Chương 7: Lâm Viên thế gia (2)

Dựa theo cấp bậc phân chia :

Hiện tại Bạch lão và Yến lão thay ta quản lí. Ta là cái sau màn chủ quản . Sau đến hai đồ đệ của bọn hắn, Mặc Ngôn và Bạch Chỉ. Bạch Chỉ hiện đang bế quan, nên chỉ còn Mặc Ngôn. Tiếp đến là những môn đệ tử trong Dược tông của Bạch lão. Tiếp đến mới đến 100 lão sư đắc bảng kia, rồi cuối cùng là đến đệ tử ,đệ tử lại phân chia từ cao xuống thấp.

Biểu đồ cấp bậc minh họa : từ cao xuống thấp.

Bạch Tề Mi, Yến Trọng Lâu

Mặc Ngôn

Dược tông môn đệ tử

100 lão sư

Đệ tử nội môn (100 nhân)

Đệ tử ngoại môn (còn lại, khoảng trên 800 nhân )

Hiện tại 38 vị đệ tử kia có thể xem là ngoại môn thấp nhất cấp bậc vị trí dự trữ đệ tử, hiện do ta quản lí,trên danh nghĩa 100 vị đắc cử lão sư kia.

"sư ....Mộc đạo sư, ta tới đưa ngài thẻ bài lệnh thân phận! " Mặc Ngôn theo thói quen định gọi ta một tiếng sư tôn, nhưng nhìn từ sau phía xa đệ tử, đành nhanh chóng sửa lại.

"cảm ơn! " Vì hầu hết mọi chuyện đều giao cho bọn hắn làm cùng quản lí , nên cái này lệnh bài ta cũng không biết, may mà bọn hắn chu đáo.

"không có các ngươi, ta cũng không biết đường đi lấy đâu! "

"cũng không có gì, chút chuyện vặt sư phụ nhờ ta thôi ạ !" Mặc Ngôn khiêm tốn đáp.

"à, phải rồi, bảo Bạch lão cùng Yến lão tập trung về phía căn nhà tranh của ta, ta có chuyện muốn nói. Ngươi lúc đó cũng phải có mặt, cả tiểu tử Bạch Chỉ kia nữa !"

"dạ! "

"sư phụ, ngài gọi chúng ta tới đây là có việc gì quan trọng sao? " Bạch lão.

"ta nghĩ, muốn giới thiệu cho các ngươi một người! ...Đi ra cùng mọi người chào hỏi đi! " Sau lưng ta, đang túm lấy vạt áo một cái tầm 7, 8 tuổi tiểu nhi, hẽ ló mặt ra ,rồi lại đề phòng rụt lại.

Bốn sư đồ kia cũng khá tò mò nhìn tiểu tử. Bạch Chỉ lên tiếng cười , giọng pha trò . "Sư tôn, đây không phải ngươi cái nào thất lạc bên ngoài nhi tử mới nhặt trở về đi?! "

Yến lão mặt nghiêm túc trừng hắn. "xú tiểu tử ,chú ý cách ăn nói của ngươi! " Rồi uýnh cho hắn một cái u trên đầu.

"sư phụ.... Ta chỉ là đùa giỡn một chút thôi mà! ~" Bạch Chỉ một bộ hối lỗi, lấy tay chỉ chỉ vào nhau.

"hắn nói của thực không sai. Tiểu hài tử này là ta mới nhận về con nuôi! "

Chạc tầm một lúc, khi Yến lão giơ tách trà lên cho vào miệng uống, thì nghe được. Trà vào cuống họng liền phun ngược lại. Bất quá hắn không phun vào ta, mà phun vào người đối diện là Bạch lão. Bất ngờ, không kịp phản ứng, Bạch lão hứng đủ. Hắn tức tối đứng dậy trừng Yến lão. "Họ Yến kia, ý gì? Muốn khiêu chiến sao? "

"không lẽ ta phải phun về phía sư phụ?! " Yến lão rất tự nhiên cho là đúng, hờ hững đáp.

"ngươi!...." Bạch lão không cùng hắn ăn thua, điều chỉnh hơi thở lại ngồi xuống.

"sư phụ, lần sau có tin gì giật gân, ngài cũng đừng nói lúc chúng ta đang ăn uống chứ? Thật không tốt, không kịp để ta chuẩn bị tâm lý! " Yến lão . "huống hồ, tiểu tử này là cái gì cấp bậc, sao ta nhìn không ra? Đừng nói lại là thần thú đi?! "

"ta mới không phải cái gì thần thú, ta là thần đan. Cao quý tôn kính thần đan !" Hài tử sau lưng ta bất mãn ló ra hét lên.

Từ lúc ở chung cùng sư phụ, thần thú bọn hắn nhìn không ít. Nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy thần đan bằng xương bằng thịt. Vì sao ư, vị sư phụ đại nhân này, sợ chúng ra ngoài gây chuyện nên luyện đan xong luôn bỏ vào miệng ăn luôn. Tiếc là bọn hắn còn chưa kịp nhìn kĩ nó thế nào thì đã bị người nào đó nuốt mất rồi. Huống chi là chờ đến lúc nó trưởng thành hóa thành người.

" nghe ta nó hết đi đã "

Quả nhiên vẫn là im.

"Yến lão, ngươi có còn nhớ cái hôm ta đem thi cả ba đồ đệ Bạch lão cùng Bạch Chỉ chứ? "

"đương nhiên là ta nhớ rồi, có điều, liên quan gì sao? "

"Có đó . Để ta gợi ý một chút cho ngươi nhớ nhé!

Vào cái ngày hôm đó, ta đã lấy ra một viên thần đan ,để dụ ngươi cùng Bạch lão ngừng đánh nhau ...... " Nói được nửa chừng, ta dừng lại nhìn hắn.

"A! Chẳng lẽ tiểu tử này chính là viên thần đan đó!? " Rốt cuộc cũng thông rồi, may mà hắn không đến nỗi nào.

"Ân. Sau khi thoát khỏi ta không chế. Ta dần nhận ra nó đã bắt đầu sinh trưởng lên ,hành thành thành cái có sinh mệnh giống như con người. Không lỡ đem nó giết, nên ta đã nhận nuôi, để nó tự trưởng thành. Và 6 tháng sau, nó đã lớn thành cái khoảng 7,8 tuổi nam hài. Hôm nay đem chuyện cùng mọi người nói lại. Thứ nhất, hiện tại ta là cha nuôi của nó. Thứ hai, ta tính đem nó nhập học cùng 38 môn đệ kia, để nó có thể từ từ hòa đồng cùng với mọi người. Nhưng trước tiên, vẫn phải cùng các ngươi nói trước một tiếng ,để biết mặt! "

"Tiểu tử, ra chào các vị gia gia, ca ca đi! Sau này ngươi sẽ cùng ta chung sống với bọn họ đó! " Ta kéo kéo góc áo của nam hài, lôi hắn từ sau lưng, kéo ra phía trước.

"Bản thần tên là Mặc Nguyệt Thần , các ngươi nên thấy vinh hạnh khi được cùng ta nhận thức.... Ai da! " Nam hài nói được nửa thì bị cắt ngang bởi cái cốc trên đầu. Nhìn lên thấy người nào đó đang đằng đằng sát khí trừng nó ,đành buông xuống cái giá, trang ngoan. ".... Ta.... tên Mặc Nguyệt Thần ,vinh hạnh cùng mọi người nhận thức, nhị vị gia gia, ca ca ..... Phụ thân...... như vậy được chưa ạ? "

"ừm! " Ta miễn cưỡng cho nó cái gật đầu đáp lại.

"ngươi hảo, ta tên Bạch Chỉ! "

Bạch Chỉ kia khá hòa đồng, không mấy so đo hơn thiệt tính cách của Mặc Nguyệt Thần, chỉ cảm thấy nó khá đáng yêu. Có lẽ là vì hắn sắp làm phụ thân rồi nên mới có thể rộng lượng như vậy.

"ngươi hảo, ta Mặc Ngôn!"

Mặc Ngôn tên này khá ít nói ,nhưng ít nhất vẫn là biết tối thiểu cái gì cần làm. Vẫn là không so đo gì tính cách của hắn.

"ngươi hảo, ta tên Yến Trọng Lâu a! Thật là một nam hài đáng yêu! Ta sờ má ngươi một chút được không? "

Người này so với hắn đồ đệ còn muốn nhiệt tình.

Dưới cái nhìn của "ai đó" ,Mặc Nguyệt Thần vẫn là cam chịu để Yến lão mặc sức chà đạp mặt mình.

"Bạch Tề Mi! " Nói xong còn quay sang cản tay Yến lão như muốn nói : ngươi quậy cũng đủ đi, không thấy hẵn nhẫn sắp khóc rồi sao?!

Ta nghĩ một phần tính cách của Mặc Ngôn là do ảnh hưởng bởi sư phụ hắn. Quá nghiêm túc, quá kiệm chữ ! Thôi, vẫn là không nên cùng lão nhân gia so đo.

Quả nhiên mặt Mặc Nguyệt Thần đỏ đỏ hồng hồng, cắn môi để không khóc. Nhìn mà thấy thương.

Ta vỗ nhẹ vào tiểu nam hài an ủi . Hắn liền không cố kị đầu nhập ta hoài bão nức nở, giống như chịu cái đại uất ức dường như. Xem ra nhiệt tình quá cũng chưa hẳn đã tốt.

Xong xuôi lại một hồi giới thiệu với 38 cái thiếu niên, thiếu nữ kia. Có điều lần này cũng không cấm đoán hắn quá nhiều, có thể từ chối những thứ hắn không thích, để tự bảo vệ chính mình, không cho người khác tùy tiện xâm phạm. Một tuần chỉ có khoảng 5 tiết, một tiết diễn ra trong khoảng 2-3 tiếng, còn lại là thời gian để chúng tự học. Vì Mặc Nguyệt Thần là do ta đưa đến, nên ngoài việc đi học trên lớp ra (để cho hắn cùng mọi người tiếp xúc, thân thiện, hảo cảm, sống hòa thuận với nhận tộc) thì đi đâu hắn cũng đi theo ta ,nên không có ở chung cùng 38 môn đệ kia. Đám môn đệ kia, đặc biệt là nữ sinh rất thích hắn , thương tiếc nhiều lần cùng ta kiến nghị cho hắn ở chung kí túc xá với bọn họ. Nhưng ta vẫn là từ chối, ta chỉ muốn hắn cùng nhân tộc sống hòa bình để hắn lớn lên ,và cư xử như người bình thường thôi. Ngoài thân cận nhất thân nhân ra thì ta không muốn để lộ hắn thân phận, nếu không sẽ rước đến những rắc rối không cần thiết.

"Mộc lão sư, ta có cái vấn đề muốn thỉnh giáo. Có thể hay không làm phiền ngài một chút? " Trước mắt là cái tiểu 'nam hài' tầm 12, 13 tuổi . Diện mạo thanh tú, là cái ưu tú ,có tài lãnh đạo, trong số 38 cái còn lại mà ta chú ý nhất trong đó một cái.

"ân? "

"là về cuộc thi ba tháng sau... "

Vào được Lâm Viên thế gia không phải dựa vào thực lực thì chính là dựa vào tài lực. Chính vì thế ta đã yêu cầu cách vài tháng lại có một bài kiểm tra để chọn lọc, và đào thải những cái kém chất lượng ra. Đề thi yêu cầu tất cả các môn đệ đều phải tham gia. Một phần nữa là để kiểm tra mức độ thăng tiến của đồ đệ đến đâu. Nếu từ lúc vào cho đến mấy tháng sau mà thực lực không có dấu hiệu gia tăng ,thông qua bài kiểm tra mà trượt thì, một là đào thảo , hai là nộp phí thi lại. Nhưng để Lâm Viên thế gia không quá nhàm chán và gò bó, ngoài luyện dược làm chính ra ,thì còn khuyến khích dậy và kiểm tra những cái khác như : tu vi, kiếm thuật, phù chú, luyện khí, ngự thú ..... Để có thể đánh giá toàn diện môn đồ, dựa vào tổng điểm các bài các bài, qua trên một nửa các môn là qua bài kiểm tra.

"phần thi luyện đan, đồ đệ cảm thấy bản thân vẫn còn kém nhiều lắm, muốn ngài thỉnh giáo.... "

'Thiếu nam' chưa nói xong thì ta ngắt lời. "Luyện đan cũng như tu luyện một loại, không thể dục tốc bất đạt. Ngoài ra cũng không phải có mỗi luyện đan làm trọng ,cho nên các ngươi cũng nên tập trung vào những môn khác nữa. "

"nhưng mà..... " Những môn khác thì 'hắn' không lo ,nhưng luyện đan thì khác. 'Hắn' lo không phải vô cớ. Là vì lớp 38 học sinh này là yếu kém nhất ,có thể nói là lớp dự bị, tùy ý đều có thể bị trục xuất bất cứ lúc nào. Cho nên, ' hắn ' không thể không lo.

"đừng lo lắng! Chừng nào ta còn ở đây thì sẽ không để bọn hắn động vào các ngươi đâu! " Rõ ràng vẫn nên là đang tuổi mới lớn, mà lại lo lắng , đa tâm hơn cả người trưởng thành. Ta nhịn không được cho ' hắn ' cái an ủi. " Hơn nữa ở đây cũng không có người ngoài! Một khi đã bước chân vào Lâm Viên thế gia, ngươi sinh mệnh sẽ được Lâm Viên thế gia bảo hộ. Cho nên không cần phải tiếp tục giả nam nữa đâu! Đã có ta ở đây thay các ngươi chống đỡ rồi! "

"dạ, lão sư! "  'Thiếu nam' cảm động nhìn ta.

"phải rồi, ngươi tên thật là gì vậy? "

"Lâm Nhược Linh ,thưa lão sư! "

"thôi được rồi, nếu ngươi đã nhất quyết như vậy, vậy thì ta cũng đành cố gắng giúp các ngươi một chút vậy! "

Vì cách lĩnh ngộ cùng tu luyện của ta khác những người khác, nên ta chỉ cố làm những điều trong phạm vi của mình. Tỉ như luyện đan thời điểm, ta sẽ chúng nhìn. Một số những điều cần lưu ý ta từng cùng Yến lão, Bạch lão nói qua, đều cùng bọn hắn nói một chút.

Vì của ta lớp 38 học viên bị xưng vì lớp dự bị này, nên được xếp hẳn một khu riêng, không có mấy cái khác lớp học chung sống. Cho nên, thời gian trôi qua vẫn là thật an bình, yên tĩnh. Cũng không biết có phải hay không Yến cùng Bạch lão cố ý sắp xếp, mà ta cũng không quản ngại chuyện đó.

Hơn nữa vì cấp bậc luyện đan của ta sớm đã đạt đỉnh, nên mỗi lần luyện đan, đều cố gắng tới mức tối đa chèn ép cấp bậc của đan viên, mà khiến cho mồ hôi không ngừng đổ ra. Đồ đệ nhóm ta phụ trách lại đem nghĩ rằng, ta vì chúng tận tâm tận lực dậy học mà không ngừng chăm chỉ, chú ý cùng càng là nhiều kính trọng, biết ơn.

Rốt cuộc thì ngày thi ba tháng sau đã đến.

Học viên trải qua bài thi thật bình tĩnh, không có cái gì ngoài dự liệu xảy ra phá đám. Tất cả trong tầm dự đoán, ta gật đầu vừa lòng.

Nhưng là có một việc ngoài dự đoán. Không phải chỉ có học viên thi thôi sao??? Vì cái gì còn muốn bắt lão sư cũng thi???? Trừ mấy cái môn đệ từ dược tông của Bạch lão ra, thì 100 lão sư đều phải tham dự.

Nhìn Yến lão ngó lơ, ta cũng đoán được phần nào. Cái lão gia hỏa, tính cách bốc đồng, nghịch ngợm, tinh quái kia thì thôi. Vì cái gì nghiêm túc như Bạch lão, biết chuyện mà không ngăn hắn lại ????

Cảm thấy có cái nóng tầm mắt xem mình, Bạch lão cúi xuống tầm mắt , tự an ủi : sư phụ thỉnh lượng thứ ! Chính là ta cũng bị họ Yến kia tò mò lôi léo. Muốn biết một chút thực lực thực sự của ngài thôi.....

Đương trường lão sư đều phải thi khi, chỉ còn Mặc Ngôn cùng Bạch lão, Yến lão làm giám khảo. Yến lão phóng tầm mắt, ngóng trông những thứ sắp diễn ra, khẳng định sẽ rất thú vị đây.

Ta trừng mắt nhìn hắn : làm gì có đồ đệ nào như ngươi lại đi guốc trong bụng sư phụ???

Yến lão : không phải có Mặc Ngôn cùng họ Bạch kia sao?!

* Mặc Ngôn là chuyên gia đi đầu độc hắn sư phụ để tự học. Còn Bạch lão là trước kia cứu hắn đem về nhận làm đồ đệ *

Ta : "....." Cạn lời.

Thôi thi thì thi đi, chỉ cần cố gắng tối đa hạn chế chính mình thực lực che giấu là được.

Nhưng mà, lại lần nữa ngoài dự đoán, ta cứ tưởng lão sư chỉ cần thi luyện đan thôi là xong. Ai ngờ, cùng học viên không kém, mấy môn còn lại đều phải dự. Ta ngạch! Cố ý! Chắc chắn là bọn chúng cố ý đi!

Cố gắng nhịn xuống không cùng bọn hắn nhìn chất vấn. Nếu không ta sợ sẽ không kiểm soát được chính mình, mà lao vào cho bọn hắn một trận. Vừa đánh vừa niệm : này thi kiểm tra! Nhưng đây chỉ là trong suy nghĩ thôi.

Vì hiện tại ta chỉ là cái lão sư ' bình thường ' , nên muốn cư xử theo cách 'bình thường ' nhất có thể. Khả trong đầu đám 38 môn đệ của ta lại không nghĩ vậy.

Bình thường? Đó chắc chắn không phải từ để diễn tả lão sư của bọn hắn. Tại sao ư? Vì ngài ấy cư xử rất..... khó nói. Đầu tiên phải kể đến các cuộc họp thường nhật của các lão sư ngài ấy không đi. Được hỏi thì ngài ấy nói không biết. Và còn không cùng các lão sư khác cùng nhau trụ ,không cùng ăn , không cùng ở chung một chỗ với các lão sư khác bình thường nói chuyện . Hầu như toàn một thân, trừ bản thân bên cạnh có tiểu Thần ra, thì sẽ không cùng ai giao thiệp quá. Đây là một cái người bình thường nên cư xử sao?

Thực ra ta cũng không tự cô lập chính mình như bọn hắn nghĩ. Chẳng qua là cùng các lão sư khác không có điểm chung, nên mới không thể tán chuyện. Còn việc tham gia lớp bổ túc của lão sư, ta lúc đầu là không biết có cái đó, mà biết sau cũng không tham gia, đơn giản là vì ta cấp bậc sớm qua trình độ bọn hắn nhận thức được. Hơn nữa ta thích tự học hơn. Lại nói, tiểu Thần (Mặc Nguyệt Thần ,là thần đan) thân phận có phần nhạy cảm, nên luôn luôn phải giám sát, không thể lơ là, nếu không cẩn thận sẽ bị kẻ xấu lợi dụng điểm này uy hại. Hơn nữa ta thích thanh tịnh một mình hơn, trước đây luôn là vậy, bây giờ cũng vậy, trừ những lúc cùng Yến /Bạch lão bàn công chuyện ra, những cái khác ta sẽ không quản. Nên luôn là độc bóng đơn thân một dạng. Huống hồ, trừ những nữ môn đệ ra, thì tất cả các lão sư đều là nam nhân, toàn một đám đực rựa với nhau, thân cận hay không cũng đâu có gì đáng nói. Với lại ta chỉ là giả nam , cũng không phải nam nhân thật, không lẽ lại đi tìm nữ nhân nói chuyện chung thân đại sự ??? Ta tính hướng nhưng là thật bình thường, không có khẩu vị nặng đặc biệt gì, nên mới không cần để ý này đó thế nhân ánh mắt, mà tự làm khổ chính mình ,chỉ để vừa lòng bọn họ.

Phần thi thương (vũ khí), ta chọn bắn cung. Dễ che dấu thực lực nhất ,và cũng là cái ít được người ta chú ý tham dự đến. Hít sâu đem linh lực dồn ép, chỉ phóng xuất ở mức vừa phải. Tam tiên trên cung được căng ra. Chỉnh tầm ngắm. Bắn!

Cùng một lúc, ba mũi tên bay ra, lần lượt trúng tâm. Nhưng không dừng ở đó. Sau khi trúng cùng tâm cùng xuyên qua, liên tục hướng phía sau bia nhắm tới. Liên tiếp xuyên thủng mười tấm bia ,và dừng lại ở tấm bia cuối cùng...

Ngay khi mọi người cho rằng ba mũi tên cắm ở tấm bia cuối cùng xong sẽ dừng lại, ai ngờ .... Răng rắc! Bia gẫy làm đôi và ba mũi tên thì vẫn cắm thẳng xuống đất !

"Hảo! " Yến lão không tiếc đứng lên, vô tay khen ngợi.

"Thông qua! " Bạch lão gật đầu chấp nhận.

Mặc Ngôn cũng đồng dạng.

Tiếp theo là kiểm tra tu vi . Nếu chỉ đơn giản là triển lộ tu vi không thì quá nhàm chán, mà phải đấu thì mới kiểm tra thực lực thực sự được. Cho nên, bắt buộc là 2 người đấu với nhau, người thắng sẽ đi tiếp. Những người thua sẽ đấu với nhau để tranh thứ tự trên bảng xếp hạng.

Nhưng là ta đem đánh cuối cùng, lại dồn hết cả mấy chục cái quần chiến. Cố ý ! Đây rõ ràng là cố ý ! Họ Yến kia là muốn ta lộ ra thực lực. Hắn là đang ngại thiên hạ không đủ loạn????

Hơn chục cái hướng ta đồng loạt công kích. Có vẻ là khi ta trẻ tuổi lại người nhỏ ,nên muốn đem ta trước đá xuống đài đi. Vốn dĩ ta có thể nhận thua, không cần tham gia mấy cái trò này. Nhưng là lệnh ra phần thi của lão sư cũng ảnh hưởng đến thành tích, xếp hạng của lớp đó nên ta không thể không nghiêm túc một chút. Vừa cố tránh đi địch công kích, vừa cố gắng đem thực lực hạ xuống mức thấp nhất giấu đi . Nhưng tại lớp lớp công hạ dưới, xem ra nếu không triệt để hạ bọn họ thì không thể ra khỏi cái chỗ này và tiếp tục làm trò hề cho họ Yến kia mất .

"A! "

Tại hơn mấy chục cái đồng loạt công kích dưới, tưởng chừng như cái kia nhỏ bé thân ảnh sẽ bị chôn vùi .Thì đột nhiên, hào quang chợt lóe! Đem tất cả đánh bay xuống đài.

Bạch lão : khụ, họ Yến.... Sư phụ, giống như nổi giận?!

Yến lão : (Vẫn vô tư lờ đi như thể không có chuyện gì xảy ra)Không thể nào đâu..... Ha ha....

Ta thực sự muốn đem bọn hắn tấu một trận, bất quá vẫn phải nhịn xuống. Còn lại ai trên đài ta liền đem kẻ đó đánh tới tơi tả, mặc hắn cầu xin cũng không dừng lại.

Bạch lão : ta thấy, sư phụ ....thực sự tức giận! Ngài ấy đem đám người kia làm như chúng ta đánh ....

Yến lão : *ngoảnh mặt làm ngơ * có sao?!

Bạch lão : chúng ta.... có phải hay không nên dừng lại?

Yến lão : không thể, chắc chắn sẽ có người nghi ngờ dị nghị.

Bạch lão : nga~ vậy đến lúc đó sư phụ có hỏi tội, ngươi liền tự gánh vác nhé !

Yến lão : "..."

"Vương cấp! Thật sự là linh vương cấp bậc! " Ở dưới nhân sợ hãi kêu than .

"Mộc lão sư này thật là một cái thâm tàng cao nhân bất lộ tướng a! "

"..."

Cũng còn may, giữ được thế này tu vi đã muốn không tồi . Nhanh chóng tu vi kiểm tra khảo hạch qua . Cuối cùng một bài là kiểm tra luyện đan thuật.

"Oa! Trịnh lão sư thế nhưng là dược tiên !? "

"Không hổ là đứng đầu trong các lão sư! Thế nhưng luyện ra linh đan cửu phẩm !"

"Thế này xem ra không ai có thể vượt qua thành tích của ngài ấy rồi! "

"đúng vậy! "

"các ngươi nhìn, bên kia họ Mộc thử xem một chút là cái gì cấp bậc ?"

"đâu, ta cũng qua nhìn một chút! "

"là vương đan! " Mặc Ngôn từ trên ghế đứng bật dậy .

"Thiên a! Thế nhưng là vương đan! " Mọi người bắt đầu theo tiếng hắn nổi lên , bàn tán sôi nổi.

Người khác là kinh hỉ , khả nghe vào tai hai mỗ trên cao tại thượng kia, lại giống như điềm xấu.

Bạch lão : Tuy đã hạn chế tối thiểu thực lực. Nhưng xem ra lần này, sư phụ là muốn đánh nhanh thắng nhanh. Sau đó, tìm chúng ta tính sổ thì phải?! 

Yến lão : ngươi có thể không cần suốt ngày suy nghĩ điềm gở thôi ?!

Hai người đối mắt vấn đáp.

Mà bên kia, cũng không chịu thua kém, tiểu Nguyệt Thần triển lộ tài hoa, khiến người khác sợ hãi kêu than. Đương nhiên vì để ta mặt mũi, nên hắn đem đan luyện ra thấp hơn một cấp. Nhưng so với những thế hệ cùng tuổi, thậm chí là hơn tuổi, đã muốn vượt xa nhiều lắm.

"oa, ta thiên a! Bọn hắn thật không muốn người khác đường sống mà! "

Mà cái kia Trịnh Lâm lão sư một phen nghi vấn. Nếu hắn giỏi thế vì sao lúc đi thi đầu vào không triển lộ tài năng ? Lẽ nào là giấu quá sâu, khinh thường cùng người khác thể hiện sao?  Nếu như vậy thì bây giờ vì cái gì lại muốn thể hiện ra?

Phần thi trí, phá trận pháp. Trước kia ta có tìm hiểu một chút về kỳ môn độn giáp này đó, nhưng không nhiều. Tại vì nó so với toán học còn muốn phức tạp nên ta bỏ giữa chừng . Nhưng cũng nắm được đại khái nguyên lí cơ bản, muốn phá trận thì phải tìm mắt trận ,đem mắt trận phá, trận pháp sẽ giải . Có hai cách phá trận pháp chính ,mà theo ta suy ra. Một là đối với loại không có thực lực, người dính trận thực lực thua kém trận pháp hoặc người bố trận, thì sẽ sử dụng cách đi đường vòng,đi từ từ  đến mắt trận để phá giải trận . Hai là loại có thực lực ,thực lực vượt xa thứ này,có thể trực tiếp bổ nhất đao, giải trận. Ta thuộc loại thứ hai này.

Đương nhiên khi trận pháp bị phá giải thì người bố trận cũng sẽ chịu ảnh hưởng, tùy vào mức độ công kích. Càng không nói đến ta là trực tiếp bổ lực, đánh nhanh thắng nhanh loại này. Nên đương nhiên, người bố trận ta đang đứng khẳng định muốn trọng thương.

Cách đó không xa, bố trận nhân lão giả thổ huyết, trọng thương không nhẹ.

Bạch lão nghĩ : sắp 'tiêu ' đến nơi rồi.....

Yến lão : "...."

Phần lớn bị mắc kẹt trong trận pháp, hoặc tự đánh nhau, hoặc trúng mê chướng ngất xỉu, hoặc chống đỡ thanh tỉnh đến kiệt sức, đợi đến hết giờ ,trận tự giải thì đi ra. Số người có thể đi ra đếm trên đầu ngón tay.

Vì trong lúc môn đệ học tại Lâm Viên Thế gia, không muốn chỉ là một thế gia luyện dược nhàm chán, nên ta có yêu cầu mở rộng, bổ túc thêm một số lớp khác ,phát triển tài năng học viên nhóm được toàn diện . Khả không nghĩ tới chúng lại dùng lên chính người mình thử nghiệm , quả là ....không còn gì để nói !

Nhanh chóng vượt qua các bài kiểm tra. Từ lớp thấp nhất có khả năng bị đuổi bất cứ lúc nào ,nâng lên thành lớp có thành tích tốt nhất ,khiến cho các môn đồ đệ của lớp khác không thể kiêu ngạo nổi, trước đây từng có bao nhiêu người cười chê, chế giễu lớp này môn đệ, thì bây giờ liền thậm chí ngẩng cao đầu để nhìn người ta cũng không dám nữa. Cuối cùng mọi chuyện suôn sẻ rẻ vượt qua.

Bây giờ, còn có một chuyện cần phải xử lý.

"Yến / Bạch lão! "

Như bị âm hồn niệm tên, hai người đơ ngay trong chốc lát.

"đi theo ta! " Ta dùng truyền âm đối với hai người nên người khác không biết là chúng ta đang đối thoại.

Đi xa được một đoạn...

"sư phụ.... "Yến lão chân chó chạy lại định nịnh nọt thì ta ngăn trước một bước. "dừng! Ngươi bị phạt thêm ba năm nữa! Có điều lần này không phải là dọn nhà vệ sinh, mà là đi trông trẻ! Tất cả những đứa trẻ được sinh ra ở đây, từ bây giờ sẽ bắt đầu do ngươi phụ trách trông nom ,dạy dỗ ! Bao gồm từ thú đến nhân tộc, trong đó có cả đứa trẻ mà tiểu Bình An sắp sinh. "

"nhưng mà sư phụ, ta lại không phải nữ nhân! Làm sao hiểu được này nọ... "

"đi tìm Thuận Linh và bảo nàng ta dạy  cho! "

"còn ngươi.... " Chỉ về phía Bạch lão. "ngươi có nhiệm vụ giám sát hắn công tác, hắn làm không tốt hoặc có điểm lơ là, liền từ ngươi tới chịu phạt cùng hắn làm đi! "

"dạ , sư phụ! " Vốn còn tưởng bị phạt nhẹ hơn, ai ngờ so với họ Yến kia còn muốn nặng hơn. Bởi vì hắn rất hiểu lão, ngoại trừ việc mình muốn làm ra thì không ai có thể ép hắn làm tốt chuyện mà hắn không muốn. Cho nên Yến lão chắc chắn sẽ phạm sai ,và hắn sẽ vẫn phải chịu phạt cùng. Nói trắng ra là hắn vẫn bị phạt ngay từ đầu đi .

Qua một đoạn thời gian, tiểu hài tử do Tiểu Bình An được sinh ra. Tiểu Mặc Nguyệt Thần cũng dần trưởng thành, cũng tìm hắn còn lại nửa sinh mệnh nữ nhân, cùng nàng ta kết hôn, sinh con đẻ cái. Sau 5 năm do ta chỉ dạy dưới lớp 38 môn đệ kia cũng dần trưởng thành,mỗi người đi một nơi, lập nên cái tân thế lực ,đạt được những thành tựu của bọn hắn. Ta lại lui về phía sau làm cái phủi chưởng quầy nhàn rỗi .

Bẵng cái mấy năm trôi qua, dù cho nhan sắc không đổi, nhưng tâm trí cũng dần bị thời gian bào mòn. Trở nên khô khan, bớt đi nhiệt khí tuổi trẻ khi xưa, nhìn thấy lớp lớp thế hệ được sinh ra, lớn lên, ta cảm thấy mình như đã muốn trải qua một đời người.

"Yến /Bạch lão, gọi các ngươi tới là có chuyện quan trọng cần giao phó! Thứ nhất, mỗi người cầm lấy viên đan này ăn đi! "

"sư phụ, đây là gì vậy? " Yến lão vẫn bộ tò mò như xưa.

"dưỡng tâm đan ,có thể kéo dài tuổi thọ các ngươi ít 100 năm! "

"vậy thì quá quý giá rồi ! Sư phụ, như vậy được sao? " Giờ tới phiên Bạch lão kinh ngạc vấn. Thường thì sư phụ không bao giờ cho bọn hắn động vào đan dược của người ,mà toàn bắt bọn hắn tự luyện.

"cứ ăn đi rồi ta lại nói tiếp! " Đợi bọn hắn ăn xong ,ta lại tiếp tục. "Thứ hai, ta gần nhất giống như muốn đột phá, cần bế quan một thời gian dài. Phiền các ngươi giúp ta hộ pháp, tại ta không có mặt thời điểm, thay ta chống đỡ Lâm Viên thế gia này cùng bảo hộ chúng ta 'những người hàng xóm' . Được sao? " Thực ra dưỡng tâm đan ta đưa cho bọn hắn không chỉ có tác dụng giúp trẻ ra khoảng chục tuổi, tu dưỡng nhan sắc, còn có thể tăng tu vi công lực. Chắc hẳn lúc ăn vào, bọn hắn đã nhận ra thay đổi. Không phải ta không tin tưởng thực lực của bọn hắn, thần thú nhóm tự xây dựng lại thành một đội đoàn kết với nhau, dễ dàng có thể tránh được công kích của kẻ thù, nhưng Lâm Viên thế gia căn cơ  còn chưa vững chắc. Nếu ngộ nhỡ chả may đồng loạt nhiều phương kẻ thù tập trung lại đánh chiếm, thì người chịu thiệt cuối cùng vẫn là Lâm Viên thế gia nhân tộc này. Cho nên, chuẩn bị trước là muốn thêm phần bảo đảm.

"sư phụ cứ yên tâm bế quan đi! Có chúng ta tại, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! " Yến lão vẫn hồn nhiên đáp.

"dạ được, sư phụ! Đồ đệ sẽ không phụ lòng người! " Bạch lão vẫn cứ nghiêm túc, cẩn trọng như mọi ngày.

"hảo! Vậy ta giao lại cho các ngươi! " Nói xong, ta xoay người đi vào trong trúc cư.

Lại không biết, lần này đi, là lần cuối cùng ta được gặp mặt bọn hắn... của ta cuối cùng thân nhân, cùng bằng hữu, tại thế gian này !

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro