chương 9

"Họ sẽ đến muộn mất!" Soonyoung càu nhàu, đá một cục tuyết. "Bây giờ là 7:57 rồi!"

Wonwoo rùng mình, khịt mũi khi anh nhảy nhẹ vào vũng tuyết. Anh nên mang theo bịt tai, hoặc ít nhất là một chiếc khăn quàng cổ.

"Nếu họ đến muộn, chúng ta sẽ làm gì với họ?" Seungkwan hỏi một cách  nghiêm túc, nhảy xuống từ thanh gỗ nhỏ nối giữa hai cây cột mà cậu đã  giữ thăng bằng. Wonwoo liếc nhìn về phía cậu để chắc chắn rằng cậu bé  nhỏ tuổi hơn đã an toàn trở lại mặt đất mặc dù thanh gỗ chỉ cao ba feet,  và sau đó nhìn đi chỗ khác ngay khi có thể. Seungkwan đã đến sân trong  trong bộ trang phục của 'Cha Boo' trong bộ đồ ông già Noel trông không  được đẹp lắm, thành thật mà nói.

Điểm cộng là Seungkwan còn run rẩy hơn cả Wonwoo lúc này, nên anh khá  chắc chắn rằng Hansol sẽ cởi áo choàng của mình ra và đưa cho người bạn  thân nhất của mình theo cách lịch sự, che đi một phần bộ trang phục  thảm họa thời trang của Seungkwan.

"Chúng ta nên đi đón họ và... hm!" Soonyoung phấn chấn lên, cái lạnh  dường như không hề ảnh hưởng đến anh khi anh mỉm cười và chỉ về phía đầu  bên kia của sân, nơi những ngọn đuốc đang thắp sáng hai bóng người đang  lê bước về phía họ.

Ánh mắt của Wonwoo ngay lập tức hướng về Mingyu, có lẽ vì cậu chỉ cao  hơn Seokmin một chút và những người cao sẽ dễ thu hút sự chú ý của  Wonwoo hơn, hoặc có lẽ vì –

Hai người đi qua dưới một ngọn đuốc khác, chiếu sáng mái tóc màu kẹo  bơ cứng lấp lánh của Mingyu được trang trí bằng những vệt màu nâu cháy.  Một ngọn đuốc khác lại được chiếu qua, và lần này những nét mặt sắc sảo,  tươi sáng của Mingyu được chiếu sáng, cậu trông đẹp trai và rạng rỡ vô  cùng, đôi mắt lấp lánh niềm vui của đêm băng giá trong lành khi cậu gần  như nhảy qua những vũng nước do tuyết tan ra, Seokmin cũng sánh bước với  cậu chung tốc độ và sự nhiệt tình.

Wonwoo lờ mờ nhận ra Seokmin cũng trông tuyệt vời, nhưng Mingyu đã đánh cắp sự chú ý của anh ngay từ giây phút cậu bước vào sân.

"Ồ" Seungkwan nói, nhảy đến bên Seokmin và ôm chặt anh trước khi đáp  lại Mingyu. "Sao mặt mấy anh trông đẹp thế? Trang điểm hay đã làm gì  vậy?"

Mingyu đùa giỡn đẩy Seungkwan ra. "Thôi đi, anh lúc nào cũng thế này mà. Em sẽ ghen tị nếu anh trang điểm đấy."

Đúng vậy, Mingyu lúc nào cũng đẹp trai đến ngỡ ngàng, nhưng tối nay có điều gì đó kỳ diệu trong không khí xung quanh cậu.

Hansol cười khúc khích. "Các anh có đi chăm sóc da mặt của anh Jeonghan không?"

Wonwoo bị ảo giác hay có phải Mingyu đang liếc nhìn anh không, trông  có vẻ hơi bối rối khi cậu đỏ mặt và trả lời "Không phải là bọn anh đặc  biệt chuẩn bị để bị ném tuyết vào mặt đâu! Bọn anh đến đó vì những lý do  khác và kết thúc như thế này đây!" Mingyu chỉ vào mặt mình, mái tóc đen  mềm mại rũ xuống trán cậu chỉ vài giây sau khi cậu cào nó ra trong sự  bực bội để truyền đạt quan điểm.

Wonwoo gần như chế giễu. Mingyu nói như thể cậu đã trải qua một cuộc  phẫu thuật thẩm mỹ để làm đẹp mọi đường nét trên khuôn mặt khi cậu có lẽ  chỉ cần thức dậy vào sáng sớm là trông đẹp hơn 99% dân số Hogwarts này  rồi.

Thôi đi, Jeon. Cậu ấy kém mày một tuổi đó. Hôm nay mày bị sao thế? Kỳ cục quá. Mingyu? Thật sao? Bình tĩnh lại đi.

"Bây giờ chúng ta đã ở đây và thảo luận xong về các liệu pháp spa  hảaaaaa?" Soonyoung kéo dài từ cuối cùng như thể anh đã chết vì buồn  chán khi lắng nghe họ. "Chúng ta hãy chia thành các đội. Chia thành hai  nhóm ba người. Mình chọn Wonwoo!"

"Em muốn Seungkwan!" cả Hansol và Seokmin đều reo lên, Hansol lao về  phía trước nắm lấy tay Seungkwan để giữ chặt vị trí của mình.

Wonwoo gần như bật cười trước biểu cảm cún con lạc lõng mà Mingyu  dành cho người bạn thân nhất của mình khi Seokmin vội vã nắm lấy tay còn  lại của Seungkwan, Mingyu sử dụng đôi mắt to tròn giống như mắt của một  chú labrador mới sinh. Hoặc có thể là golden retriever?

Wonwoo lắc đầu và thoát khỏi tình trạng đó đúng lúc thấy Mingyu thè  lưỡi trẻ con với Seokmin, lê bước qua tuyết để nắm lấy cánh tay  Soonyoung, bám chặt lấy nó. "Vậy thì mình chọn anh Soonyoung. Mình cũng  không cần cậu nữa, Seokie."

"Xin lỗi, Mingyu, mình phải làm thế này" Seokmin trả lời một cách  nghiêm túc, nở nụ cười tinh nghịch với Seungkwan. "Boo giỏi nhất khi nói  đến trò chơi thể chất mà."

"Chỉ vì cậu ấy phớt lờ mọi quy tắc trong sách để giẫm đạp những đối  thủ tội nghiệp của mình xuống đất thôi sao" Wonwoo lẩm bẩm một cách  thích thú, đi lại chỗ Soonyoung và Mingyu đang đứng. "Được rồi. Mình sẽ  chơi với hai người."

"Chỉ  để cho em biết thôi nhé, bọn anh rất nghiêm túc về việc giành chiến  thắng đấy" Soonyoung nói, nheo mắt khi anh nhìn chằm chằm qua sân, nơi  ba người kia đang vui mừng. Mingyu đã cố gắng hết sức để đáp lại cái  nhìn chằm chằm, và có lẽ sẽ hiệu quả nếu cậu thực sự duỗi thẳng đôi vai  rộng của mình và đứng thẳng người cao 1m87 như cách cậu hiếm khi làm,  nhưng cậu thực sự chỉ (vẫn) trông giống như một chú cún con đầy tham  vọng với mái tóc màu sô cô la rối bù trên trán và chiếc khăn quàng đỏ và  vàng quấn ấm áp quanh cổ.

Wonwoo cố nhịn cười khi gật đầu và đi theo năm người kia vào trong  sân. "Đúng. Mình cũng hoàn toàn quyết tâm chiến thắng như hai người.  Giải thưởng là gì, mình có thể hỏi không?"

"Một nụ hôn của mình thì sao?" Soonyoung gợi ý, đá tuyết ra khỏi  đường để Mingyu, một thực thể vụng về, có thể đi mà không gây nguy hiểm  quá nghiêm trọng cho bản thân. "Mình nghĩ tất cả chúng ta đều muốn thế.  Hoặc một cơ hội để đánh vào mông Boo nhé."

"Chiếc mông đáng yêu của Boo!" Seokmin hét lên từ phía bên kia  Mingyu. Rõ ràng là mối thù đang tạm thời bị trì hoãn, ít nhất là cho đến  khi họ đến vùng chiến sự được chỉ định.

"Em biết anh không chỉ muốn dùng mông của em làm giải thưởng đâu,  Kwon" Seungkwan đe dọa một cách trêu chọc, thúc khuỷu tay đẩy Seokmin ra  và nghiêng người về phía Mingyu để buộc tội Soonyoung.

"Còn nếu anh muốn vậy thì sao Boo?"

"Thế thì anh sẽ nhận được một cái đánh mông của Boo thật kêu từ việc chiến thắng!"

"Mình đã nói về giải thưởng mà" Wonwoo nhận xét một cách khô khan. "Không phải hình phạt."

"Vui vẻ thôi mà, Wonwoo." Soonyoung cười toe toét đáp lại anh, vẻ mặt  anh chuyển sang vẻ thích thú ngạc nhiên khi Mingyu nhân lúc mất tập  trung để lấy một ít tuyết trên mặt đất và ấn vào má Soonyoung.

Wonwoo khẽ cười khúc khích khi nghe tiếng cười cao vút của Mingyu thể  hiện sự hài lòng trước phản ứng của Soonyoung. Anh nhét cằm vào áo  khoác, lê bước theo sau họ như thường lệ, quan sát từ xa.

Kim Mingyu lúc nào cũng đáng yêu và tinh nghịch hết.

Wonwoo đã biết Mingyu từ khi họ còn là học sinh tiểu học, gia đình  phép thuật của họ và cha mẹ trong Bộ pháp thuật thường xuyên tương tác  trong các bữa tiệc. Từ khi họ còn nhỏ, Wonwoo đã thấy Mingyu hoàn toàn  mất kiểm soát năng lượng khi người em không bao giờ để ý đến Wonwoo đang  nhìn mình. Điều này đã tiến triển trong vài năm ngay cả khi họ đến  Hogwarts, cho đến một vài năm trước khi Mingyu bắt đầu cứng rắn hơn và  thể hiện được sự trưởng thành – chỉ khi Wonwoo chuyển sự chú ý của mình  sang Mingyu.

Wonwoo không chắc tại sao Mingyu lại làm thế, chỉ thay đổi bản thân  khi ở xung quanh Wonwoo. Có lẽ chỉ là do hào quang 'người lớn' của  Wonwoo khiến Mingyu cảm thấy mình phải bắt đầu hành động có trách nhiệm  hơn với anh để được coi trọng. Anh đã dành nhiều thời gian để suy nghĩ  về điều này, thực sự, bởi vì hành vi của Mingyu khiến anh bối rối và  chàng học sinh nhà Ravenclaw hoàn toàn ghét cảm giác khi không thể hiểu  nổi ai đó.

Lúc  đầu, anh nghĩ rằng có lẽ Mingyu không thích anh sau khi đến Hogwarts  hoặc không cảm thấy thoải mái khi ở bên anh. Sau đó, anh nhận ra rằng  Mingyu đã nghĩ rằng Wonwoo không thích cậu và do đó đang cố gắng biến  mình thành một người mà Wonwoo sẽ thích khi ở bên.

Wonwoo ước Mingyu đừng làm thế. Đôi khi điều đó khiến anh cảm thấy  hơi khó chịu, vì có những lúc Mingyu đã thoải mái và hành động như chính  mình trước khi phản ứng như thể cậu vừa mắc lỗi, cùng với một vài cái  liếc mắt về phía Wonwoo trước khi siết chặt cơ thể và cảm xúc trong vài  phút tiếp theo. Điều đó khiến Wonwoo tự hỏi một phần tại sao Mingyu lại  cảm thấy Wonwoo không thích mình như chính con người sôi nổi của cậu, và  nó cũng khiến Wonwoo phải đau đầu trong thời gian dài về lý do tại sao  Mingyu lại cố gắng hết sức để khiến mình trở nên đáng mến với Wonwoo.

Cậu đâu cần phải cố gắng nhiều. Wonwoo yêu chàng trai vui vẻ này  nhiều như bất kỳ người nào khác, thậm chí có thể còn hơn thế nữa vì anh  đã dần 'thương hại' cho hành vi qua lại của Mingyu và do đó đã dành phần  lớn thời gian của mọi người bạn khi tụ tập lại để nhìn cậu một cách  trìu mến và hơi buồn bã mỗi khi Mingyu thấy anh nhìn cậu và cậu lại căng  thẳng khi phải trở lại với tư thế chuẩn mực và một nụ cười lịch sự  không hề hợp với cậu chút nào.

Nhìn chung có vẻ khá căng thẳng, nhưng Wonwoo là bạn thân nhất của  Soonyoung. Rõ ràng là anh rất kiên nhẫn với sự trẻ con. Nhưng không có  cách nào để truyền đạt điều đó cho Mingyu biết. Đó là một phần lý do  khiến Wonwoo đi sau nhóm vào lúc này, để anh có thể chỉ nhìn Mingyu là  Mingyu. Anh khá chắc rằng nếu anh đi cùng tất cả bọn họ bây giờ, Mingyu  sẽ là phiên bản cứng rắn, giả tạo của chính cậu.

Và Mingyu không cần phải thay đổi bản thân vì bất kỳ ai. Cậu là một  cầu thủ Quidditch tài năng, thông minh, đẹp trai, tốt bụng và ngọt ngào,  có năng khiếu trong rất nhiều môn nghệ thuật, toàn diện, luôn hữu ích  và vui vẻ và nghĩ đến bạn bè. Cậu đã là một người hoàn hảo rồi.

Cả hai không thực sự tương tác nhiều trong vòng tròn bạn bè của họ,  nhưng Wonwoo luôn thích ngắm Mingyu từ xa, khi cậu không thấy anh mỉm  cười một mình trước những trò hề trẻ con của Mingyu.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, vì Mingyu rõ ràng đã quyết định sử  dụng trò hề trẻ con đã nói ở trên và đẩy Seungkwan về phía trước, khiến  cậu nhóc ngã thẳng xuống tuyết. Nắm lấy tay Soonyoung khi họ đi loạng  choạng cách nhau vài thước, Mingyu bắt đầu cười khi Soonyoung phấn khích  tuyên bố "TRÒ CHƠI BẮT ĐẦU! NHỚ RẰNG PHÉP THUẬT CHỈ CÓ THỂ SỬ DỤNG TRÊN  TUYẾT VÀ KHÔNG ĐƯỢC -"

Soonyoung chưa kịp nói hết câu thì quả cầu tuyết hoàn hảo của Hansol  đã đập thẳng vào miệng anh, và với tiếng gầm đầy tinh thần cạnh tranh mà  chỉ có học sinh nhà Gryffindor mới có, anh bắt đầu điên cuồng ném một  quả cầu tuyết để đáp trả, Mingyu hỗ trợ anh với sự nhiệt tình tối đa.  Seungkwan và đồng bọn đã lao xuống sân, và Seokmin đang nhanh chóng xây  dựng một pháo đài bằng đũa phép của mình, Seungkwan ném bóng qua những  bức tường thấp đang nhanh chóng được xây dựng trước khi cúi xuống để lấy  thêm bóng từ Hansol, không còn nghi ngờ gì nữa. Thật là cạnh tranh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro