CHAP 14 - KHOẢNH KHẮC KHÔNG THỂ NÓI

Buổi chiều ở trung tâm bệnh viện Seoul trôi qua như mọi ngày. Hành lang vẫn vang tiếng bước chân hối hả, tiếng gọi tên bệnh nhân, tiếng máy móc nhịp nhàng. Nhưng Wonwoo đứng bên cửa sổ, ánh mắt lạc vào khoảng sân nhỏ ngoài viện, nơi ánh sáng vàng nhạt của hoàng hôn chiếu qua tán cây, phản chiếu lên mặt đường trải nhựa.

Trong lòng anh vang lên một cảm giác vừa trống rỗng vừa nặng nề.

---

Không lâu sau, Wonwoo đến trạm cứu hỏa theo lịch kiểm tra sức khỏe đội. Khi vừa bước vào sân, ánh mắt anh liếc qua và nhận ra Mingyu đang ngồi đó, lặng nhìn xe cứu hỏa. Tim anh bỗng nhói, nhưng anh không dám bước tới ngay.

Mingyu cũng nhận ra Wonwoo, ánh mắt cả hai chạm nhau trong vài giây ngắn ngủi. Không ai nói gì, chỉ nhìn nhau. Khoảnh khắc ấy, mọi tiếng động xung quanh dường như biến mất.

Cả hai đều cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của đối phương, nhưng cũng đều im lặng, không ai dám thốt ra điều mình đang nghĩ. Wonwoo muốn nói, muốn biết Mingyu có ổn không, muốn hỏi về nỗi đau và khoảng trống cậu mang theo. Nhưng mỗi khi chuẩn bị mở miệng, lời nói lại mắc nghẹn nơi cổ họng.

Mingyu cũng vậy. Cậu muốn tiến tới, muốn hỏi Wonwoo rằng… liệu anh có còn nghĩ đến cậu không? Nhưng cậu sợ, sợ sẽ phá vỡ sự im lặng mong manh, sợ sẽ để lộ cảm xúc mà Wonwoo chưa chắc đã muốn nghe.

---

Họ đứng đó, chỉ vài bước chân cách nhau, nhưng thế giới dường như chia thành hai miền: một bên là bệnh viện với áp lực, trách nhiệm và quá khứ đau buồn; bên kia là trạm cứu hỏa, nơi Mingyu vừa trở về, nơi cậu vừa trải qua cơn men và bước đi đơn độc trong đêm.

Ánh sáng hoàng hôn chiếu lên cả hai, tạo nên một khoảng lặng không lời. Wonwoo nhìn Mingyu, thấy nỗi mệt mỏi và những vết thương trong mắt cậu. Mingyu nhìn Wonwoo, thấy ánh mắt nghiêm trang pha lẫn sự quan tâm âm thầm. Cả hai đều nhận ra rằng mình đang thiếu nhau, nhưng không ai dám thổ lộ.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, Mingyu khẽ rùng mình, và Wonwoo bước một bước gần hơn, nhưng vẫn chưa chạm tới. Chỉ là khoảng cách, và cảm giác an toàn trong việc đứng nhìn nhau mà thôi.

Họ đứng đó vài phút, không ai nói câu nào, nhưng trong lòng cả hai đều dâng trào cảm xúc: nỗi nhớ, sự lo lắng, và một niềm mong chờ không tên.

Mingyu cuối cùng đứng lên, khẽ cúi đầu chào rồi bước vào trạm cứu hỏa. Wonwoo nhìn theo, tim nhói nhưng vẫn không gọi. Anh biết, chỉ cần Mingyu bước tới một lần nữa, mọi khoảng cách sẽ dần được xóa nhòa, nhưng hôm nay… chưa phải lúc.

Bên ngoài, ánh hoàng hôn dần nhạt, Seoul vẫn sáng rực, nhưng trong sân trạm cứu hỏa và căn phòng trực của bệnh viện, chỉ có hai trái tim âm thầm cảm nhận sự hiện diện của nhau, im lặng nhưng đầy sức nặng.

Họ chưa nói lời nào về tình cảm, nhưng chính khoảng lặng ấy đã là khởi đầu cho một mạch cảm xúc chậm rãi, nặng trĩu và khó quên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro