Chap 6: Gặp Gỡ Giữa Nguy Hiểm


Ba ngày nghỉ phép trước khi cuộc thi cứu hỏa diễn ra, SoonYoung quyết định dành thời gian nghỉ ngơi, thư giãn và chuẩn bị tinh thần cho thử thách sắp tới. Anh đi dạo quanh khu phố quen thuộc, hít thở không khí trong lành, cảm nhận sự bình yên hiếm hoi sau những tuần căng thẳng.

Đi ngang qua một con hẻm nhỏ, bỗng dưng anh nghe tiếng bước chân vội vã và một tiếng hét nhẹ vang lên. Trước mắt, **JiHoon** đang bị một người đàn ông từ vụ trước – người mất vợ – theo sát. Kẻ đó vẫn còn giận dữ, ánh mắt đầy căm hận, tay cầm vật nhọn dọa nạt.

SoonYoung không kịp suy nghĩ, lập tức lao tới, đưa tay chắn ngang và đẩy JiHoon ra khỏi nguy hiểm. Anh hô lớn:
“Dừng lại! Không ai được phép làm hại người khác!”

Người đàn ông giật mình, nhưng vẫn cố tiến lại gần. SoonYoung hạ thấp thân người, chuẩn bị sẵn sàng để tránh những động tác tấn công, mắt quan sát từng chuyển động của kẻ đe dọa. Trong khoảnh khắc căng thẳng, JiHoon đứng sau, hơi run nhưng vẫn tin tưởng. SoonYoung lao tới một lần nữa, dùng kỹ năng phản xạ nhanh để đẩy người đàn ông ra, khiến hắn loạng choạng và bỏ chạy.

Khi mọi chuyện tạm ổn, JiHoon thở hổn hển, ánh mắt nhìn SoonYoung đầy ngạc nhiên và biết ơn:
“Cảm… cảm ơn anh. Nếu không có anh, chắc tôi đã…”
SoonYoung mỉm cười, đôi mắt thoáng chút tự tin pha lẫn dịu dàng:
“Đừng lo, mọi thứ đã xong. Giữ an toàn lần sau nhé.”

Sau vài câu trao đổi, JiHoon rút điện thoại ra, nhìn SoonYoung:
“Chúng ta nên giữ liên lạc. Tôi… tôi cần đi gấp một việc.”
SoonYoung gật đầu, trao số điện thoại cho JiHoon, ánh mắt thoáng chút bâng khuâng.
“Được, anh nhắn tin nhé.”
JiHoon mỉm cười, vội vã rời đi, để lại SoonYoung đứng giữa con hẻm, lòng vừa hồi hộp vừa ấm áp.

Về đến nhà, bữa cơm chiều ấm áp đang chờ. Chị gái SoonYoung nhìn thấy tay anh vẫn còn vết thương nhẹ, trêu:
“Vậy là lại gặp chuyện rồi à? Hay là… vì cứu gái xinh nào đó mà bị thương?”
SoonYoung đỏ mặt, vừa cười vừa lắc đầu:
“Chị nhảm rồi, chẳng có ai đâu.”

Cha mẹ anh thì ân cần hỏi han:
“Con có người yêu chưa? Sao cứ lúc nào cũng lo cứu người, lo chuyện này chuyện kia?”
SoonYoung im lặng một giây, ánh mắt lặng nhìn vào bát cơm, trong đầu hiện lên gương mặt JiHoon – bác sĩ trầm lặng, ấm áp, nụ cười hiền hậu. Anh mỉm cười, không nói gì, nhưng trong lòng đã có một cảm giác rung động.

Tối đó, khi SoonYoung chuẩn bị nghỉ ngơi, điện thoại rung lên. Trên màn hình là tin nhắn từ JiHoon:
“Cảm ơn anh đã cứu tôi hôm nay. Khi nào rảnh, chúng ta đi ăn nhé?”

SoonYoung nhìn màn hình, tim đập nhanh, nụ cười nhẹ nở trên môi. Anh trả lời nhanh:
“Được, tôi sẽ sắp xếp thời gian.”

Đêm đó, trong căn phòng nhỏ, ánh đèn dịu nhẹ, SoonYoung nằm trên giường, nhớ lại khoảnh khắc cứu JiHoon, ánh mắt dịu dàng và trầm lặng của bác sĩ. Anh biết rằng, ba ngày nghỉ phép này đã mang đến cho anh một trải nghiệm đặc biệt – một kết nối mới, đầy hứng khởi và bất ngờ, mở đầu cho một mối quan hệ có thể trở nên sâu sắc hơn trong những ngày sắp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro