Chiến tranh lạnh
Mingyu và cậu lại cãi nhau rồi.
Wonwoo biết là anh giận. Vì trên mặt anh hiện rõ điều đó. Cả người đều là hàn khí lạnh lẽo. Cậu càng không có chịu thua, cũng trở mặt luôn.
Hiện tại hai người đang ở nhà. Sau khi đi chơi mỏi mệt, cộng với một chút chuyện không vui thì Wonwoo tự nhốt mình trong phòng, Mingyu tức giận với cậu, anh không đếm xỉa tới cậu nữa thì mắc cớ gì cậu phải quan tâm anh.
Mọi chuyện bắt đầu khi hai người đến quán cafe lúc sáng.
Wonwoo một mực bắt Mingyu cho mình tham gia buổi chụp ảnh do quán đang tuyển dụng người mẫu thích hợp cho việc trang trí poster sắp tới của quán. Một quán cafe lớn, đương nhiên tiền thù lao cũng không tồi, mà còn được coi như hình ảnh đại diện cho quán.
"Anh trai, cái này ai tham gia cũng được sao?" Wonwoo hướng về người phục vụ đang dán thông báo, nở nụ cười thân thiện hỏi thăm, Mingyu đứng sau lưng không kịp ngăn cậu lại, sắc mặt anh không còn tốt nữa.
Người thanh niên kia xoay mặt qua nhìn thấy Wonwoo quá đẹp, nhất thời giật mình lùi về sau. Rồi mừng rỡ bắt đầu nói chuyện.
"Phải. Cậu bé à, tôi cảm thấy công việc này rất hợp với cậu đó. Cậu cũng thực đẹp quá đi. Muốn đăng kí không?"
Cậu được khen thì càng phấn khích hơn, cao hứng cùng người kia trao đổi, mà không màn đến Mingyu đã đen mặt từ lúc nào. Nghiến răng nghiến lợi, người này cũng thật to gan, dám trêu ghẹo vợ tôi trước mặt tôi.
Wonwoo được cho biết là vào cuối tuần sau sẽ bắt đầu chọn người để chụp ảnh, nên là trước hôm đó sẽ sàng lọc những ai đăng kí. Nếu cậu muốn tham gia thì cứ nhằm ngày đó mà đến. Còn nếu muốn ghi danh thì ngay bây giờ lập tức có thể.
Vì vậy, khi thấy cậu tự tiện quyết định mọi thứ mà không thèm để tâm đến suy nghĩ hay cảm giác của anh, Mingyu vô cùng vô cùng bực bội. Đến nỗi người phục vụ kia thấy anh cả người đều là sát khí, cũng thấy quá sức chịu đựng mà xin phép vào trong trước. Để lại Wonwoo vẫn chăm chỉ đọc bảng thông báo, hai mắt cười đến không thấy mặt trời.
Mingyu lập tức khó chịu.
"Em đã hỏi ý tôi đâu mà tự mình quyết định?"
Lúc này cậu mới phát giác ra rằng bản thân từ nãy tới giờ không hề quan tâm tới Mingyu đứng sau lưng, áy náy cười lấy lòng.
"Em thích lắm. Ông xãa.. anh cho em tham gia nhé."
"Không được." Mingyu mặt lạnh tái xuất, anh không hề muốn vợ mình cứ đi đi lại lại chạm chạm với người khác. Bác sĩ cũng có nói rằng đàn ông mang thai sẽ có chút cực hơn phụ nữ, vì vậy phải đặc biệt cẩn trọng.
"Anh.. " Wonwoo tức tối nghẹn họng.
Vì thế mà một người nằng nặc đòi làm, một người nhất quyết không cho phép, dẫn đến chiến tranh lạnh diễn ra. Còn dẫn tới Wonwoo đòi chia phòng.. Wonwoo ngủ ở phòng của hai người, còn Mingyu thu mình trong phòng sách.
Cho tới khi Hwang DaeHyun về tới nhà, cả người đều là mùi rượu, tuy nhiên mặt mày tỉnh táo không còn say xỉn. Y nhận ra không khí bất thường trong nhà, liền vọt lên phòng sách quấy rầy Mingyu.
Gõ cửa, người bên trong không hề lên tiếng. Đến khi thiếu niên không biết sống biết chết liền mở cửa đi vào, nghe âm thanh từ tính pha lẫn giận dữ của ai kia.
"Ai cho em vào đây? Chẳng phải em muốn chia phòng sao."
Lúc này Mingyu không có nhìn sang đây, cứ dán mắt vào màn hình vi tính. Hwang DaeHyun ngốc chẳng biết anh đang nói gì, gì mà chia phòng cơ? Y với anh có chung phòng bao giờ đâu..
"Gì vậy hyung? Em có muốn làm cái gì đâu."
"DaeHyun?" Mingyu chau mày xoay người sang nhìn theo hướng cửa, tuy nhiên không hề dễ chịu chút nào, mà ngược lại có xu hướng gia tăng nóng giận. Người kia vậy mà thực sự không sang xin lỗi anh..
"Là em trai đáng yêu của anh nè. Sao vậy, ai làm hyung của em tức giận? Em lập tức đánh kẻ đó."
Người kia nghe vậy chẳng những không hạ hỏa, mà Hwang DaeHyun lập tức bị một cái bút bi phóng vào đầu.
"Là Wonwoo. Cậu muốn đánh Wonwoo của anh à?"
"Ơ.. anh dâu lại chọc tức anh á." thiếu niên gãi gãi chỗ bị đụng trúng, đau bỏ mẹ, nhưng cố gắng lảng sang chuyện khác.
"Phải. Lại cãi nhau rồi." anh bực bội gõ gõ lên bàn phím, rồi lại xóa đi.
"Nghiêm trọng tới vậy sao?"
"Ừ. Còn tự nhốt mình trong phòng. Không thèm nghe lời anh nói."
Anh thở dài, em trai thấy hyung nhà mình không vui, Hwang DaeHyun muốn chia sẻ phần nào.
"Sao tự nhiên lại cãi nhau? Chẳng phải hyung rất cưng chiều anh ấy sao?" ngồi xuống ghế gỗ, thiếu niên vòng chân ngồi xoay người lại, hai tay ôm lấy thành ghế.
"Là anh dâu không chịu ăn cơm.. nên anh tức giận?"
Anh lắc đầu. Nếu đơn giản là vậy thì mọi chuyện cũng không đi đến mức này.
"Hay là anh dâu nổi nóng với anh vô cớ? "
Người mang thai vui giận thất thường cũng là lẽ đương nhiên, anh sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt đó mà làm khó vợ mình.
"Cũng không phải sao.. vậy thì.. anh dâu không cho anh 'ấy ấy'?"
Mingyu đưa mắt liếc xéo DaeHyun, làm y bĩu môi bất lực. Cái này không đúng, cái kia cũng sai nốt. Rốt cuộc là vì điều gì mà hai người lại chiến tranh lạnh chứ.
Nghĩ nghĩ một chút, giọng Hwang DaeHyun đột nhiên nhỏ xuống, đưa tay che một bên miệng làm bộ dạng không dám nói lớn....
"Hay là anh dâu đã có người khác?"
Mingyu lập tức bật dậy, cái thằng này lúc nào cũng gợi đòn...
Thiếu niên bị xách cổ không khỏi kêu gào, y đã làm gì sai cơ chứ. Chỉ tại hyung cứ lầm lầm lì lì không trả lời nên em mới đoán già đoán non đó thôi.
"Yaa.. buông em ra.. đau quá Mingyu hyunggg!"
Anh lạnh mặt đem thiếu niên vứt ra ngoài hành lang, chẳng thèm bận tâm y ai oán kêu la cỡ nào, 'rầm' một cái khóa trái cửa.
Ba ngày sau đó, Wonwoo thực sự gần như ở trong phòng xuyên suốt, chỉ ăn uống qua loa, Mingyu có nói gì cũng làm lơ, lạnh lùng không thèm liếc mắt nhìn anh dù chỉ một cái.
Anh gấp đến độ muốn điên lên rồi, vợ anh cứng đầu khiến anh cũng bắt đầu thấy sợ rồi đó..
Chẳng lẽ lần này anh lại phải xuống nước nhẫn nhịn? Tôn nghiêm cùng mặt mũi của anh vì con người này mà hết lần này đến lần khác bị vứt ra sau đầu.
Anh thực sự bứt rứt, nhưng nghĩ đến việc cậu không thèm ăn uống, không biết không có anh ngủ có ngon không, hay như lúc trước sẽ bị trăn trở không chợp mắt được, bây giờ thấy Wonwoo như vậy, anh vừa xót xa vừa thấy bản thân vô dụng.
Vì vậy quyết định gọi Hwang DaeHyun, thử xem nhóc con lắm chuyện đó có giúp được gì hay không..
"Hyung vẫn còn buồn bực à.. "
"Ba ngày nay em không thấy anh dâu xuống ăn cơm với chúng ta, toàn gọi thức ăn ngoài. Mà hyung dù giận nhưng cũng ngoan ngoãn trả tiền, hắc hắc.. "
"Hyunggg.. hyung nói gì đi chứ. Im lặng hoài em biết làm thế nào?"
"Hyung à.. "
"Mingyu hyung!"
"Im lặng một chút đi." Mingyu nãy giờ im lặng đột ngột quát. Anh đang suy nghĩ, cứ kêu anh làm anh không tài nào tập trung được.
Hwang DaeHyun oan ức trừng mắt, kêu người ta ra đây mà cứ ngồi đực ra không nói tiếng nào, còn vô duyên vô cớ mắng y. Y còn phải đi hẹn hò nữa đó.
"Hyung có gì muốn nhờ em thì nói nhanh chút được hong.. em đang gấp lắm đó.. "
Nhíu mày, Mingyu thả người trên sofa, tay day day thái dương, hai mắt anh dường như sâu hơn vì mệt mỏi.
"Anh nên làm gì lúc này nhỉ.. "
Hwang DaeHyun khó hiểu nhìn anh, nhưng vừa định nói gì đó thì Mingyu đưa tay ra hiệu im lặng, để anh tiếp tục nói.
"Anh không biết rốt cuộc anh sai hay em ấy sai nữa.. "
Thiếu niên ngồi lẳng lặng theo nhịp kể cùng hơi thở buồn bã của hyung mình, vẻ mặt càng ngày càng khó coi. Có lẽ là bất mãn tahy cho Mingyu.
"Hyung.. anh vốn dĩ chỉ là muốn lo lắng cho anh dâu. Sao anh ấy lại không hiểu điều đó.. "
"Nếu em ấy chịu nghe theo anh, thì anh cũng không nổi giận làm gì. Mày biết dạo này anh kiềm chế bản thân cỡ nào mà DaeHyun." nhắm chặt mắt, ngón tay di di trên sofa càng nhiều lực.
"Cái đó thì hyung cũng không cần nói."
"Nhưng mà em nghĩ.. hay lần này hyung lại nhường nhịn anh dâu đi." ánh mắt đầy quan ngại, nhưng DaeHyun cố gắng nói ra suy nghĩ của mình. Dù có bất mãn ít nhiều, nhưng trọng tâm là người mang thai thì vẫn nên đặt lên hàng đầu.
Lúc này, Wonwoo trùng hợp từ trên tầng đi xuống. Ánh mắt như có như không liếc nhìn hai người ngồi phía dưới sofa. Thế nhưng cậu đi thẳng vào bếp, không có ý định lại chỗ có Mingyu đâu à nha.
Hwang DaeHyun thở dài, anh dâu à, anh có cần bơ hyung của em ra mặt vậy không hả. Người ta là thương anh không hết, sao anh lại vác bộ mặt bất cần đó để thách thức hyung ấy hả? Anh muốn bị Mingyu hyung đánh đòn mới chịu ngoan ngoãn nghe lời hay sao..
Em gọi anh một tiếng anh dâu, không có nghĩa anh thực sự là 'anh' của em.
Căn bản Hwang DaeHyun lớn hơn Jeon Wonwoo hai tuổi. Đương nhiên khá khó chịu khi tính tình Wonwoo thay đổi, không còn ngoan ngoãn nhu thuận như trước, không ngoại lệ khi y cũng thích Wonwoo của trước kia hơn, rất dễ thương, đặc biệt dễ ức hiếp trêu chọc nữa.
Mingyu không biết rằng bản thân có bao nhiêu chật vật khi buồn bã ngước mắt trông theo bóng dáng vợ yêu đi vào trong mà chẳng thèm đếm xỉa tới mình, trông cứ như cún con hai mắt lưng tròng bất lực nhìn chủ hắt hủi mình..
Hwang DaeHyun chỉ biết lắc đầu. Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên thấy hyung nhà mình có cái biểu cảm này. Đúng là đàn ông có vợ rồi cái gì cũng làm ra được. Giá của hyung bây giờ chỉ để ăn thôi. Thật mất mặt đi mà.
"Nếu hyung đã không nỡ để anh dâu như vậy. Thì cứ nghe lời em, để Wonwoo muốn làm sao thì làm."
"Xong chuyện này, rồi sau đó em ấy muốn gì cũng lại tự tiện quyết định?" Mingyu trừng mắt.
Y đưa tay vỗ trán, bó tay thật. Trước giờ Kim Mingyu có ngốc như vậy đâu. Tự dưng dạo này cứ như một người khác, đầu óc kinh doanh thông minh lanh lợi người khác chơi không lại đâu rồi, lúc này đột nhiên trì độn khó hiểu vậy.
"Anh giả ngốc hay bị ngốc thật rồi?"
"Bây giờ để anh ấy làm, sau đó ra điều kiện là được rồi không phải sao?"
Như được khai sáng, lão công của ai đó đang ủ dột đến phờ phạc hai mắt sáng trưng.
"Vậy mà.. nghĩ mãi chẳng ra." giọng anh buồn buồn.
Đưa tay vỗ vài cái lên vai hyung mình như thông cảm lắm. Thiếu niên nhanh chóng chuồng đi. Đúng là.. y chắc chắn sẽ không kết hôn sớm như vậy, cứ vui vui vẻ vẻ chơi đùa cho hết sức trẻ, sau này lập gia đình nhất định không thiếu những vấn đề đau đầu như hyung mình. Sớm muộn cũng đối đầu, y thà đối đầu muộn một chút, y còn muốn hưởng thụ....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro