, mang theo những câu chuyện nhỏ về cuộc sống của mình. Đôi khi là những điều giản đơn từ văn phòng, có lúc là những mẩu chuyện vui về chú mèo con mà cậu nuôi, hay đôi khi chỉ là những tâm sự về những mối quan hệ xung quanh.
Mỗi lần như thế, Mingyu chỉ lặng lẽ lắng nghe, nhưng không thể không chú ý đến cách Wonwoo nói, ánh mắt sáng lên khi cậu kể về những điều cậu yêu thích, những cử chỉ tự nhiên như chỉnh lại gọng kính, hay cái nghiêng đầu nhẹ nhàng mỗi khi chờ đợi Mingyu trả lời bằng giấy hoặc ký hiệu.
"Em ấy thật kiên nhẫn."
Đó là điều khiến Mingyu bất chợt thấy lòng mình chao đảo. Trong một thế giới mà mọi người luôn vội vã, luôn gấp gáp, Wonwoo lại điềm tĩnh đến lạ.
Có một lần, khi Mingyu vẫn còn lúng túng với những ký hiệu tay, Wonwoo mỉm cười, dịu dàng nói:
"Không sao đâu, anh cứ từ từ. Em có cả ngày mà."
Câu nói ấy, đơn giản mà sâu sắc, làm trái tim Mingyu thắt lại. Lần đầu tiên, anh cảm nhận một sự an yên, một cảm giác trân trọng mà anh chưa từng nghĩ mình xứng đáng có được.
Mingyu không thể nhớ rõ từ lúc nào mình bắt đầu có cảm giác đặc biệt với Wonwoo. Có thể là khi mỗi sáng thức dậy, điều đầu tiên anh nghĩ đến là liệu hôm nay Wonwoo có ghé qua tiệm không. Hay có thể là khi lần đầu tiên nhìn thấy Wonwoo cúi xuống vuốt ve một chú mèo con, nụ cười của cậu dịu dàng đến mức khiến Mingyu không thể rời mắt.
"Không, mình không nên nghĩ thế. Cậu ấy quá hoàn hảo... còn mình thì chẳng có gì."
Dù vậy, càng cố gắng tự thuyết phục mình rằng đó chỉ là một sự ngưỡng mộ thoáng qua, Mingyu càng cảm thấy khó chịu. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấm áp của Wonwoo, mỗi lần nghe giọng nói trầm ấm của cậu, trái tim Mingyu lại như được đánh thức. Cả thế giới bỗng trở nên sáng hơn, đẹp đẽ hơn.
Ngày Wonwoo tỏ tình, Mingyu như cảm thấy thời gian ngừng trôi. Anh không thể tin vào những gì mình vừa nghe. "Mình sao? Em ấy thích mình sao? Nhưng tại sao?"
Nỗi sợ hãi lập tức tràn ngập trong lòng anh. Mingyu lùi lại một bước, ánh mắt anh đầy lo lắng. Anh nhìn Wonwoo, nhưng trong lòng chỉ có một câu hỏi: "Mình có thể mang lại gì cho em ấy? Một người không thể nói chuyện bình thường, luôn sống trong sợ hãi như mình... liệu có xứng đáng với em ấy không?"
Anh viết lên giấy: "Anh sợ."
Nhưng Wonwoo không lùi bước. Cậu nắm lấy tay Mingyu, siết nhẹ, ánh mắt đầy quyết tâm:
"Em không cần anh hoàn hảo. Em chỉ cần anh ở bên em."
Lời nói ấy như một cú đánh thức, phá vỡ bức tường tự ti mà Mingyu đã xây dựng bấy lâu. Anh bật khóc, ôm chặt lấy Wonwoo. Lần đầu tiên, anh cảm nhận có một người thực sự nhìn thấy mình và vẫn yêu thương anh.
---
Khi tai nạn xảy đến, Mingyu tỉnh dậy trong bệnh viện, và người đầu tiên anh nhìn thấy là Wonwoo. Ánh mắt hoảng loạn của cậu làm trái tim Mingyu quặn thắt. Anh thì thầm:
"Anh xin lỗi... Anh không nên để em rời xa."
Wonwoo bật khóc, ôm chặt lấy anh, như thể sợ rằng Mingyu sẽ biến mất lần nữa.
Ba tháng sau, một buổi tối yên tĩnh, Mingyu quỳ xuống trước Wonwoo trong căn phòng họ đã từng trải qua những khoảnh khắc bình yên. Anh đặt chiếc nhẫn nhỏ trước mặt cậu, ánh mắt đầy thành khẩn.
"Làm ơn, hãy cho anh cơ hội để yêu em mãi mãi."
Wonwoo mỉm cười, nước mắt lăn dài trên má. "Em vẫn luôn ở đây và em đồng ý, Mingyu."
---
Ngày cưới của họ, là một buổi sáng ngập tràn ánh nắng. Mingyu đứng đó, nhìn Wonwoo bước vào trong bộ vest trắng, ánh sáng từ khung cửa sổ chiếu lên, tạo thành một quầng sáng dịu dàng quanh người cậu. Mingyu cảm thấy trái tim mình nghẹn lại.
"Wonwoo... em ấy đẹp quá."
Khi họ trao nhẫn cho nhau, Mingyu không thể kìm nén cảm xúc, cúi xuống và đặt một nụ hôn lên môi Wonwoo, nụ hôn dài, đầy ý nghĩa. Trong khoảnh khắc đó, anh tự nhủ:
"Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ bảo vệ em, Wonwoo. Từ nay, em là gia đình của anh."
END
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro