CHAP 2 - SỰ THẬT TÀN NHẪN NHẤT TRÊN ĐỜI


Ngày gặp mặt, Wonwoo nắm chặt tay Mingyu. Anh hơi lo, nhưng lòng đầy hy vọng.

Nhà hàng sang trọng, ánh đèn dịu.
Cha mẹ Mingyu đến trước.
Mẹ Wonwoo đến sau.

Mọi thứ bình thường… cho đến khi cha Mingyu nhìn thấy bà.

Ông chết đứng.
Mẹ Wonwoo đánh rơi chiếc túi xách xuống sàn.

Wonwoo giật mình.
“Mẹ? Ba Mingyu?”

Mingyu nhìn cha mình:
“Ba? Sao mặt ba trắng bệch vậy?”

Cha Mingyu lắp bắp, đôi môi run đến bật máu:
“…Junghee… thật sự là em sao?”

Mẹ Wonwoo bước lùi lại, tay bấu chặt ghế đến trắng bợt.
“Kim… Kim Seonghak… trời đất…”

Wonwoo đứng giữa hai người, tim đập hỗn loạn.
“Ba… biết mẹ con…?”

Mẹ Wonwoo che miệng, nước mắt rơi xuống từng giọt:
“Wonwoo… mẹ xin lỗi…”

Mingyu bối rối, đứng dậy.
“Ba? Mẹ Wonwoo? Chuyện gì vậy?”

Cha anh bước tới, giọng nghẹn như bị ai bóp cổ:
“Hai mươi tám năm trước… ba và mẹ Wonwoo từng yêu nhau… rất sâu nặng.”

Trái tim Wonwoo chậm lại một nhịp.
Mingyu như không tin vào tai mình.

Mẹ Wonwoo nói trong tiếng nấc:
“Hồi đó… gia đình ông ấy không chấp nhận mẹ. Mẹ rời đi, mang thai… Wonwoo.”

Wonwoo đứng lặng như đá.
“Mẹ… mẹ đang nói… con là…”

Cha Mingyu siết chặt tay đến mức móng tay cắm vào da thịt.
“Wonwoo… con là con của ba.”

Tiếng “con của ba” rơi xuống đất như một bản án.

Mingyu đứng chôn chân.
“Anh Wonwoo… là… anh của em…?”

Wonwoo lùi lại, mặt trắng hơn cả giấy.
Mingyu muốn chạy đến đỡ anh, nhưng cơ thể anh như bị đóng băng.

Wonwoo mở miệng, tiếng run đến vỡ:
“Mingyu… không… em đừng tin… đừng tin lời họ…”

Cha Mingyu nghẹn ngào:
“Mingyu, con… Wonwoo là anh ruột của con. Hai con cùng một người cha.”

Đôi mắt Mingyu đỏ bừng, hơi thở nghẹn lại.
Không khí như bị rút sạch, anh ngã khuỵu xuống ghế.

Wonwoo bật khóc, nhưng cố cười — nụ cười méo mó, đau đến đáng sợ.
“Mingyu… em… em đừng nhìn anh như vậy…”

Mingyu siết chặt tay, nghẹn:
“Anh… năm năm… chúng ta yêu nhau năm năm… sao có thể?”

Wonwoo xoay mặt đi nhưng nước mắt rơi như mưa:
“Anh xin lỗi… Mingyu… anh không biết…”

“Đừng gọi anh như vậy.” Mingyu lắc đầu, giọng như sợi chỉ đứt. “Em yêu anh…”

“Không.” Wonwoo cắt ngang, giọng vỡ vụn. “Không được nữa…”

Mingyu đứng bật dậy, túm lấy tay Wonwoo, siết đến mức tay anh đỏ lên.
“Anh đừng nói thế! Dù anh là ai… dù là gì… em không thể mất anh!”

Wonwoo giật mạnh tay ra, hét lên trong tuyệt vọng:
“Chúng ta là anh em ruột!!! Mingyu!!!”

Cả căn phòng đông cứng lại.

Mingyu lùi một bước, như bị tát.
Ánh mắt anh trống rỗng đau đến xé nát.

Wonwoo lau mặt, bàn tay run như không còn sức:
“Anh… không thể… không được phép… yêu em nữa.”

Mingyu tiến lại, ôm lấy anh từ phía sau như bám lấy tia hy vọng cuối cùng.
“Wonwoo… xin anh… em sống sao nổi nếu không có anh…”

Wonwoo gỡ từng ngón tay của Mingyu ra khỏi người mình — mỗi ngón như xé từng sợi thần kinh.
“Em phải sống.”

“Không! Em chỉ muốn sống với anh!”

Wonwoo quay lại, đặt tay lên má Mingyu, lau nước mắt cho em lần cuối.
Ánh mắt anh dịu dàng, tuyệt vọng, đau đến mức như không còn mang nổi thân xác mình.

“Mingyu… em là người anh yêu nhất trong đời.”
“Nhưng từ hôm nay… anh không được phép yêu em nữa.”
“Cũng không được phép ở bên em.”

Mingyu bật khóc thành tiếng, bất chấp tất cả, bất chấp cha mẹ, bất chấp đúng sai:
“Anh Wonwoo! Đừng đi! Làm ơn… làm ơn đừng bỏ em một mình…”

Wonwoo cắn môi đến bật máu.
Anh quay lưng, không cho phép mình nhìn Mingyu thêm giây nào nữa.

Bởi nếu nhìn… anh sẽ chạy lại ôm em, sẽ mặc kệ tất cả.

Tiếng chân anh rời khỏi phòng, từng bước nặng như đạp lên thủy tinh.

Mingyu gào lên, lao theo:
“Wonwoo!!! Anh ơi!!!”

Nhưng cha anh giữ chặt:
“Mingyu! Con không được—”

“Buông con ra!!!”
Mingyu vật vã, tuyệt vọng như người mất linh hồn.
“Anh Wonwoo!!! Anh đừng bỏ em!!!”

Cửa đóng lại.

Âm thanh ấy giống như trái tim họ bị cắt đôi.

Wonwoo đứng ở hành lang, tay che miệng để không khóc thành tiếng.
Vai anh run bần bật.
Hơi thở nghẹn như có dao trong phổi.

Người yêu năm năm, người anh hôn, người anh ngủ cạnh, người anh tính cưới —
… hóa ra lại là em trai cùng cha khác mẹ của anh.

Và tình yêu của họ, từ hôm đó, không còn được phép tồn tại nữa.

Một tình yêu quá đẹp.
Quá thật.
Quá sâu.
Và cũng… quá tàn nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro