Chap 4: Phiên Chăm Sóc Đặc Biệt
Một tuần trôi qua kể từ vụ ẩu đả trong bệnh viện, và Seungcheol cùng SoonYoung vẫn nằm phòng hồi sức. Vết thương đã ổn định nhưng cần theo dõi thêm, nên đội Bạch Hổ được phân công phiên chăm sóc, luân phiên giữa trụ sở và bệnh viện.
Sáng nay, Mingyu bước vào phòng hồi sức. Cảnh tượng quen thuộc khiến anh vừa mỉm cười vừa thở dài: Seungcheol nằm trên giường, vai vẫn còn băng bó, còn SoonYoung ngồi dựa gối, tay vẫn còn vết thương. SoonYoung trêu:
"Anh đội trưởng, hai chúng ta giờ đúng là biểu tượng... 'những người bị thương' của đội rồi nhé."
Seungcheol mỉm cười, ánh mắt vừa mệt mỏi vừa tự hào:
"Ha... một tuần đầy kịch tính thật."
Mingyu bắt đầu thay băng và chuẩn bị thuốc, khi cánh cửa phòng bật mở. Lần này, Jeonghan bước vào cùng Wonwoo. Cả hai phối hợp nhanh chóng: Jeonghan kiểm tra hồ sơ bệnh án, ghi chú các thông số cần theo dõi, còn Wonwoo đo huyết áp, kiểm tra vết thương và trao đổi nhanh với y tá. Ánh mắt của Jeonghan thoáng chút lo lắng khi nhìn Seungcheol, trong khi Wonwoo vẫn giữ nét điềm tĩnh nhưng quan tâm rõ rệt.
Mingyu đứng bên hỗ trợ, đưa thuốc và dụng cụ, nhiều lần trao đổi ánh mắt với Wonwoo. Những khoảnh khắc ấy, dù ngắn ngủi, khiến trái tim Mingyu bâng khuâng, cảm nhận được sự ấm áp và tận tâm từ bác sĩ.
Chưa đầy mười phút sau, cánh cửa mở thêm lần nữa, lần này là Kim Namjoon và Jungkookbước vào phòng hồi sức. Họ nở nụ cười, ánh mắt nhìn hai đồng đội bị thương đầy quan tâm. Namjoon nói đùa:
"Đội Bạch Hổ đúng là không bao giờ làm người khác yên tâm nhỉ?"
Jungkook cười theo:
"May mà các anh vẫn ổn, không thì chắc tôi phải đưa hết đội vào bệnh viện hết rồi."
Mọi người ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy bác sĩ Kim Seokjin đi cùng Namjoon, khẽ mỉm cười:
"Chờ chút... bác sĩ Kim là... vợ cục trưởng Kim Namjoon sao?"
Jungkook bật cười:
"Đúng vậy! Các cậu không ngờ, vợ cục trưởng lại là bác sĩ trực tiếp chăm sóc Các cậu à".
Seungcheol nằm trên giường, bật cười nhẹ:
"Thế này thì đội mình đúng là được ưu ái quá mức rồi."
SoonYoung cũng trêu, giơ tay bị thương:
"Chắc sắp được giảm nhiệm vụ vài hôm thôi, anh đội trưởng."
Trong phòng hồi sức, không khí vừa ấm áp vừa hài hước. Seungcheol và SoonYoung nhìn nhau, ánh mắt pha lẫn mệt mỏi và sự đồng cảm: "Hai người bị thương trong đội" - nhưng tinh thần Bạch Hổ vẫn nguyên vẹn.
Jeonghan và Wonwoo rút lui sau khi kiểm tra xong các vết thương, nhưng ánh mắt của Jeonghan vẫn dừng lại trên Seungcheol một thoáng, trầm lặng nhưng đầy lo lắng. Wonwoo quay sang Mingyu:
"Các bệnh nhân đang ổn, nhưng cần tiếp tục theo dõi vài ngày nữa."
Mingyu gật đầu, nhận ra rằng họ không chỉ là đồng nghiệp, mà còn bắt đầu hình thành một mối liên kết âm thầm, nhẹ nhàng nhưng bền chặt qua từng ca cứu người, từng khoảnh khắc chăm sóc.
Một tuần chăm sóc trôi qua trong tiếng cười, những câu chuyện nhỏ về vụ cháy, những vết thương và tình cảm âm thầm giữa đội cứu hỏa và bác sĩ dần nhen nhóm, mở ra một chương mới đầy cảm xúc và thử thách.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro