KisaKijay | Lời hứa

Dù thành phố có lộng lẫy đến đâu, nơi những vội vã đã nhấn chìm mọi ký ức, vẫn tồn tại một khoảng lặng nguyên sơ , nơi thời gian dường như quên mất cách trôi. Dinh Thự Đen, khối kiến trúc Gothic u ám bị bỏ quên giữa lòng hiện đại, đứng lặng lẽ như một vết thương cũ chưa lành. Cánh cổng sắt đen to lớn, nặng nề luôn khép chặt, nhưng qua những khe rỉ sét, luồng khí lạnh lẽo như từ ngàn xưa vẫn len ra, mang theo hương vị của bí ẩn và cô độc

Kisa, sinh viên kiến trúc với tâm hồn bị ám ảnh bởi những mảnh ký ức luân hồi, đã tìm đến nơi này. Anh luôn cảm thấy một lực hút vô hình kéo mình về phía ngôi nhà, như thể một phần linh hồn đã bị giam lại sau những bức tường đá phủ rêu. Trong những giấc mơ lặp đi lặp lại, anh luôn thấy một đôi mắt đen sâu thẳm và một lời hứa bị đánh cắp.

Đêm nay, dưới ánh trăng non nhợt nhạt, Kisa không thể kìm nén thêm. Anh leo qua bức tường rào cao, bước chân dứt khoát nhưng tim lại run rẩy. Kỳ lạ thay, cánh cửa chính không khóa , chỉ khẽ hé, như một lời mời gọi đầy ma mị hấp dẫn anh

Bên trong, anh như lạc vào một bảo tàng của thời gian. Lớp bụi dày phủ kín mọi thứ, ngoại trừ một căn phòng : phòng khách lớn. Nơi ấy, ánh nến chập chờn hắt lên chiếc đàn piano cổ, và một giai điệu buồn bã, khắc khoải đang ngân vang

Tiếng đàn chợt dừng lại khi Kisa bước vào

Người đàn ông ngồi quay lưng lại, mái tóc đen mượt rũ xuống trên vai áo sơ mi lụa màu rượu vang. Làn da trắng sứ phản chiếu ánh nến nhạt. Khi anh ta quay lại, Kisa sững sờ , đôi mắt đen sâu như vực thẳm, tĩnh lặng đến mức đáng sợ, nhưng trong đó vẫn le lói một nỗi nhớ khôn ngui

Là một người kì lạ với vẻ ngoài thanh tú ,mĩ miều , như được chính nữ thần aphodite tạt lên để cho nhân gian biết thế nào mới gọi là thần

Thần mỉm cười , một nụ cười nửa vời, đẹp đẽ nhưng rõ mệt mỏi, như thể đã tồn tại quá lâu giữa sự bất tử và cô độc

"Ồ? Cuối cùng thì con chó nhỏ của ta cũng tìm được đường về nhà sao?" Giọng hắn trầm, mượt như nhung, vừa dịu dàng vừa trêu chọc

Đã gần một thế kỷ rồi, Kisa. Ngươi có vẻ chậm chạp hơn kiếp trước đấy

Một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng Kisa, những lời nói đó,chúng quen thuộc đến mức đau đớn

Anh khẽ hỏi, giọng vẫn giữ được sự bình tĩnh giữa hỗn độn:

"Anh là ai? Và... đây là nơi tôi thuộc về sao?"

Thần đứng dậy , dáng người cao lớn, uy nghi, từng bước tiến lại, chậm rãi và đầy quyền lực , như một kẻ săn mồi đã bao đời kiên nhẫn

" Ta là Kijay , và ta là kẻ đã chờ đợi ngươi qua nhiều thế kỷ " Ánh mắt đen của hắn xoáy sâu vào Kisa, trầm đục như hồ nước bị nguyền rủa

"Mùi hương máu của ngươi... thật ngọt ngào. Ngươi có biết mình ngu ngốc đến mức nào khi tự bước vào nhà của kẻ mà ngươi không nhớ nổi không, Kisa?"

Hắn cố tình giữ thế thượng phong, muốn thưởng thức sự hoang mang và sợ hãi đang len lỏi trong ánh mắt đối phương , nhưng Kisa của kiếp này lại không dễ bị khuất phục

Mái tóc vàng của anh hắt ánh trăng, tương phản rực rỡ giữa căn phòng tối, đôi mắt đen ánh lên một ngọn lửa kiêu hãnh

Không nói một lời, Kisa bất ngờ nắm lấy cổ tay Kijay. Làn da hắn lạnh buốt như băng, nhưng Kisa lại siết chặt, kéo mạnh để rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Ánh nến lay động, phản chiếu vào đôi mắt cả hai, vừa đối kháng vừa tìm kiếm

"Nếu anh đã chờ tôi qua nhiều kiếp... thì chắc hẳn anh khao khát tôi nhiều hơn những lời trêu chọc vô vị này"

Giọng Kisa trầm thấp, dứt khoát, như một lời thách thức

"Tôi không cần ký ức để biết anh là của tôi, Kijay"

.

Ánh nến trong phòng dường như ngừng rung động, bị nuốt chửng bởi sự căng thẳng đột ngột và mạnh mẽ. Kijay thoáng ngạc nhiên, một cảm xúc hiếm hoi lướt qua đôi mắt đen đã chứng kiến hàng ngàn năm lịch sử

Hắn đã quen với Kisa của những kiếp trước , ngây thơ, e dè, hoặc chìm đắm trong sự bối rối của linh hồn vừa tái sinh. Nhưng Kisa này, với mái tóc vàng rực và ánh mắt kiêu hãnh thách thức, lại mang một ngọn lửa hoàn toàn khác, một sự táo bạo cuồng nhiệt dường như đã bị nén chặt qua nhiều đời

Bàn tay Kisa vẫn siết chặt cổ tay hắn ,sự ấm áp đầy sinh khí đó là một lời nhắc nhở đau đớn về những gì hắn đã mất và khao khát

Kijay buông một tiếng cười khẽ, trầm hơn tiếng đàn vừa rồi, và đầy nguy hiểm

"Thú vị" hắn thì thầm, nụ cười nửa vời kia giờ đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm nghị, sắc lạnh. Hắn không phản kháng, để Kisa kéo gần hơn, hơi thở nóng hổi của chàng trai trẻ phả vào không khí lạnh lẽo xung quanh hắn.

"Ngươi quả là nhanh chóng, Kisa , nhưng thuộc về? Ngươi vẫn không hiểu vị thế của mình, con chó nhỏ ạ"

Nói rồi, hắn đột ngột xoay cổ tay, giải thoát khỏi sự kìm kẹp của Kisa dễ dàng như trở bàn tay. Tốc độ của hắn vượt xa phạm vi của con người ,cùng lúc đó, hắn đưa tay còn lại lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Kisa , đầu ngón tay hắn lạnh toát, lướt qua làn da ấm áp, tạo ra một cảm giác đối lập rùng rợn

"Ta là thần, Kisa , hoặc, ít nhất, là thứ gần nhất với thần thánh mà ngươi từng biết đến. Ngươi là một linh hồn nhỏ bé, tái sinh trong vòng luân hồi của ta , ta không thuộc về ai , ngươi mới là vật sở hữu của ta"

Ánh mắt hắn tối sầm lại, sâu thẳm và khao khát không thể che giấu. Cảm giác mùi máu tươi của Kisa càng lúc càng trở nên choáng váng hơn trong căn phòng cô độc này

"Và nếu ngươi khao khát ta, tại sao ngươi không nhớ lời hứa của mình? Lời thề nguyền đã ràng buộc linh hồn ngươi với căn dinh thự này, với ta. Liệu ngươi có còn sẵn lòng dâng hiến không?"

Đôi mắt Kijay ánh lên sắc đỏ rực trong tích tắc. Hắn nghiêng người, mái tóc đen mượt đổ xuống che khuất một phần khuôn mặt trời ban , đưa môi lại gần tai Kisa, thì thầm bằng một giọng quyến rũ chết người:

"Hãy trả lời ta, Kisa. Ngươi có yêu ta đến mức muốn chết vì ta một lần nữa không?"

Câu hỏi đó như một cú sốc điện ,ngọn lửa kiêu hãnh trong mắt Kisa bị thay thế bằng nỗi đau và sự nhận biết đột ngột. Những mảnh ký ức luân hồi bị chôn vùi chợt ùa về, không phải qua giấc mơ, mà là qua nỗi sợ hãi nguyên thủy và tình yêu tuyệt vọng

Một lời thề , một con dao bạc , một vũng máu.

Kisa lùi lại nửa bước, miệng há hốc, như thể bị nghẹt thở bởi một gánh nặng vô hình. Anh buột miệng gọi tên hắn, không còn là một sự thách thức, mà là một lời cầu xin tuyệt vọng:

"Kijay..."

Nhưng Kijay không cho anh cơ hội để xử lý sự thật. Hắn bước tới, thu hẹp khoảng cách một lần nữa, cánh tay uy quyền ôm lấy eo Kisa, ép sát thân thể chàng trai trẻ vào người hắn. Hắn nhướng người , chôn mặt vào hõm vai Kisa, hít sâu hương vị ngọt ngào của tuổi trẻ và linh hồn

"Đừng sợ, người yêu , lần này, ta sẽ không để ngươi trốn thoát. Kỷ nguyên của sự chờ đợi đã kết thúc "

Hơi thở lạnh buốt của Kijay trên da thịt Kisa làm anh rùng mình , nhưng, không hiểu vì sao, trong vòng tay lạnh giá đó, Kisa lại tìm thấy sự thân thuộc kỳ lạ

"Anh muốn gì ở tôi?" Kisa hỏi, giọng run rẩy nhưng vẫn cố giữ vững

Kijay ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên một vẻ dịu dàng tàn nhẫn

"Ta muốn ngươi, Kisa , toàn bộ , mãi mãi"

Hắn nhếch môi

"Và đêm nay, ta sẽ bắt đầu bằng việc khiến ngươi nhớ lại tại sao linh hồn ngươi không bao giờ có thể thuộc về bất cứ ai ngoài ta"

.

" Trăng buông lơi, trên bầu trời hư vô,

Con vì Người, dâng hiến cả cơ đồ.

Lời thề xưa, văng vẳng trong gió khô,

Kiếp kiếp về, chỉ bên Người thiên thu.

​Người là trăng, gọi hồn con lạc lối,

Mở lối đi, băng qua bao bãi bồi

Dẫu muôn đời, kiếp này vẫn sy tình,

Đổi cả đời, chỉ mong chút duyên mình.

​Lời hứa Người, sao đành đoạn quên lãng,

Kijay! Vẫn chờ trong phút hoang mang "

- Kết Thúc -

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro