Chap 2: Vết Thương Và Khoảng Cách

Trời vừa rạng sáng, không khí còn lạnh nhưng căng thẳng. Một vụ hỏa hoạn khác lại xảy ra tại khu chung cư cũ, tầng một bốc cháy dữ dội từ hệ thống điện hỏng. Khói đen cuồn cuộn, mùi khét của nhựa cháy và tro tỏa ra khiến người đứng gần cũng cảm thấy khó thở.

Đội Bạch Hổ nhanh chóng lên xe cứu hỏa, Seungcheol đứng đầu, giọng nghiêm trang:
"Mọi người giữ vững tinh thần. Tầng một và hai là trọng điểm, cẩn thận các cầu thang và trần nhà có thể sập."

Xe cứu hỏa dừng trước chung cư, Mingyu cùng SoonYoung, Hasnol lao vào hiện trường. Seungcheol dẫn đầu, mắt quan sát kỹ từng phòng. Một căn hộ tầng một có khói dày đặc, Mingyu vừa bước vào thì thấy một bà lão đang co ro, tay ôm lấy chiếc túi nhỏ. Bà hoảng loạn, mắt rưng rưng, hít từng hơi khói nặng nhọc.

"Bà ổn không? Bình tĩnh, cháu sẽ đưa bà ra ngoài," Mingyu nói, giọng dịu dàng nhưng quyết đoán. Anh đưa tay giúp bà đứng lên. Seungcheol nhanh chóng đến, cùng Mingyu dìu bà ra.

Tuy nhiên, trong lúc dìu bà lão qua cầu thang, một thanh xà gỗ bất ngờ rơi trúng vai Seungcheol. Anh bị đau nhói, khom người, nhưng vẫn giữ bình tĩnh để không làm bà lão hoảng loạn. Mingyu lập tức hỗ trợ, dìu anh ra ngoài và đưa bà lão ra xe cứu thương.

Ngay lúc đó, xe cứu thương xuất hiện, do Lee JiHoon và Kim Seokjin lái tới hiện trường. JiHoon mở cửa sau, Seokjin sẵn sàng cùng đội cứu hộ đưa bà lão vào xe. Mingyu và Seungcheol hỗ trợ: Mingyu đỡ bà lão, Seungcheol hơi khập khiễng nhưng vẫn cố gắng giúp.

Trên xe, Seungcheol thở hổn hển, vai bị sưng nhẹ nhưng không nguy hiểm. Mingyu quan sát, lo lắng:
"Anh ổn chứ? Cần băng bó ngay."

Bệnh viện không xa, Mingyu cẩn thận dìu Seungcheol vào phòng cấp cứu. Ở hành lang, Wonwoo đang đẩy một xe cấp cứu khác vào phòng. Khi nhìn thấy Mingyu và Seungcheol, anh lập tức bước đến:
"Để tôi phụ một tay."

Mingyu gật đầu, nhẹ nhàng đặt Seungcheol lên giường cấp cứu gần đó. Wonwoo kiểm tra nhanh các vết thương, nhưng do Seungcheol vẫn còn đau, Mingyu đề nghị:
"Tốt nhất để bác sĩ Yoon kiểm tra, anh ấy có kinh nghiệm và biết tình trạng sức khỏe đội trưởng nhất."

Không lâu sau, Yoon Jeonghan xuất hiện, đi thẳng đến giường bệnh, giọng trầm nhưng đầy chuyên nghiệp:
"Chào anh Seungcheol, tôi sẽ kiểm tra cẩn thận. Đây chỉ là vết thương do va đập, không nghiêm trọng, nhưng cần băng bó và theo dõi vài giờ."

Seungcheol nhìn Jeonghan, đôi mắt thoáng chút ấm áp nhưng cũng buồn. Trong lòng anh biết, họ không thể đến với nhau. Gia đình Jeonghan không đồng ý: họ chỉ có một người con trai duy nhất, không muốn Jeonghan đau lòng nếu đội trưởng cứu hỏa gặp nguy hiểm. Anh biết bản thân và nghề của mình quá rủi ro, nên chỉ có thể giữ khoảng cách.

Jeonghan kiểm tra kỹ các vết thương, băng bó tỉ mỉ. Seungcheol gật đầu, nụ cười nhạt thoáng qua:
"Cảm ơn... tôi ổn."

Mingyu đứng bên, quan sát cả hai, lòng thầm nghĩ: "Họ thật khó xử. Một bên là tình cảm, một bên là trách nhiệm và gia đình." Anh cũng cảm thấy trái tim mình rung động khi nhìn Wonwoo chăm sóc Seungcheol, cảm giác lo lắng và quan tâm thật sự.

Wonwoo xong việc, nhìn Mingyu:
"Anh có thể đưa đội trưởng vào phòng hồi sức nếu cần."

Mingyu gật đầu, nhẹ nhàng dìu Seungcheol qua phòng hồi sức, bàn tay vô tình chạm nhẹ vào cánh tay đội trưởng. Seungcheol nhìn anh, đôi mắt vừa mệt mỏi vừa biết ơn. Mingyu nhận ra rằng, ngoài việc cứu người, đôi khi họ cũng phải cứu cả đồng đội, cả cảm xúc của nhau.

Xe cứu thương của JiHoon và Seokjin vẫn đứng bên ngoài, sẵn sàng di chuyển bất kỳ lúc nào. Các bác sĩ chuẩn bị giấy tờ, kiểm tra hồ sơ bệnh án. Cảnh cấp cứu diễn ra nhanh nhưng chính xác, từng bước được tính toán kỹ lưỡng. Seungcheol nhẹ nhàng thở ra, nỗi đau trên vai dịu đi nhờ băng bó chuẩn xác và sự chăm sóc tận tâm của Jeonghan.

Mingyu nhìn Wonwoo, ánh mắt chạm nhau, không cần lời nói. Một lần nữa, anh cảm nhận sự an toàn khi có bác sĩ bên cạnh - không chỉ cho bệnh nhân, mà cả cho chính trái tim mình.

Seungcheol nằm yên trên giường, đôi mắt lơ đãng nhìn trần nhà, biết rằng nghề nghiệp đã ngăn cách anh và Jeonghan. Dù tình cảm vẫn còn, họ sẽ phải sống với khoảng cách ấy, nhưng Mingyu và Wonwoo - dù còn ngại ngần - đã bắt đầu một kết nối mới, âm thầm nhưng vững chắc, qua từng ca cứu người, từng lần hỗ trợ nhau trong bệnh viện.

Vụ cháy kết thúc, Seungcheol chỉ bị thương nhẹ, bà lão và các nạn nhân được cứu sống. Nhưng dư âm của khói lửa, những nỗi lo âu, và tình cảm chưa kịp nở vẫn còn ám ảnh trong trái tim từng người - mở đầu cho một chuỗi câu chuyện đầy gian nan, cảm xúc và thử thách phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro