4. Minhee

Dạo này anh và Mingyu "vô tình" gặp nhau khá nhiều, anh cứ tưởng bầu không khí gặp lại sẽ sượng lắm, vì lúc đó anh đã rất tàn nhẫn với cậu kia mà. Nhưng có lẽ Mingyu muốn cho anh thêm chút thời gian.

Tối nay dự báo thời tiết bảo rằng trời sẽ có tuyết rơi, Wonwoo mặc dù đã bọc mình trong những lớp áo dày, đeo bao tay, choàng khăn quàng cổ và đội trên đầu chiếc mũ Beanie quen thuộc đầy đủ nhưng vẫn sợ lạnh. Anh nhìn qua xe tokbokki, định bụng sẽ mua một suất tokbokki, dồi và một ít chả cá về cho em trai và ba.

Wonwoo nhìn thấy tuyết bắt đầu rơi trong lúc chờ đợi, anh rúc mình sâu hơn một chút.

"Đây, của con này"

Wonwoo cảm ơn và đạp xe về nhà thật nhanh.

Anh dường như thả mình lên giường ngay lập tức khi bước vào cửa phòng. Wonwoo vắt tay lên trán nghĩ ngợi nhớ lại ngày mai mình sẽ làm gì.

Mai là thứ bảy nhỉ? Mình sẽ tham gia casting vào 2 giờ chiều... rồi gì nữa ta?

Jeon Wonwoo vốn dĩ đã muốn tham gia casting vào ban nhạc mà anh yêu thích từ những năm cấp hai, nhưng anh đã bỏ lỡ nó một lần nên Wonwoo quyết định mã sẽ tham gia.

Mai là thứ bảy, thông thường các câu lạc bộ trong trường sẽ sinh hoạt vào ngày này hàng tuần. Lee Jihoon hiện đang là chủ nhiệm của một câu lạc bộ âm nhạc của trường, lại còn có buổi biểu diễn vào ngày mai nên không thể đi cùng anh.

Vậy nên ngày mai Wonwoo sẽ đến một mình.

Wonwoo sửa soạn một chút rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bầu trời một màu xanh nhạt trong vắt, từng tia nắng vàng vàng len lỏi qua những lọn bông gòn. Tiếng ve kêu nấp trong những bóng cây cùng tiếng trẻ con tụm ba tụm bảy chơi trốn tìm.

Wonwoo không thích những đứa trẻ này cho lắm, bởi vì chúng vừa ồn ào lại còn vừa nghịch ngợm.

Kim Mingyu hôm nay đội một chiếc mũ lưỡi trai, nhấn chuông cửa nhà.

"Mingyu đó hả? Vào nhà đi con, Wonwoo đang ở trên phòng đó"

Nhà của Mingyu sát bên nhà của Wonwoo, cho nên hai gia đình rất thân thiết với nhau. Gia đình Wonwoo chuyển về đây sau khi mẹ sinh em trai, mẹ của Wonwoo từng sợ con trai 4 tuổi của mình sẽ không làm thân được với các bạn trong xóm, nhưng vì có Mingyu mà Wonwoo đã hòa nhập với bạn bè hơn rất nhiều.

Đến nay cũng đã được 3 năm.

Mingyu gõ cửa phòng anh "Anh Wonwoo ơi"

"Anh Wonwoo"

"Wonwoo của em ơi?"

Mingyu mở cửa phòng anh, thấy anh vẫn đang ngủ trên giường. Thật tình, bây giờ đã là 4 giờ chiều rồi mà anh vẫn chưa dậy.

Mingyu cởi chiếc mũ lưỡi trai xuống, trèo lên giường rồi nằm xuống ôm Wonwoo.

"Hôm nay cúp điện đó Mingyu, em ôm anh vậy anh nóng chết mất" Giọng Wonwoo thều thào, trông vẫn còn chưa tỉnh hẳn.

"Vậy mà anh còn ngủ nữa hả. Đi, em dẫn anh đi xem một nơi"

"Không muốn, ngoài trời nóng lắm"

"Không đâu, bây giờ đã hơn 4 giờ chiều rồi, trời mát lắm"

Thấy Wonwoo vẫn còn nhắm mắt, Mingyu một hai kéo tay anh dậy

"Đau"

"Đi đi mà, anh đi với em đi"

"Nha?"

Wonwoo cuối cùng cũng chịu dậy, lấy tay dụi dụi hai con mắt.

Mingyu lấy mũ lưỡi trai của mình đội lên đầu anh.

"Rốt cuộc thì em dẫn anh đi đâu thế?" Wonwoo nhìn quanh công viên quen thuộc vốn chả có gì đặc biệt.

"Wonwoo, anh lại đây đi"

Mingyu đang ngồi thụp xuống, nhìn xuống miệng của chiếc hang, nhưng cũng không gọi là hang vì đó giống như một cái hố sụt nhỏ.

"Mingyu, nguy hiểm lắm đó, lỡ bị rớt xuống thì sao?"

"Wonwoo nhìn này, ở đây có một bé mèo"

"Em đã thấy nó khi chạy lạc vào đây để trốn mẹ"

Wonwoo lại gần, ngồi thụp xuống bên cạnh Mingyu.

"Nó gầy quá"

"Ừm, nó gầy quá à, hình như em ấy bị rớt xuống đây vài ngày rồi"

"Chúng ta bế nó lên đi" Wonwoo đề nghị.

"Có vẻ hơi khó"

"Để anh"

Wonwoo cố gắng thò một tay xuống miệng hố, lại sợ nó cắn.

Wonwoo móc từ túi áo một cây xúc xích.

"Anh đem theo hả?" Mingyu ngạc nhiên trả lời.

"Ừ, anh đem hai cây cho em và anh"

Wonwoo xé bọc, anh muốn dụ cho chú mèo làm quen trước rồi mới bế ra.

"Em cho anh cái mũ nha? Bữa nào anh đền sau"

"Không cần đâu, nhà em nhiều mũ lắm"

Wonwoo bật cười.

Wonwoo rất sợ cún nhưng ngược lại hoàn toàn với mèo, hầu hết các bé mèo khi thấy anh đều vô cùng thân thiện.

Hơn 5 giờ chiều, Wonwoo bọc bé mèo ốm nhom trong chiếc mũ lưỡi trai của Mingyu. Wonwoo ngồi trên cầu trượt của công viên.

"Giờ làm sao với bé mèo đây? Mẹ anh chắc không cho nuôi đâu" Wonwoo nhớ lại cảnh mẹ mình hắt xì liên tục khi tiếp xúc với bé mèo Heerin nhà cô Heejoo.

"Vậy để em nuôi cho" Mingyu đề nghị.

"Chúng ta nên đặt tên cho nó là gì đây?"

"Minhee được không?" Wonwoo trả lời

Mingyu ngạc nhiên hỏi "Sao lại là Minhee?"

"Anh ghép tên của em vào"

Mingyu cười, lộ ra hàm răng chưa thay hết.

"Được thôi"

___

Nuôi được 2 năm, Minhee mất vì bệnh. Mingyu đã khóc nức nở một tuần liền làm Wonwoo phải dỗ hết hơi.

"Không sao đâu mà. Kiếp sau em ấy sẽ thành người đó"

"Anh nói xạo"

"Thật đó, nếu anh và em có duyên thì sẽ gặp lại Minhee"

Mingyu lúc này mới nín khóc, cậu đã thôi buồn đi một chút.

Đồ chơi của Minhee, những bức ảnh chụp chung của hai đứa có cả Minhee vẫn được Mingyu giữ gìn cho đến hiện tại.

Minhee rời đi, anh mơ thấy cả Mingyu cũng rời đi mất. Mingyu dứt khoát giật cánh tay anh ra bỏ đi, bảo anh là kẻ tồi tệ nhất thế gian. 

Wonwoo thơ thẩn, nước mắt rơi lã chã nhưng chẳng nấc lên được câu nào. Bởi vì đúng là như thế, anh đã rời bỏ Mingyu.

Vào một ngày mùa hạ của tháng 6.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro