P4
Wonwoo thức dậy trong căn hộ của chính mình.
Lần duy nhất anh cảm thấy bối rối và mất phương hướng như thế này là ngày anh thức dậy và trở thành một vị thần cách đây nhiều năm.
Đầu anh như được lấp đầy bởi xi măng và lưỡi của anh hoàn toàn tê liệt.
Anh lầm bầm ngồi dậy trên giường, toàn thân đau nhức. Khi anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời vẫn còn tối, vì vậy anh có lẽ chưa ngất đi quá lâu.
Ký ức của anh bắt đầu quay trở lại từng chút một, và Wonwoo cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng chỉ trong tích tắc thôi, vì nếu anh vẫn còn ký ức của mình, điều đó chỉ có thể có nghĩa là.
Wonwoo thót tim khi nhận ra quyết định mà họ đã đưa ra.
"Không," anh lẩm bẩm. "Không, không, không, làm ơn ..."
Wonwoo loạng choạng bước ra khỏi giường, và bản năng đầu tiên của anh là dịch chuyển đến căn hộ của Mingyu trước khi anh bắt đầu phát hoảng, nhưng anh vẫn cảm thấy quá mất phương hướng, vì vậy năng lực của anh từ chối hoạt động, ngay cả sau khi anh đã cố gắng nhiều lần.
Wonwoo vặn mở cửa, chạy xuống cầu thang và ra khỏi tòa nhà. Căn hộ của Mingyu nằm ở phía bên kia của thị trấn, và nếu không có quyền năng của anh, anh sẽ mất rất lâu để có thể đến đó, nhưng Wonwoo thậm chí không quan tâm nữa.
Anh chỉ muốn gặp Mingyu mà thôi.
Anh cần phải gặp cậu, anh phải chắc chắn rằng họ không thực sự—
Họ không thể làm vậy, phải không?
Họ không thể tàn nhẫn đến mức làm điều đó.
Wonwoo chạy nhanh đến mức phổi anh bắt đầu nóng ran. Không khí lạnh như băng, và các con phố gần như đã vắng vẻ trở lại. Wonwoo quá tập trung vào việc chạy đến chỗ Mingyu, thậm chí anh còn không nhận ra rằng chân mình bắt đầu đau vì mặt đường lạnh.
Những gì anh nhận ra là cái nhìn kỳ lạ mà một cặp đôi đang bắn cho anh.
Ban đầu Wonwoo không để ý đến họ, nhưng sau đó một ông già nhìn chằm chằm vào anh và sau đó nhìn xuống chân anh, lắc đầu một cách cộc cằn.
Wonwoo ngừng chạy trong giây lát, bối rối chửi thầm.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh nhìn thấy một cô gái đến gần mình và anh nói "Xin lỗi?"
Và cô ấy chỉ ...
Cô ấy ngước nhìn anh với ánh mắt cảnh giác. "Vâng?"
Wonwoo kinh hãi.
Cô ấy-
Cô ấy có thể nhìn thấy anh.
Wonwoo hữu hình với mọi người.
Nhưng bằng cách nào?
"X-Xin lỗi," anh lắp bắp và bắt đầu bước đi, suy nghĩ của anh quay cuồng khi anh cố gắng tìm hiểu tình hình.
Anh đi ngang qua một cửa hàng và nhìn vào tấm kính, hơi thở của anh như mắc lại trong cổ họng.
Tóc của anh... nó màu nâu.
Giống như trước đây, trở lại khi anh từng là...
Con người.
Quyền năng của anh không còn hoạt động.
Tóc của anh đã trở lại màu nâu.
Anh hiện đang cảm thấy mông mình bị đóng băng.
Mọi người có thể nhìn thấy anh.
Ngực Wonwoo bắt đầu phập phồng khi anh nhận ra người đàn ông trên mặt trăng đã quyết định điều gì. Anh cảm thấy sợ hãi và phấn khích cùng một lúc, làn sóng cảm xúc khiến anh cảm thấy đau dạ dày và anh biết mình nên sợ hãi về sự thật rằng đột nhiên, anh trở lại thành con người sau rất nhiều năm, nhưng vẫn còn một chuyện nữa.
Vẫn còn một điều khiến anh sợ hãi hơn tình trạng hiện tại của mình.
Họ đã làm gì Mingyu rồi?
Wonwoo bắt đầu chạy trở lại, không quan tâm đến vẻ ngoài kỳ lạ mà anh đang có.
Anh tìm thấy trường học của Mingyu và biết rằng anh đang ở gần căn hộ của cậu, nhưng chân của anh đang bị đau và anh cảm thấy hơi nhói ở bụng phải. Cảm giác như cơ thể anh sắp kiệt sức.
Ngay khi Wonwoo đi ngang qua trường của Mingyu, anh thấy một mái tóc quen thuộc xuất hiện trước lối vào chính.
Wonwoo dừng lại trên một tảng băng, trượt chân và dừng lại hoàn toàn bằng tay. Anh thở hổn hển và nhìn Mingyu đi ngang qua khuôn viên với trái tim đang chạy đua trong lồng ngực.
Mingyu.
Không còn gì khác trong đầu anh, chỉ là Mingyu mà thôi, giống như không có gì khác trên thế giới này quan trọng nữa.
Wonwoo buộc chân mình phải di chuyển dù mọi thứ đều đau. Anh cần phải kiểm tra. Anh cần đảm bảo rằng không có gì thay đổi, rằng họ vẫn... rằng Mingyu vẫn—
Cậu trông thật mệt mỏi.
Quầng thâm dưới mắt của cậu trông vô cùng khủng khiếp, và đôi môi của cậu nhợt nhạt. Mingyu trông như một mớ hỗn độn vậy, và Wonwoo tự hỏi làm thế nào mà điều đó có thể xảy ra chỉ trong một ngày được.
Mingyu vẫn tiếp tục bước đi, vẫn chưa phát hiện ra anh.
Lúc này, Wonwoo đang đi phía sau cậu, đôi chân trần gần như không tạo ra tiếng động trên mặt đường lạnh giá. Không có ai khác đang ở trong khuôn viên trường.
Chỉ có hai người họ mà thôi.
Wonwoo rùng mình hít một hơi, cuộn những ngón tay run rẩy thành nắm đấm.
Anh đang run rẩy khắp người. Mọi nơi trên người anh đều lạnh cóng.
"Mingyu."
Nó chỉ hơn một tiếng thì thầm một chút, nhưng Mingyu từ từ dừng bước. Cậu đứng lặng trong vài giây, và Wonwoo không biết tại sao, nhưng mắt anh bắt đầu ngứa ran.
Anh rất sợ hãi.
Mingyu quay lại, chậm rãi, và sau đó—
Cậu chỉ nhìn chằm chằm.
Cậu dán mắt vào Wonwoo, nhưng không nói gì cả. Cậu không phản ứng gì. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào anh một cách vô hồn, như thể cậu đang nhìn thấy Wonwoo lần đầu tiên.
Wonwoo nhăn mặt.
Mingyu không nhớ anh.
Họ thực sự đã làm vậy, họ thực sự đã làm chuyện đó—
"M-Mingyu," Anh thử lại lần nữa, giọng run run. "Làm ơn. Anh đây mà. Anh đã trở lại. E-Em biết anh mà, phải không? Xin đừng làm điều này... "
Mingyu chớp mắt vài cái, và cậu đột ngột di chuyển, cuộn các ngón tay vào áo len của Wonwoo và kéo anh vào một cái ôm thật chặt. Wonwoo thở hổn hển, và Mingyu thút thít vào vai anh, bám chặt lấy anh đến nỗi Wonwoo gần như không thở được. "A-Anh cần dừng làm điều này lại đi! Anh không thể tiếp tục làm điều này với em nữa!"
Wonwoo không quan tâm nữa. Anh đang thổn thức, một cách điên cuồng. "Em nhớ anh sao?"
"Tất nhiên là có rồi, câu hỏi kiểu gì vậy?" Mingyu thì thầm và quay lại áp mặt vào vai Wonwoo, kéo anh lại gần hơn. "Chúa ơi, Wonwoo, em đã rất sợ. Anh đã đi quá lâu. Em nghĩ - em nghĩ - "
"C-Cái gì?" Wonwoo lùi ra, bàn tay run rẩy đưa lên ôm má Mingyu. Anh cố gắng lau nước mắt cho Mingyu, nhưng ngón tay của anh đã hoàn toàn tê dại. "Anh chỉ mới đi được một ngày thôi mà."
Mingyu nghẹn ngào lắc đầu. "Không, Wonwoo. Đã một tháng rồi."
"Gì? Làm thế nào— Anh đã— hôm qua..." Anh không biết chuyện gì đang xảy ra. Làm thế nào mà anh có thể đã đi trong một tháng được? Anh mới ở thế giới linh hồn ngày hôm qua thôi mà, anh không thể ở đó cả tháng được.
Phải mất nhiều thời gian để anh trở lại thành người sao? Là do điều đó sao?
"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Mingyu hỏi, nước mắt tuôn rơi nhiều hơn. Cậu trông rất buồn, rất lo lắng, và Wonwoo chỉ muốn làm cho mọi thứ ổn thỏa trở lại. "Họ có trừng phạt anh không? Wonwoo— anh có sao không vậy? Họ không làm đau anh mà, phải không? Em đã rất lo lắng. Em rất lo lắng nhưng em không biết phải làm gì, em đã đợi anh, em đã ngồi trước cửa sổ mỗi ngày, em nhớ anh rất nhiều— và điều gì đã xảy ra với tóc của anh rồi? "
"Anh ổn, anh xin lỗi. Anh xin lỗi vì đã biến mất một lần nữa," Wonwoo thì thầm và kéo cậu lại gần. Môi anh tê cóng, nhưng anh run rẩy ấn chúng vào thái dương của Mingyu. "Mingyu, anh... anh không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng anh nghĩ mình không còn là thần mùa đông nữa."
Mingyu sụt sịt tách ra, lông mày nhíu lại khó hiểu. "C-Cái gì?" Mắt cậu lướt đến mái tóc của Wonwoo, và cậu lắc đầu. "Sao tóc anh lại có màu nâu thế?"
"Anh nghĩ mình lại trở thành người rồi," Wonwoo lắp bắp. Lời nói của anh không được phát ra đúng cách, hàm răng của anh va vào nhau một cách dữ dội. "Anh nghĩ là họ— Anh đã nói với họ rằng hãy lấy sức mạnh của anh đi, anh nghĩ rằng họ đã—"
"Wonwoo, anh đang— anh đang đóng băng rồi!" Mingyu thút thít và kéo anh lại gần. "Ôi trời ơi, anh thực sự—- ôi chết tiệt. Ôi chết tiệt, được rồi, được rồi." Mingyu đặt ba lô xuống và cởi áo khoác mặc cho Wonwoo rủa thầm rằng cậu cứ mặc đi. Cậu bắt Wonwoo mặc nó vào và kéo mũ trùm lên. "Chúng ta cần - vào bên trong. Đưa anh vào trong. Đi nào!"
Toàn thân anh run rẩy, thậm chí không thể cảm nhận được bàn tay của mình khi Mingyu tự mình cầm lấy nó. Cậu trông có vẻ lo lắng khi kéo Wonwoo đi khắp các con phố. Wonwoo không rời mắt khỏi Mingyu, không thể làm gì được nữa. Mingyu bảo anh tập trung vào việc đi bộ, nhưng Wonwoo không quan tâm.
Khi họ đã ở trong căn hộ của Mingyu, Mingyu bắt Wonwoo đi tắm nước nóng.
"Anh không muốn," Wonwoo phản đối. "Mingyu— khoan đã — làm ơn để anh—"
"Im đi!" Mingyu đẩy anh về phía nhà tắm. "Em cần làm anh ấm lên đã."
Mãi cho đến khi nước làm Wonwoo ấm đến tận xương tủy và anh vượt qua được những gì anh nghĩ là một cơn hoảng loạn nhỏ khi tắm, cuối cùng anh cũng có thể ngồi xuống giường của Mingyu, trong chiếc áo thun và một chiếc quần thể thao thuộc về Mingyu, Mingyu để Wonwoo vòng tay qua cậu và kéo cậu vào lòng thật chặt.
"Wonwoo." Mingyu thở dài và lắc đầu vào cổ anh. "Chúa ơi. Anh làm em lo lắm đấy. Làm ơn dừng lại, trái tim em không thể chịu đựng được nữa đâu."
"Anh xin lỗi. Không còn nữa đâu. Anh hứa." Wonwoo lùi lại để nhìn Mingyu, cảm thấy trái tim mình xao xuyến trước vẻ ngoài xinh đẹp của cậu. "Chỉ là. Siêu năng lực của anh đã không còn nữa rồi."
Mingyu cười gượng. "Em không quan tâm đến siêu năng lực ngu ngốc của anh đâu. Chỉ cần đừng rời đi nữa thôi."
Wonwoo hắng giọng, cảm thấy má mình nóng lên. "Ừm. Mingyu... Anh. Có rất nhiều lý do khiến anh không muốn trở thành một vị thần nữa. Nhưng anh chỉ ... anh cần em biết, rằng em là một trong số chúng. Anh thích em. Giống như... rất rất nhiều."
Người kia mỉm cười, ánh mắt gần như biến mất. "Thật sao?"
Wonwoo gật đầu, cả khuôn mặt dịu lại khi nhìn cậu. Anh không thể xử lý tất cả những cảm giác này, anh thực sự không thể. Chúng khiến anh muốn bỏ chạy và trốn đi, nhưng nếu chúng có thể làm cho Mingyu cười một cách xinh đẹp như thế này, Wonwoo sẵn sàng thử. "Em có... ý anh là. Em vẫn như vậy chứ?"
"Vâng!" Mingyu cắn chặt môi sau cơn bộc phát của mình. "Em cũng như vậy. Wonwoo. Em thích anh. Rất rất nhiều. "
Có một khoảnh khắc cả hai chỉ cười với nhau, trái tim Wonwoo đập mạnh vào lồng ngực của anh đến nỗi anh lo lắng rằng nó sẽ lao qua xương sườn của anh và nhảy xuống nệm giữa họ. Mingyu trông thật mềm mại, tóc mái rối tung xõa vào mắt, đôi môi bị cắn đỏ ửng, chiếc áo len hơi rộng trên người cậu.
Wonwoo cảm thấy hơi khó thở.
Đôi mắt Mingyu lướt xuống môi Wonwoo, rồi lên mắt anh, rồi lại xuống môi anh. "Em có thể?"
Nuốt vào một cách lo lắng, Wonwoo gật đầu, và Mingyu đang ở ngay đó, tựa vào gần đến nỗi Wonwoo có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của cậu phả vào môi mình. Mingyu có mùi cà phê, và sự gần gũi đột ngột gần như khiến Wonwoo phát điên. Anh mở miệng, nhưng không tìm thấy lời nào. Lông mày anh gần như tuyệt vọng nhíu vào nhau, căng thẳng đến mức không thể giải quyết được—
Và rồi đôi môi mềm mại của Mingyu chạm vào môi anh, và đôi mắt của Wonwoo nhanh chóng nhắm lại. Sự căng thẳng lên đến tột độ, và khi Wonwoo thở ra một cách nặng nhọc bằng mũi và hoàn toàn tan chảy vào cái chạm, sự căng thẳng hoàn toàn tan vỡ, để lại một cảm giác khó tả.Nó chỉ cảm thấy rất tốt. Quá tốt, và quá đúng, và tất cả những gì Wonwoo có thể nghĩ là cuối cùng thì.
Mingyu lùi ra, cả hai cùng lúc mở mắt. Mingyu mỉm cười với anh, đôi mắt lấp lánh. "Anh có ổn không?"
"Hơn cả ổn nữa," Wonwoo thở ra. Anh không thể ngừng nhìn chằm chằm vào Mingyu. Đó là nụ hôn đầu tiên của anh, và Mingyu đã cho anh thấy một thế giới hoàn toàn mới, một thế giới Wonwoo không muốn khám phá cùng ai khác ngoài chàng trai ngay trước mặt mình. "Chúng ta có thể làm điều đó một lần nữa chứ?"
Mingyu cười choáng váng và kéo Wonwoo vào, áp trán họ vào nhau. "Chúng ta có thể làm điều đó bao nhiêu lần mà anh muốn. Giờ thì chúng ta đã có tất cả thời gian trên thế giới mà, phải không?"
Wonwoo mỉm cười và chạm mũi họ vào nhau. Lồng ngực anh tràn ngập ấm áp và hạnh phúc. Đây là tất cả những gì anh muốn và hơn thế nữa. "Phải, phải, em nói đúng."
Họ không ngủ được nhiều vào đêm đó.
Wonwoo cố gắng giải thích cho Mingyu những gì đã xảy ra khi anh đi, nhưng cậu có thể thấy điều đó thực sự khó hiểu, dù Mingyu có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, nên Wonwoo đã bỏ qua cho cậu một vài chi tiết.
"Vậy là, sẽ có một vị thần mùa đông mới sao?" Mingyu hỏi. Cậu vẫn chưa buông Wonwoo ra, và trong khi Wonwoo thích những cái chạm của Mingyu, anh biết cậu đang sợ hãi rằng Wonwoo sẽ biến mất một lần nữa nếu cậu buông tay, và điều đó khiến anh cảm thấy thực sự rất tệ nên anh đã ôm Mingyu chặt hơn để đáp lại.
"Sau cùng thì. Anh nghĩ là bây giờ, Yongsun ... Ý anh là. Mẹ thiên nhiên sẽ lo chuyện đó," Wonwoo giải thích.
Thật là kỳ lạ.
Anh không bao giờ đặc biệt thích thế giới linh hồn hay những vị thần khác, nhưng ở đó có Seungkwan và Minghao. Anh thậm chí còn chưa nói lời tạm biệt với họ.
Anh chỉ hy vọng sẽ được gặp lại họ.
Hy vọng những người bảo vệ không cấm họ gặp Wonwoo.
"Dù sao thì anh cũng đang hạnh phúc rồi, phải không?" Mingyu hỏi, tựa đầu vào ngực Wonwoo. Cậu phải cảm nhận được những nhịp đập phấn khích của trái tim anh.
"Anh chưa bao giờ hạnh phúc hơn, Mingyu," Wonwoo thở vào tai cậu, mỉm cười khi Mingyu rùng mình và siết chặt vòng tay ôm Wonwoo.
Cậu nhìn anh qua tóc mái của mình, nhìn vào miệng Wonwoo, và sau đó một cách ngây thơ, nhìn vào mắt Wonwoo một lần nữa.
"Em muốn thứ gì đó sao?" Wonwoo nhẹ nhàng hỏi.
Mingyu cười. "Nụ hôn chúc ngủ ngon chăng?"
Wonwoo cúi xuống và nhắm mắt lại. Khẽ thơm nhẹ vào khuôn miệng mềm mại của Mingyu, nội tâm của anh xoắn lại và xoay chuyển khi anh áp môi họ vào nhau. Nó ngọt ngào và ấm áp, và Wonwoo cảm thấy khó có thể dừng lại khi anh nếm đôi môi của Mingyu. "Anh có thể làm điều đó mãi mãi," anh thì thầm, hơi khó thở.
Mingyu liếm môi và cười khúc khích, trông cũng hơi choáng váng. Cậu lại ngả đầu vào ngực Wonwoo. "Mãi mãi có thể đợi sau. Giờ thì anh cần nghỉ ngơi."
Wonwoo thở dài và kéo cậu lại gần, nhắm mắt lại. "Ngủ ngon, Mingyu."
"Ngủ ngon, Wonwoo."
Wonwoo thức dậy vào sáng sớm hôm sau, và bàng quang của anh đang kêu gào.
Đó là một cảm giác kỳ lạ. Anh đã không có cảm giác muốn sử dụng nhà vệ sinh trong một thời gian dài rồi. Anh sẽ phải làm quen với những điều này một lần nữa. Cảm giác đói bụng, cần đi vệ sinh, hay đi tắm...
Mingyu đã di chuyển khỏi anh trong đêm, nhưng tay cậu vẫn bám vào ngực Wonwoo, và cảnh tượng đó khiến anh mỉm cười, lồng ngực tràn ngập yêu thương.
Anh vẫn chưa thể tin rằng đây sẽ là cuộc sống của anh từ bây giờ.
Hôm nay là một ngày xám xịt, nhưng vẫn là một buổi sáng đẹp trời, căn phòng vẫn còn khá tối vì còn rất sớm. Wonwoo cúi xuống vuốt ngón tay cái lên gò má mềm mại của Mingyu và lùi ra một cách lặng lẽ hết mức có thể, không muốn đánh thức cậu.
Anh nhìn thấy mình lần đầu tiên trong gương sau khi đi vệ sinh và anh thực sự không biết liệu mình có thích nó hay không.
Tất nhiên, khuôn mặt của anh vẫn vậy, nhưng đôi mắt của anh đen hơn, làn da của anh có màu hơn và mái tóc bạch kim của anh bây giờ đã trở thành một màu nâu ấm áp. Anh trông rất... bình thường. Thật con người.
Wonwoo thở dài khi nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình. Anh biết Mingyu không bắt đầu thích anh vì sức mạnh của anh, nhưng anh vẫn cảm thấy ... trống rỗng một cách kỳ lạ.
Anh không có gì để cho cậu cả, hoàn toàn không có gì ngoài tình cảm chân thành của anh dành cho cậu, và anh tự hỏi điều đó sẽ đủ trong bao lâu.
Anh thực sự chưa nghĩ về điều này, phải không?
Anh thậm chí còn không có tiền.
Tâm trạng vui vẻ của anh mất dần và nhường chỗ cho sự lo lắng khi anh bước ra khỏi phòng tắm, anh chìm sâu trong suy nghĩ của mình đến nỗi anh không phát hiện ra ngay lập tức người đang ngồi ở quầy bếp cho đến khi người đó hắng giọng và gần như khiến Wonwoo giật nảy mình.
"Chào anh bạn."
Wonwoo trừng mắt nhìn vào hình dáng của Jeonghan, lùi xa khỏi anh ta. "Anh đang làm gì ở đây vậy?"
"Màu nâu hợp với cậu đấy," Jeonghan nói với một nụ cười. "Tôi chỉ muốn kiểm tra cậu thôi. Để chắc chắn rằng cậu sẽ không chết trong quá trình hành hạ bản thân một lần nữa, cậu biết không. "
"Đừng có diễn nữa, Jeonghan," Wonwoo nói. "Và đừng đến đây nữa, hiểu không? Để tôi yên đi." Jeonghan nhìn anh chằm chằm một lúc trước khi lắc đầu. "Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Tôi không làm gì cả, Wonwoo."
Wonwoo chế giễu và khoanh tay trước ngực. "Tất nhiên là anh đã làm. Anh thậm chí còn đe dọa sẽ làm điều đó mà."
"Ồ, thôi nào. Cậu biết tôi thích nói nhiều mà." Jeonghan đảo mắt. "Tôi là thần Cupid, đồ ngốc. Cậu nghiêm túc nghĩ rằng tôi sẽ có ý định chia rẽ hai người rõ ràng là định mệnh để ở bên nhau hay sao?"
Wonwoo nhún vai. "Tôi cũng không ngạc nhiên nếu anh làm vậy đâu."
Jeonghan lắc đầu. "Cậu và chàng trai đó. Tôi hy vọng cậu biết rằng đó không chỉ là dục vọng và tình cảm thôi đâu. Hai người chính là tri kỷ của nhau đấy."
Nét mặt của Wonwoo nhăn lại, và anh nhìn vào phòng ngủ nơi Mingyu đang ở đó. Trái tim anh lắp bắp và đột nhiên hét lên đòi anh quay lại với cậu, ôm cậu, hôn cậu và chỉ cần ở gần cậu, cảm giác như anh không thể chịu đựng được vì phòng khách quá xa. "Tôi không cần anh phải nói cho tôi biết tôi cảm thấy thế nào về cậu ấy."
"Tôi biết cậu không cần, nhưng tôi có thể cảm nhận được những điều này. Tôi chỉ nghĩ rằng cậu muốn biết mà thôi. Những điều này rất hiếm ngày nay. Cậu thực sự rất may mắn đấy, Wonwoo." Jeonghan mím môi một lúc trước khi thở dài, và trong một giây, Wonwoo nghĩ rằng đây là lần đầu tiên Jeonghan thực sự chân thành trước mặt Wonwoo. Anh nhìn thấy anh ấy là chính mình lần đầu tiên và miễn cưỡng tự hỏi liệu anh có đánh giá sai thần tình yêu trong suốt thời gian qua hay không. "Tôi đã mang một vài thứ cho cậu."
Wonwoo cảnh giác nhìn vị thần kia lôi thứ gì đó ra khỏi túi đựng những mũi tên của mình. Đó là một phong bì màu trắng. Anh bước lại gần và cầm lấy nó, lật nó lại trước khi nhìn lại anh ấy. "Cái này là gì thế?"
"Tôi đã phải cầu xin ông già Noel tìm những thứ này đấy," Jeonghan lầm bầm. "Chà, Minghao và Seungkwan cũng đã giúp đỡ. Cậu sẽ cần những thứ này nếu cậu muốn tồn tại ở đây."
Wonwoo cảm thấy hơi buồn khi nghe tên những người bạn của mình. Anh đã nhớ họ rất nhiều. Mở phong bì ra, lông mày anh nhướng lên vì ngạc nhiên và nhẹ nhõm tuyệt đối khi nhìn thấy những thứ bên trong.
Hộ chiếu cũ của anh ở trong đó, bằng lái xe, thẻ tín dụng, giấy khai sinh của anh. Thẻ tín dụng của anh có lẽ đã hết hạn sử dụng, nhưng ít nhất anh vẫn còn thứ gì đó để tiếp tục. Wonwoo từ từ đóng phong bì lại và nhìn lên anh ấy. "... Cảm ơn anh."
Jeonghan mỉm cười và nhún vai. "Không có gì."
Wonwoo thở dài và bặm môi dưới. "Tôi xin lỗi vì đã nghĩ xấu về anh. Đôi khi anh chỉ... Tôi không biết nữa, anh thực sự rất khó chịu đấy, anh biết không? "
Jeonghan cười khúc khích và nhảy khỏi ghế ở quầy bar. "Tôi biết. Nhưng đó là lỗi của cậu thôi."
"Sao đó là lỗi của tôi được chứ ?!"
"Cậu rất dễ nổi nóng, Wonwoo. Tôi đã có rất nhiều niềm vui khi khiến cuộc sống của cậu trở thành một cơn ác mộng. Tôi sẽ nhớ được làm chuyện đó đấy." Jeonghan nhăn nhở cười với anh, và Wonwoo không thể ngăn mình mỉm cười đáp lại.
"Này, uhm. Những người khác ổn chứ? Họ có giận tôi không? Và tại sao họ không xóa ký ức của tôi vậy?"
Jeonghan lắc đầu. "Người đàn ông trên mặt trăng đã quyết định, Wonwoo. Ông ấy tin tưởng cậu đủ để không tiết lộ bí mật của chúng tôi cho cả thế giới. Và không giống như cậu đã bỏ rơi chúng tôi một cách khủng khiếp đâu. Họ đã rất yêu quý cậu đấy."
"Ồ." Wonwoo cảm thấy chút lo lắng cuối cùng đọng lại trong lồng ngực của mình dần biến mất khi nghe thông tin đó. "Tôi vẫn có thể gặp Seungkwan và Hao chứ?"
Jeonghan gật đầu. "Tôi chắc rằng thỉnh thoảng họ sẽ đến thăm cậu. Còn câu hỏi nào khác không?"
Wonwoo lắc đầu. "Cảm ơn một lần nữa, Jeonghan."
"Ừ," Jeonghan lầm bầm, nụ cười của anh ấy tử tế và chân thật. "Hãy hạnh phúc nhé, được không?"
"Anh cũng thế." Wonwoo mỉm cười với anh ấy và nhìn anh dịch chuyển tức thời với một cảm giác buồn vui lẫn lộn trong lồng ngực.
Vậy là.
Mọi chuyện đã xong.
Wonwoo đã chính thức được tự do.
Anh nhìn xuống chiếc phong bì trên tay mình, sự phấn khích dâng lên một cách chậm rãi nhưng đều đặn.
"Wonwoo?"
Đầu của Wonwoo ngoảnh sang một bên, nơi Mingyu đang buồn ngủ tiến lại gần anh. Cậu hầu như không thể mở mắt, khuôn mặt sưng húp và tóc rối bù.
Wonwoo nở nụ cười rạng rỡ, không kìm được niềm hạnh phúc.
Tri kỷ.
"Anh đang nói chuyện với ai vậy?" Mingyu nói nhỏ, tiến lại gần hơn, đôi chân trần của cậu nhẹ nhàng bước đi trên sàn.
Nhưng Wonwoo không trả lời, thay vào đó kéo cậu vào lòng, hôn nhẹ lên cổ cậu trước khi rúc vào làn da ấm áp nơi đó. "Buổi sáng tốt lành."
Mingyu buồn ngủ ậm ừ và tan chảy vào vòng tay anh. "Em không mơ mà, đúng không? Anh thực sự đang ở đây? "
"Đúng vậy."
"Và anh sẽ ở lại?"
"Ừ."
"Và anh thực sự thích em?" Mingyu hỏi, giọng cậu như bị bóp nghẹt lại trên vai Wonwoo. Họ đang lắc lư từ bên này sang bên kia.
"Anh thực sự, thực sự rất thích em, Mingyu," Wonwoo thì thầm vào tai cậu và lùi ra sau một lúc để nhìn vào đôi mắt ấm áp của Mingyu.
Mingyu cắn chặt môi dưới để cố gắng ngăn bản thân mỉm cười. "Em thích anh nhiều hơn."
"Anh nghi ngờ điều đó đấy."
"Chúng ta có thể... nói cho nhau biết chúng ta thích nhau như thế nào trên giường không?" Mingyu hỏi, tựa đầu vào ngực Wonwoo. "Vẫn còn quá sớm. Em buồn ngủ lắm."
"Đi nào," Wonwoo lầm bầm và nắm lấy tay cậu, đan các ngón tay vào nhau khi anh dẫn Mingyu về phòng ngủ.
"Anh đang cầm gì trong tay thế?" Mingyu uể oải hỏi.
Wonwoo đặt phong bì xuống tủ đầu giường và leo lên giường sau Mingyu, nơi cậu ngay lập tức bám lấy anh như một con gấu túi. "Tương lai của anh," Wonwoo trả lời.
Tương lai của anh.
Giúp cuộc sống của anh trở lại đúng hướng.
Tìm ra những gì anh muốn trở thành.
Những ký ức mà anh sẽ tạo ra và những năm tháng anh sẽ sống và sẽ hình thành các nếp nhăn trên da khi anh già đi.
Với Mingyu ở bên.
Wonwoo có cảm giác như đang ôm cả thế giới vào lòng khi Mingyu rúc vào người anh và bắt đầu ngáy nhẹ chỉ vài giây sau đó.
Mọi thứ khác chỉ là phần thưởng mà thôi.
Trước khi Wonwoo chìm vào giấc ngủ, anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết đang rơi.
. * ✦ . ⁺ .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro