CHAP 28 - NHỮNG NGÀY SAU NGỌN LỬA
Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Những ngày ở trạm cứu hỏa và trung tâm bệnh viện Seoul không ngừng quay vòng. Tiếng còi báo động, tiếng bước chân dồn dập, tiếng máy móc đều đều… tất cả vẫn vận hành như trước. Nhưng trong lòng mỗi người, một khoảng trống vô hình đã xuất hiện kể từ ngày Seungcheol ra đi.
---
Những ca trực không ngừng
Jeonghan đứng trong phòng trực, tay cầm hồ sơ bệnh nhân, mắt nhìn chằm chằm vào con số trên màn hình. Anh từng cười nói hồn nhiên, tràn đầy ánh sáng mà Seungcheol đã từng gọi là “thiên thần bé nhỏ của anh.”
Giờ đây, nụ cười đó đã vỡ vụn. Anh im lặng. Những cuộc khẩu thuật kéo dài hàng giờ, những ca trực không nghỉ, anh nhận hết mọi nhiệm vụ, không tiếc sức lực, không kể mệt mỏi. Nhưng trong ánh mắt, vẫn là một nỗi đau âm ỉ, một nỗi mất mát mà không lời nào có thể bù đắp.
Một bác sĩ đồng nghiệp hỏi:
“Jeonghan, cậu có nghỉ không? Nhìn cậu gầy đi nhiều rồi…”
Anh chỉ lắc đầu, không nói. Trong lòng, từng lời nói của Seungcheol vang lên như nhắc nhở: “Cậu phải chăm sóc cho mọi người, nhưng đừng quên bản thân.” Nhưng Jeonghan không thể quên anh, không thể cười như xưa, không thể mở lòng cho bất cứ niềm vui nào.
---
Mingyu và Wonwoo – nỗi nhớ chưa nói
Ở trạm cứu hỏa, Mingyu ngồi một góc, nhìn qua cửa sổ, ánh mắt trống rỗng. Tay cậu cầm mũ bảo hộ của Seungcheol, vẫn còn mùi khói, mùi lửa… như anh vẫn còn ở đó.
Wonwoo đứng bên cạnh, im lặng. Anh biết Mingyu đang nhớ Seungcheol, và bản thân anh cũng không khá hơn. Nhưng cả hai chưa dám nói ra. Lời muốn nói nghẹn trong cổ, nặng đến mức không thốt nên lời.
“Anh… nhớ anh ấy nhiều quá,” Mingyu thì thầm, như để gió mang đi.
Wonwoo khẽ gật đầu, mắt nhíu lại:
“Ừ… anh cũng vậy… nhưng em biết không, em còn phải sống tiếp, phải… cố gắng.”
Mingyu quay mặt đi, tay run run đặt mũ bảo hộ xuống bàn. Hai người không cần nói thêm gì nữa. Nỗi đau, nỗi nhớ, và cả sự bối rối về cảm xúc lẫn nhau được hiểu mà không cần lời.
---
Cảm giác mất mát lan rộng
Trong trung tâm bệnh viện Seoul, không khí cũng nặng nề. Những ca mổ, những lần cứu sống bệnh nhân, tất cả đều diễn ra bình thường, nhưng ánh mắt các bác sĩ thường liếc nhìn lên tấm hình Seungcheol trong băng chuyền tin tức hoặc báo cáo về lò phản ứng.
Jeonghan đôi khi đứng nhìn ra cửa sổ, nhớ đến tiếng cười của Seungcheol, nhớ ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng và quyết đoán. Anh tự trách mình đã không thể bảo vệ anh ấy, tự trách vì không nói hết những điều còn chất chứa trong lòng.
Các y tá và bác sĩ khác nhìn Jeonghan, nhận ra sự thay đổi. Không còn nụ cười tươi, không còn ánh mắt sáng, chỉ còn một sự im lặng sâu thẳm, thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi một tiếng thở dài, hay đôi mắt đỏ hoe lặng lẽ.
---
Đội Bạch Hổ – tập luyện trong im lặng
Trở lại trạm cứu hỏa, đội Bạch Hổ vẫn luyện tập đều đặn. Nhưng không còn tiếng cười, tiếng trêu đùa rộn rã như trước. Seokmin và mọi người vẫn sát cánh nhau, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía khoảng trống mà Seungcheol để lại, lòng nhói đau.
Namjoon đứng nhìn đội, gương mặt nghiêm nghị hơn bao giờ hết. Anh biết mình phải giữ vững tinh thần đội, nhưng nỗi lo lắng, nỗi mất mát cá nhân vẫn đè nặng. Taehyung lặng lẽ lau mồ hôi, trong lòng vừa tức giận vừa bất lực – Seungcheol đã cứu nhiều người, nhưng chính anh lại ra đi không tìm thấy thi thể.
Jungkook, như mọi khi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe mỗi khi nhắc đến Seungcheol. Cậu bé vẫn luôn xem Seungcheol như một người anh lý tưởng – và giờ đây, hình bóng đó đã biến mất.
---
Khoảnh khắc hiếm hoi giữa Mingyu và Wonwoo
Một buổi chiều, khi bầu trời dần chuyển màu vàng nhạt, Mingyu và Wonwoo đi dạo quanh sân trạm cứu hỏa, không ai nói gì. Gió thổi qua, mang theo mùi khói nhàn nhạt còn vương lại từ vụ cháy trước.
Mingyu bất ngờ phá vỡ im lặng:
“Anh… có nhớ ngày… ngày Seungcheol vào lò phản ứng không?”
Wonwoo im lặng, tay bấu vào lan can sắt, mắt nhìn xa xăm.
“Anh nhớ… anh đã sợ… …”
Mingyu khẽ thở dài, ánh mắt dịu dàng:
“Em cũng vậy… nhưng em thấy… nhờ anh ấy, chúng ta còn sống… và có lẽ… phải sống tiếp cho anh ấy nữa.”
Wonwoo gật đầu, khẽ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh nỗi đau nhưng cũng ánh lên chút hy vọng. Họ không nói gì thêm, nhưng khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên gần lại, nắm tay nhẹ, chạm vào nhau như một lời hứa im lặng sẽ cùng nhau vượt qua nỗi mất mát.
---
Cảnh tượng lặng thầm trong trạm cứu hỏa
Những ngày tiếp theo, trạm cứu hỏa trở lại nhịp sống bình thường. Tập luyện, bảo trì xe, kiểm tra thiết bị – tất cả vẫn diễn ra. Nhưng mỗi bước chân, mỗi hành động đều mang nặng nỗi nhớ Seungcheol.
Bộ ba Mingyu, Seokmin và SoonYoung vẫn luôn ở bên nhau, nhưng sự im lặng nói thay tất cả. Họ đều biết, nỗi đau này sẽ còn kéo dài, nhưng họ phải sống, phải tiếp tục công việc, phải giữ lời hứa của Seungcheol: cứu người, sống đúng với trách nhiệm và tình nghĩa đồng đội.
Jeonghan đứng nhìn xa xăm từ cửa sổ, tay bấu chặt cánh tay áo, thở dài. Một phần của anh đã mất, nhưng một phần khác vẫn tồn tại, để sống tiếp cho cả Seungcheol, cho bản thân, và cho những người anh yêu thương.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro