Chương 5: Anh Ấy Nhìn Mình Khác Đi Rồi


Sau vụ "căng-tin và vết canh" hôm đó, Seo Jimin không còn giấu được sự cay cú.

Trong nguyên tác, Y/n sẽ khóc, bị thương, được Heeseung cõng đến phòng y tế, rồi sau đó bị vạch trần là "giả ngất". Nhưng bây giờ, Jang Y/n lại không những không gục — mà còn phản dame ngay tại trận.

Danh tiếng của Jimin bắt đầu xuất hiện những vết rạn.

Còn Y/n... thì lại như biến thành một người khác.

Một tuần sau, danh sách chính thức biểu diễn ở lễ hội mùa xuân được công bố.

Heeseung – piano solo.
Y/n – violin solo.
Jimin – vũ đạo đương đại.

Khi bảng danh sách dán lên bảng tin, học sinh toàn trường đều ngạc nhiên: **"Công chúa" Y/n thật sự được chọn? Không phải chỉ là trò giải trí nữa sao?"

Heeseung đứng sau, nhìn cô gái đang lướt qua đám đông. Y/n không cười, không nói. Mắt cô tập trung, thẳng lưng, bình tĩnh như đã quen với ánh nhìn soi mói.

"Cậu ấy không giả ngốc nữa," Heeseung nghĩ. "Cậu ấy biết mình đang làm gì."

Tối hôm đó, Y/n về phòng, mở quyển tiểu thuyết gốc trong điện thoại ra xem lại.

Theo diễn biến ban đầu, lễ hội mùa xuân là bước ngoặt:
→ Jimin tỏa sáng trên sân khấu.
→ Y/n chơi violin sai nhịp, bị chê cười.
→ Heeseung tỏ rõ thái độ ghét bỏ cô sau hậu trường.

Kết quả: Y/n rút khỏi cuộc sống học đường, thành nữ phụ bị đào thải.

Nhưng Y/n bây giờ, là người đã đọc hết truyện.

Cô biết mình sẽ chơi bản "Canon in D" phiên bản nâng cao – kỹ thuật khó, nhưng cũng là bản từng khiến khán giả trong nguyên tác phải đứng dậy vì Jimin nhảy cùng bài đó.

"Thứ Jimin muốn... tôi sẽ giành." – Cô cười khẽ, ghi chú vào sổ nhạc. "Và giành bằng thực lực."

Hai ngày sau, Y/n luyện tập trong phòng nhạc đến tối muộn. Khi ra về, cô gặp Heeseung đang đứng bên hành lang.

Anh dựa vào tường, hai tay đút túi, nhìn cô:

"Cần tôi đưa về không?"

Y/n nhướng mày, không trả lời.

Heeseung đi lại gần, cúi đầu nhìn cô:
"Cậu không giống như trước nữa."

Cô bật cười, khẽ đáp:
"Vì tôi không phải Jang Y/n của cốt truyện nữa rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro