Chương 8: Tôi Không Phải Nữ Phụ - Tôi Là Chính Tôi
Thời gian trôi qua nhanh. Từ sau lễ hội mùa xuân, Y/n trở thành cái tên được nhắc đến nhiều nhất trường Gyeongwon — không còn là "công chúa giả vờ" nữa, mà là "Jang Y/n bản lĩnh."
Seo Jimin không bỏ cuộc.
Cô ta tổ chức một buổi họp nhóm học sinh ưu tú, mời cả giáo viên, ban hội học sinh, và... tất nhiên là có Heeseung.
Y/n cũng được mời, dù cô biết rõ — mục tiêu là để cô "lộ mặt thật".
Buổi họp bắt đầu bằng những lời khen, rồi xoay qua chỉ trích tinh vi.
Một bạn học hỏi thẳng:
"Gần đây Jang Y/n thể hiện rất tốt... nhưng có phải là nhờ ai giúp không? Mình nghe nói bản phối bài Canon cậu chơi là bản nâng cao, ít ai dùng. Ai đưa cho cậu vậy?"
Y/n cười nhẹ, đáp không cần suy nghĩ:
"Tôi tự tìm trong thư viện nhạc của trường. Lúc trước không ai để ý đến thư viện đó cả."
Jimin chen vào:
"Nhưng cậu không có nền tảng như học sinh âm nhạc chuyên nghiệp, làm sao tự luyện kịp trong hai tuần?"
Heeseung bấy giờ mới lên tiếng, giọng dứt khoát:
"Vì cậu ấy chăm chỉ hơn tất cả bọn mình cộng lại."
Cả phòng họp lặng đi.
Heeseung xoay sang Y/n:
"Tôi từng nghĩ cậu không nghiêm túc. Nhưng bây giờ tôi biết — cậu không cần chứng minh gì cả. Cậu làm được, đơn giản vì cậu có thực lực."
Y/n nhìn anh, ánh mắt thoáng rung động.
Sau đó, cô quay sang mọi người, khẽ mỉm cười:
"Tôi không cần là nữ chính trong mắt bất kỳ ai. Tôi chỉ cần là chính tôi – người có thể làm chủ cuộc đời này."
Một tháng sau.
Sân trường mùa xuân đã thay bằng nắng hạ, ve kêu râm ran. Y/n ngồi ở ghế đá, đọc sách, tay cầm hộp sữa chuối.
Heeseung ngồi bên cạnh, im lặng một lúc rồi cất tiếng:
"Cậu có nghĩ đến việc học nhạc thật không?"
Y/n khẽ lắc đầu:
"Không. Tôi muốn học tâm lý học. Nhưng violin là cách tôi tìm lại bản thân."
Anh gật đầu.
Rồi lấy từ túi ra... một bọc nhỏ, đặt vào tay cô.
Cô mở ra. Là một chiếc vòng tay bạc, có mặt nhỏ khắc chữ "본인 주인공" – Chính mình là nữ chính.
Y/n cười khúc khích, nhưng lòng lại ấm hơn bao giờ hết.
Heeseung nhìn cô:
"Cậu đã viết lại cả một câu chuyện. Và lần này... tôi muốn đi cùng cậu đến cuối."
Cô không trả lời. Chỉ siết chặt tay, như một lời đồng ý lặng lẽ.
[KẾT]
💬 "Bạn không phải nhân vật phụ trong truyện của người khác. Nếu đủ dũng cảm để viết lại mọi thứ – thì sân khấu này, thế giới này... sẽ phải dành cho bạn."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro