Chap 1: Ngọn Lửa Đêm Bạch Hổ

Buổi chiều mùa hạ, thành phố nhuốm màu cam nhạt của hoàng hôn, nhưng một ngôi nhà ở ngoại ô đang bốc cháy dữ dội. Khói đen cuồn cuộn, mùi nhựa và gỗ cháy làm nghẹt thở không khí xung quanh. Ngọn lửa lan nhanh, hun trụi đồ đạc bên trong, khiến bóng dáng những căn phòng chìm trong khói mù.

Trụ sở cứu hỏa vang lên tiếng còi báo động cấp 3. Đội Bạch Hổ, đứng đầu là Choi Seungcheol, nhanh chóng chuẩn bị xe và thiết bị. Kim Mingyu, SoonYoung, Hasnol, Seokmin, Jun và Lee Chan lao vào xe cứu hỏa, cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Chỉ huy Namjoon trên trụ sở gọi qua bộ đàm:
“Đây là vụ cháy cấp 3, mọi người chú ý an toàn. Kiểm tra từng phòng, đặc biệt là tầng hai.”

Seungcheol gật đầu, giọng nghiêm trang: “Mingyu, cậu và SoonYoung kiểm tra tầng hai. Seokmin, Hasnol cùng Lee Chan chuẩn bị vòi nước, dọn đường cho mọi người.” Mỗi câu lệnh đều dứt khoát, nhưng ánh mắt anh không giấu được sự lo lắng cho đồng đội.

Khi xe cứu hỏa dừng trước ngôi nhà đang cháy, khói bốc lên nghi ngút. Mingyu hít một hơi sâu, cảm giác tim đập nhanh hơn bình thường. Anh cùng SoonYoung lao vào tầng hai, tay nắm chặt vòi nước. Căn phòng đầy khói và bụi, tầm nhìn hạn chế đến mức hầu như không thấy gì ngoài những mảng lửa đỏ rực.

Một cậu bé ôm con gấu bông, mặt tím tái vì ngạt khói, nằm co ro trong góc phòng. Mingyu cúi xuống, giọng dịu dàng:
“Bình tĩnh… anh sẽ đưa em ra ngoài.”

Cậu bé không nói gì, chỉ nắm chặt tay Mingyu. Lửa bùng mạnh từ phòng bên cạnh, một thanh xà gỗ rơi xuống gần chân Mingyu. Anh tránh kịp, nhưng bụi tro khiến mắt nhức nhối. Mingyu kìm cơn đau, bế cậu bé ra ngoài.

Ngoài sân, Seungcheol chỉ huy đồng đội, giọng vang qua bộ đàm:
“Không bỏ sót ai! Kiểm tra tất cả các phòng!”

Trong khi đội Bạch Hổ làm việc nhịp nhàng, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ phía xe cứu thương – Jeon Wonwoo, bác sĩ trực cấp cứu hôm đó. Ánh mắt lạnh lùng nhưng tập trung của Wonwoo dõi theo cậu bé và đồng đội cứu hỏa. Mingyu nhận ra, anh này khác biệt: nghiêm nghị, lý trí, nhưng cử chỉ chăm sóc bệnh nhân thật sự tỉ mỉ.

“Cậu bé bị ngạt khói, cần theo dõi kỹ,” Wonwoo nói, giọng trầm nhưng rõ ràng.
Mingyu gật đầu: “Cảm ơn, anh sẽ chăm sóc tốt cho cháu.”

Trong lúc Mingyu lo cho cậu bé, ánh mắt anh không thể rời Seungcheol. Đội trưởng lạnh lùng, nghiêm khắc, nhưng ẩn sâu là sự quan tâm dành cho đồng đội. Mỗi cử chỉ của Seungcheol đều toát lên khí chất lãnh đạo, khiến mọi người vừa nể vừa cảm thấy ấm lòng.

Nhưng bên cạnh ánh hào quang của đội trưởng, còn có một trái tim âm thầm đau nhói – Jeonghan, bác sĩ cùng bệnh viện. Anh lặng lẽ quan sát Seungcheol từ xa, biết rằng giữa họ có một thứ tình cảm không thể nói ra. Jeonghan nhớ ánh mắt nghiêm nghị ấy, nhớ những lần đội trưởng cười hiếm hoi khi chỉ dẫn đồng đội, và cũng nhớ cả những lời động viên âm thầm mà Seungcheol từng dành cho anh.

Nhưng khoảng cách, trách nhiệm và công việc của cả hai khiến tình cảm không thể đến gần. Jeonghan thở dài, đôi mắt lấp lánh nỗi buồn, biết rằng giữa họ chỉ có thể là những khoảnh khắc ngắn ngủi, những ánh nhìn trộm, chứ không phải một câu chuyện trọn vẹn.

Vụ cháy tiếp tục lan rộng. Tầng hai trở nên nguy hiểm hơn, khói và nhiệt khiến việc di chuyển khó khăn. Mingyu và SoonYoung liên tục bơm nước, phá cửa, kéo người mắc kẹt ra ngoài. Hasnol, Seokmin và Lee Chan giữ vòi nước, chuẩn bị đường cho đồng đội. Sự phối hợp nhịp nhàng, dứt khoát của đội Bạch Hổ khiến họ như một bộ máy hoàn hảo giữa lửa và khói.

Cậu bé cuối cùng được đưa lên xe cứu thương, Mingyu hít một hơi sâu. Ánh mắt Wonwoo dõi theo từng bước, trầm lặng nhưng đầy quan tâm. Cả hai trao nhau một ánh nhìn ngắn, nhưng Mingyu cảm nhận được một sự kết nối kỳ lạ – một mối quan tâm vượt lên trên sự chuyên nghiệp, nhẹ nhàng nhưng khó quên.

Seungcheol đứng ngoài, quan sát tất cả. Anh biết Jeonghan đang nhìn mình từ xa, nhưng anh không thể tiến tới. Công việc, trách nhiệm, và nỗi sợ làm tổn thương người khác khiến anh phải giữ khoảng cách. Trong lòng, Seungcheol thầm thương, nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lùng với mọi người.

Khi đám cháy dần được khống chế, đội Bạch Hổ rút lui, thở hổn hển nhưng ánh mắt ai cũng sáng lên niềm tự hào. Seungcheol đứng giữa sân, nhìn đội viên, đôi mắt thoáng buồn, thầm nhủ: “Mỗi lần cứu người là mỗi lần phải từ bỏ một phần của chính mình.”

Mingyu quay lại nhìn căn nhà vừa được dập tắt, lòng trĩu nặng. Anh biết nghề cứu hỏa không chỉ là dập tắt lửa, mà còn là đối diện với những mất mát, sự cô đơn và cả những tình cảm không thể nói ra. Wonwoo đứng bên cạnh, trầm lặng, nhưng anh cũng cảm nhận được sự lo lắng, dũng cảm và sức mạnh nội tâm của Mingyu.

Vụ cháy kết thúc, nhưng dư âm của nó – sự hy sinh, mất mát, và những tình cảm chưa kịp nở – vẫn còn âm ỉ. Seungcheol vẫn sống, nhưng những gì chưa nói với Jeonghan sẽ còn là nỗi tiếc nuối. Mingyu và Wonwoo bước vào một mối quan hệ mới, khởi đầu bằng ánh nhìn và sự lo lắng thầm lặng, chưa biết ngày nào mới thực sự mở lòng.

Ngọn lửa đêm Bạch Hổ đã tắt, nhưng trong tim mỗi người vẫn còn cháy một ngọn lửa âm ỉ, chờ một ngày bùng lên – hy vọng, mất mát, và cả tình yêu chưa kịp nở.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro