Chương 7: "Chuyện Của Cậu, Tôi Quan Tâm"
Sau buổi biểu diễn, Jang Y/n không chỉ vả mặt dư luận bằng màn violin đỉnh cao, mà còn khiến toàn trường nhìn cô bằng một ánh mắt hoàn toàn khác.
Từ "nền phụ" của câu chuyện, cô đang bước lên vị trí chính giữa.
Sáng hôm sau, bảng tin trường có bài viết đặc biệt:
"Tài năng bị bỏ quên: Jang Y/n và bản violin khiến toàn trường đứng dậy vỗ tay."
Bài viết không đề tên tác giả, nhưng văn phong rõ ràng rất... Heeseung. Lạnh lùng, chính xác, ngắn gọn — và đầy ẩn ý.
Y/n lướt qua, không nói gì. Nhưng môi cô khẽ cong nhẹ. Anh ta đúng là không giỏi nói thẳng — nhưng lại giỏi bày tỏ bằng cách khác.
Trong lớp học chung môn nhạc lý, giáo viên gọi Heeseung và Y/n lên trình bày phân tích nhạc phẩm.
Cả hai đứng cạnh nhau trước bảng. Những ánh nhìn tò mò, ganh tị, khó chịu, trộn lẫn.
Jimin ngồi bàn cuối, tay siết chặt bút, mắt nhìn chằm chằm vào Heeseung.
Nhưng anh chẳng thèm để ý.
Trong lúc Y/n viết phân tích lên bảng, Heeseung đứng bên cạnh, hơi nghiêng đầu nhìn cô.
"Tối qua... cậu tập đến mấy giờ?"
Y/n không ngẩng đầu, chỉ đáp khẽ:
"Đủ lâu để không bị chế giễu."
Một giây sau, cô nghe thấy tiếng anh thở ra, rất nhẹ:
"Vất vả quá nhỉ."
Câu đó không lớn. Nhưng với Jimin đang ngồi cách ba bàn... nó như một cú đánh trực diện.
Cuối buổi học, Jimin chặn Y/n ở hành lang:
"Cậu tưởng chỉ cần chơi được một bản nhạc là đủ giành được sự chú ý của Heeseung à?"
Y/n nhìn thẳng:
"Tôi không cần giành. Sự chú ý của anh ấy, là anh ấy tự cho."
"Cậu chẳng khác gì ngày xưa. Vẫn giả vờ." – Jimin nghiến răng.
Y/n cười khẽ. Lần này, cô bước lại gần hơn, thì thầm:
"Vậy nếu tôi là giả vờ... thì cậu là gì? Một nữ chính không giữ được kịch bản à?"
Jimin sững người.
Đúng lúc đó, Heeseung bước tới từ hành lang bên. Cả hai cô gái quay lại nhìn anh.
Anh không hỏi đã xảy ra chuyện gì. Chỉ đi thẳng tới Y/n, nhìn Jimin, lạnh giọng:
"Tôi nói trước: nếu ai làm phiền Y/n lần nữa, tôi sẽ báo với hội kỷ luật."
Jimin nghẹn lời. Heeseung không chờ phản ứng, quay sang Y/n:
"Đi thôi. Cậu còn chưa ăn trưa."
Y/n thoáng giật mình. Câu nói ấy không giống một học trưởng khách sáo.
Nó giống... một người đang quan tâm thật lòng.
Trong nhà ăn, khi hai người yên vị, Heeseung đột nhiên nói:
"Y/n, tôi xin lỗi vì trước đây đã nghĩ sai về cậu."
Y/n đang ăn dừng đũa.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt rất nghiêm túc:
"Cậu có thể không cần ai tin. Nhưng tôi... tôi muốn là người tin đầu tiên."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro