thư viện và giờ giới nghiêm


“đi mà anh, anh junhui đẹp trai ngầu lòi nhất trên thế giới ơi ~ anh cho em mượn một hôm thôi được không?”, trên chuyến tàu tốc hành đỏ sẫm màu thời gian đang xình xịch không ngừng hướng về học viện pháp thuật và ma thuật hogwarts, một cậu phù thủy cao lớn đang cố co mình lại thành một cục bé xíu, vừa hướng đôi mắt rưng rưng như cún con vừa kéo cánh tay ông anh mình đang ngồi bên cạnh mà nài nỉ.

mái tóc màu vàng bạch kim của cậu trai bên cạnh khẽ ửng lên rồi lại dịu xuống khi con tàu chạy ngang qua những vạt nắng vàng ươm trên đường, anh khoanh tay lại và bặm môi nghĩ ngợi ra chiều đang cân nhắc nghiêm túc lắm, nhưng kwon soonyoung ngồi đối diện chắc mẩm là thằng bạn mình sắp không nhịn được đến nơi rồi.

wen junhui trông giao diện thì rặt thành viên nhà slytherin, nhưng tâm hồn cậu ấy thì là một hufflepuff chính hiệu, tốt bụng và rất dễ mềm lòng. chẳng qua thằng bạn mình có cái tính nhây mãi không bỏ được, lúc đầu bảo “nhóc làm nũng đi rồi anh cho” chắc chỉ định trêu tên nhóc họ kim tí thôi, ai ngờ thằng nhóc làm nũng nghiêm túc quá nên lại thấy hay hay, và giờ thì cứ để cho nó mè nheo nãy giờ. hiếm khi soonyoung thấy nhạy cảm với tiếng ồn thế này, (vì mọi ngày anh là nguồn tạo ra tiếng ồn chính), nên sau một khoảng thời gian chịu đựng tiếng léo nhéo đến từ đứa em to xác kia, anh nhướng nhướng mày ra hiệu cho thằng bạn, mong nó nhận được tín hiệu để chấm giữ sự tra tấn lỗ tai này lại.

“mingyu, thấy cái túi màu nâu anh để chỗ kia không?”, tín hiệu sos từ kwon soonyoung được tiếp nhận một cách suôn sẻ, và wen junhui lên tiếng cắt ngang tiếng mè nheo của cậu phù thủy họ kim.

“cái túi trên đầu ông soonyoung á anh?”, mingyu hăm hở hỏi, sẵn sàng làm bất cứ thứ gì ông anh yêu cầu để đạt được mục đích ngày hôm nay. jun nhìn vào đôi mắt long lanh như cún con của đứa em mình, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười với cậu. đúng là không dễ từ chối được mấy con cún cưng đáng yêu mà.

“ừa, anh để nó trong ngăn trong, gói trong cái áo chùng ở dưới cùng ấy. mà nhớ…”

“dạ dạ, em biết gòi, không được để cho ai biết về cái bản đồ này”. mingyu đứng lên khỏi chỗ ngồi ngay khi junhui vừa dứt lời và với tay lấy cái túi được nhắc đến, thò tay vào và lôi ra một mảnh giấy cũ nát được nhét trong cái áo choàng vời hình thêu con lửng bên ngực trái. cậu phù thủy ngồi phịch xuống bên cạnh jun sau khi đặt lại cái túi về chỗ cũ, và bắt đầu săm soi cái mảnh giấy trên tay mình.

“quào, cái này trông hết sảy thiệt! em cũng muốn có tổ tiên ngầu như này”, mingyu trầm trồ khi cầm trên tay cái bản đồ đạo tặc trong truyền thuyết, và soonyoung ngồi bên nãy giờ cũng híp mắt cảm thán,

“chắc tổ tiên biết con cháu toàn mấy đứa quậy phá như ông nên mới làm ra cái bản đồ này đấy”

và sau đó ăn ngay một cú đá của thằng bạn vào cẳng chân.

“rồi đó, anh cho nhóc mượn một ngày nhá, dùng cẩn thận xong nhớ trả anh. cái bản đồ mà sứt miếng nào là anh xử nhóc”, jun dứ dứ nắm đấm đe dọa, nhưng mingyu không cảm thấy sợ hãi xíu nào. anh em chơi với nhau lâu rồi nên cậu khá rõ tính của jun, trong mắt ảnh cậu vẫn bé bỏng lắm nên vẫn xứng đáng được dung túng khi lỡ gây ra tai họa nào. mà cái này là một trong những suy nghĩ kì lạ không thể chấp nhận được của jun, ấy là một phù thủy họ kwon giấu tên kiến nghị. tên nhóc này mà còn bé bỏng á, nó đủ sức để vác anh lên bế ra chỗ khác khi anh lỡ đứng chắn đường nó đó. không thể chiều một đứa như này mãi được!

nhưng jun vẫn làm thế, nên soonyoung cũng dần từ bỏ vụ kháng nghị. phải như tính cách thằng bạn mình mà không như này thì nó đã không phải thành viên nhà hufflepuff rồi, đúng không?

"em định làm gì với cái bản đồ hả?" soonyoung tò mò hỏi thằng em đang cười toe tới tận mang tai một cách tinh quái như đang dự tính một cái gì đó thú vị. mingyu há mồm ra định trả lời, nhưng rồi bị ông anh mình cắt ngang,

"...mà lần gần nhất em bị phạt đi cho mấy con nhu trùng ăn là vừa mới tuần trước nhé, lúc đấy còn bảo với anh là đây là lần cuối…"

"lần cuối em quậy mà để bị phát hiện, thiệt luôn", mingyu chu mỏ lên phân trần. lúc ấy cậu lắp mấy quả bom thúi trên hành lang chọc con yêu tinh peeves, ai mà ngờ đâu đúng lúc con mèo noris của thầy filch đi ngang nên thành ra phi vụ bị phát hiện. may là bác hagrid đề nghị phạt cậu bằng việc giúp bác cho mấy con nhu trùng béo ăn thôi, không là cậu đã phải nếm trải hình phạt khắc nghiệt hơn từ ông thầy giám thị rồi.

"thế rồi nhóc định làm gì hả? anh thấy anh harry gần đây quạu lắm rồi, nhóc không nên chọc ảnh đâu. anh ấy sẽ bứt hết tóc của nhóc ra mà không cần dùng đến đũa phép cho mà coi", jun bình phẩm, với tay lấy một túi kẹo bertie botts đủ vị được mua từ cái xe đẩy bán đồ ăn trên tàu vừa nãy ra, và thảy một viên vào miệng mà không cần nhìn.

“tôi cá là ông vừa lấy đúng vị trứng thúi rồi đó”, soonyoung nhận xét, và một giây sau cười bể bụng với gương mặt nhăn nhúm của “nạn nhân bất đắc dĩ”. “đó đó tôi đã bảo mà hớ hớ hớ”

đang ngoác mồm ra cười thì kwon soon young bị đứa bạn thân tọng cho một viên kẹo vào mồm. “vật thể lạ” màu hồng tươi vừa chạm lưỡi vị phù thủy họ kwon vài giây đã phát huy tác dụng của nó.

“pfffffff”, soonyoung phun phì phì khi nhổ viên kẹo ra một tờ giấy trên lòng bàn tay được mingyu cười nắc nẻ truyền cho, “quần của merlin! cái vị quái quỷ gì đây?”

jun cười khoái chí khi chứng kiến cảnh tượng kia,

“ông sẽ không muốn biết đâuuu há há há há ê ai chơi đểu thế bọn mình đã thống nhất là không chơi trò thọc lét nàyyy mà ê…”

mặc kệ hai ông anh đang ầm ĩ ở sau lưng, kim mingyu chống tay ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, tự hỏi bao giờ tàu mới đến nơi.

cậu đói lắm rồi, nên muốn dự bữa tiệc chào mừng đầu năm với gà tây và pudding xoài ở hogwarts ngay bây giờ,

và cả sử dụng chiếc bản đồ trứ danh cậu đang cầm trên tay nữa chứ!

*****

bữa tối trong ngày đầu tiên quay lại trường vẫn tuyệt vời như vậy, bài phát biểu trong buổi tiệc của thầy dumbledore vẫn ngắn và kì cục như thế, và mingyu cảm thấy thật dễ chịu khi được quay trở lại trường học cùng với bạn bè. cậu suýt thì gào ầm lên khi thấy trên giường mình trong phòng ký túc có một cái vali của một người lạ nào đó trước khi anh seungcheol kéo cậu lên tầng trên. mỗi một lứa học sinh bằng tuổi nhau sẽ được ở chung trong một phòng ký túc xá, và ở tháp gryffindor thì số tầng ký túc xá sẽ tỉ lệ thuận với số năm mình ở trường, nên tụi năm nhất sẽ ở ngay tầng trệt, năm hai sẽ ở tầng bên trên và cứ thế cho đến năm bảy. tuy rõ quy định này lâu rồi, và nó cũng hay được nhắc lại trong mục “lịch sử hogwarts” nhưng năm nào quay trở lại học mingyu cũng quên, và một trong hai ông anh thường phải đóng vai trò kéo cậu đi trước khi cậu phàn nàn một nhóc vô tội nào đó khóa dưới về việc chiếm dụng giường cậu bất hợp pháp.

“thiệt tình, do chú hay ngủ gật trong giờ lịch sử pháp thuật đấy. năm nào cũng để anh nhắc!”, vị đội trưởng đội quidditch càu nhàu khi rước thằng em to xác của mình đi, và mingyu bật lại:

“làm như anh không dành tiết lịch sử pháp thuật để viết thư tình cho anh jeo…ưm!”

choi seungcheol đưa tay ra bịt cái miệng đang liến thoắng của đứa em cao kều bên cạnh lại và trừng mắt cảnh cáo nó, trước khi anh ngúng nguẩy bỏ lên tầng trên cùng các thành viên khác cùng phòng.

mingyu cười khoái chí và lè lưỡi trêu ông anh rồi chuồn lẹ vào phòng trước khi ổng điên quá mà ếm cho cậu một bùa mọc tai như lần trước. không biết ổng học được bùa đó ở đâu mà mingyu không tìm được cách giải, mà cậu thì không muốn đến bệnh xá nếm thứ thuốc đắng nghét của bà pomfrey ngay ngày đầu tiên quay lại trường đâu!

—-----------------------------------------------------

cho đến khi nghe thấy tiếng ngáy khẽ của đứa bạn ở giường bên cạnh và chắc cú rằng mọi người đều đã ngủ, mingyu lặng lẽ chuồi ra khỏi chăn, vớ lấy cái đũa phép của mình được nhét dưới gối và nhón chân đi ra ngoài phòng. đưa tay sờ vào túi quần ngủ để chắc rằng mình đã nhớ mang theo tấm bản đồ đạo tặc, mingyu cẩn thận bước qua mấy cái hòm đựng đồ đạc đang nằm bừa bãi trên sàn do tụi bạn lười thu dọn và ra đến chiếc cầu thang bằng đá màu xám dẫn xuống phòng sinh hoạt chung.

khẽ nuốt nước bọt vì hồi hộp, mingyu trỏ cây đũa phép của mình vào mảnh giấy nâu mình đang cầm trên tay và gõ nhẹ, rồi lầm rầm đọc thần chú:

“tôi xin trang trọng thề rằng tôi đang âm mưu truyện không tốt”*

và trên mảnh giấy nhăn nhúm trống trơn bắt đầu hiện lên những nét vẽ mảnh li ti màu nâu sẫm từ trung tâm tỏa ra khắp hướng, và dần dần tạo thành những hình vẽ về những địa điểm và khắp mọi ngóc ngách của tòa lâu đài hogwarts, bao gồm cả những lối đi tắt và vị trí của các học sinh, giáo viên trong trường. dù đã từng thấy jun sử dụng bản đồ vài lần trước đây nhưng mingyu vẫn không thể ngừng cảm thán khi cầm nó trên tay.

theo cậu được biết thì tổ tiên của jun là những phủ thủy rất xuất sắc thuộc nhà gryffindor, nên việc thích phiêu lưu và khám phá hay tự đi tìm một thứ gì đấy kích thích để làm (như cậu hiện tại) cũng không có gì quá khó hiểu. nhưng sau khi biết jun và tấm bản đồ này của anh thì mingyu cũng phải thay đổi cái nhìn ban đầu của cậu về các thành viên nhà lửng màu vàng. ai chứ ông anh cậu nhiều khi còn quậy hơn cậu nữa!

cẩn thận nhìn vào hình vẽ đơn giản đại diện cho phòng sinh hoạt chung nhà mình, mingyu thở phào khi không phát hiện ra thành viên nào đang lảng vảng ở đó cả, kể cả ông anh họ choi - người đã hùng hồn tuyên bố sẽ thức đêm cho đến khi anh viết xong kế hoạch tập luyện cho đội quidditch nhà mình trong năm nay.

“chắc giờ ảnh phải ngủ say lắm rồi”, mingyu cười thầm khi nhìn thấy cái chấm ghi chữ choi seungcheol bé xíu trên tầng. giơ đũa phép lên và thì thầm “lumos”, mingyu nhẹ chân bước xuống cầu thang, xuyên qua phòng sinh hoạt chung không một bóng người và chui qua cái lối vào nhà mình. cậu biết thừa vào ngày tựu trường đầu năm bà béo sẽ uống say với mấy bà bạn của bà ở các bức tranh dọc hành lang, nên khá chắc bà ấy sẽ không nhớ rõ đứa nào đã lẻn ra ngoài đâu.

sau khi ra khỏi tháp gryffindor trót lọt (với mấy câu lẩm bẩm hơi vô nghĩa của bà béo về việc tụi con nít dạo này đêm cũng đi ra đi vào khiến bà không ngủ được) thì mingyu nép vào một góc nhỏ an toàn và cẩn thận dò lại lối đi an toàn trên bản đồ.

cậu thấy cái chấm của cô mcgonagall đang đi xuôi hành lang phía tây về phía tháp ravenclaw, nên có thể chắc chắn cậu sẽ không đụng mặt cô nếu đi xuống tầng. tầng dưới có cô sprout và thầy snape đang di chuyển, nhưng phạm vi có vẻ không rộng nên mingyu có thể dễ dàng tránh được. quyết định như vậy, mingyu giảm độ sáng của đũa phép xuống một xíu và men theo hành lang xuống tầng, chốc chốc lại kiểm tra bản đồ một lần để đảm bảo cái chấm bé xíu tên kim mingyu không chạm mặt với bất cứ cái tên nào khác.

đang lúc ngang qua thư viện trường tối hù, mingyu chợt nhìn thấy vài dấu chân cho thấy có một người đang di chuyển chầm chậm gần lối vào và sau đó chui vào bên trong. tò mò nhìn cái chấm bé tẹo mang tên “jeon wonwoo” được chú thích ngay bên trên, mingyu tự hỏi sao giờ này còn có người đến thư viện làm gì cơ chứ? nằm trong chăn ấm đệm êm đánh một giấc tới sáng không phải tốt hơn à?

đây là một điều khó hiểu hết sức với mingyu, vì thư viện là nơi cậu chỉ đến khi bị bắt buộc, phần nhiều là do mấy đứa bạn kéo đi hay phải vào đây tìm tài liệu cho mấy bài luận dài thoòng trong môn lịch sử pháp thuật, dược thảo học hay độc dược. mỗi lần vào đây là cậu thấy mắt cứ díp cả lại giống như uống một liều thuốc ngủ của anh jeonghan vậy.

“jeon wonwoo nghe quen quen”, mingyu tự nhủ. không cưỡng lại được sự tò mò, mingyu quyết định ghé ngang thư viện xem người này định làm gì.

ngó ngang ngó dọc để chắc rằng không có bất cứ ai gần đó, mingyu bước qua cánh cửa của thư viện. vào đây mới thấy thư viện vào ban đêm là một nơi thật đáng sợ, và mingyu cảm thấy ánh sáng trên đầu đũa phép của mình như bị nuốt chửng bởi bóng tối ở không gian bên trong. “lumos maxima”, mingyu thì thầm, khiến cho ánh sáng đang cầm trên tay mình tỏa rộng hơn một chút và chầm chậm di chuyển dọc các kệ sách, chốc chốc lại ngó cái bản đồ xem mình còn cách “jeon wonwoo” bao xa.

cảm thấy mình cách người nào đó họ jeon gần lắm rồi, mingyu chăm chú xem bản đồ và đếm dần các bước chân của mình cho đến khi…

“aaaaaaaaaaa má ơi cứu con với huhuhuhuhu”

và ánh sáng trên cây đũa phép của mingyu tắt phụt.

===============================

Caratland thực sự khiến mình vừa khóc vừa cười. Lúc nghe nhạc của Circles vang lên mình đã thấy mắt ươn ướt rồi.

Seventeen yêu Carat nhiều lắm, và mình yêu seventeen rất nhiều ♡

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro