Chap 10: Cuộc Gặp Gỡ Tình Cờ
Chiều muộn, ánh nắng trải dài trên con phố gần trạm cứu hỏa Bạch Hổ, không khí ấm áp khiến mọi thứ trở nên dễ chịu. Seokmin đi bộ nhanh, tay cầm túi đồ ăn nhẹ chuẩn bị cho đồng đội sau buổi tập luyện căng thẳng. Anh vừa mệt vừa hào hứng, nghĩ đến những khoảnh khắc vui vẻ và tình huống nguy hiểm vừa qua.
Bỗng nhiên, từ phía đối diện, ánh mắt Seokmin chạm vào Jisoo – bác sĩ của bệnh viện, đang bước nhanh với hồ sơ trong tay. Seokmin giật mình, rồi mỉm cười.
“Anh… không ngờ gặp anh ở đây,” Seokmin nói, giọng hơi bối rối.
Jisoo nhíu mày nhưng vẫn cười nhẹ:
“Anh cũng vậy. Tan ca à? Đi đâu vậy?”
“Tôi mua đồ cho đồng đội sau buổi tập, tiện đường gặp anh. Đi cùng tôi không?” Seokmin giơ túi đồ ăn, ánh mắt tinh nghịch.
Jisoo gật đầu, giọng nhẹ nhàng:
“Được, nhưng đi chậm thôi, đừng mệt quá.”
Hai người bắt đầu đi bộ, vừa đi vừa trò chuyện về những vụ cháy gần đây, những kỷ niệm căng thẳng nhưng hài hước trong đội cứu hỏa. Không khí gần gũi khiến Seokmin bớt căng thẳng, còn Jisoo thì dịu dàng nhưng vẫn chững chạc, như một người anh lớn quan tâm đến em trai đồng đội.
Khi đến quán ăn ven đường, họ bất ngờ gặp Jun– đồng đội cứu hỏa, và Minghao – y tá kiêm người yêu của Jun. Jun cười tươi:
“À, Seokmin với Jisoo à? Hai người cũng đến đây à?”
Minghao vẫy tay chào, ánh mắt thân thiện:
“Chào anh ! Cùng ăn chung nhé.”
Seokmin đỏ mặt, còn Jisoo cười nhẹ, ánh mắt vẫn nghiêm túc nhưng gần gũi. Bốn người cùng nhau ngồi xuống, chia sẻ đồ ăn, kể về những tình huống căng thẳng nhưng vui nhộn khi cứu hộ. Tiếng cười vang lên, khiến quán ăn trở nên sôi động và ấm áp. Jun và Minghao thi thoảng nhìn nhau, nụ cười lộ rõ tình cảm và sự gắn bó giữa họ.
Sau bữa ăn, cả bốn rời quán, đi ngang qua cổng trạm cứu hỏa. Ngay lúc đó, họ thấy Lee Chan đang quỳ xuống, chăm chú dọn vệ sinh cho xe cứu hỏa. Thân hình nhỏ nhắn nhưng rất cẩn thận lau từng bánh xe và quét sạch mảnh vụn còn sót lại.
Seokmin vẫy tay:
“Chan, cậu chăm chỉ quá nhỉ! Giữ xe gọn gàng như vậy thật tốt.”
Lee Chan ngẩng đầu, ánh mắt sáng:
“Chào anh em! Tôi chỉ dọn xe trước khi mọi người về thôi.”
Jisoo mỉm cười:
“Cậu làm việc tận tâm quá, Chan. Giỏi lắm.”
Jun và Minghao cười, trêu chọc Chan một chút, tạo bầu không khí vui vẻ, thân thiện. Seokmin và Jisoo trao nhau ánh mắt vui vẻ, cảm nhận sự gắn bó và tinh thần đồng đội anh em.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro