4. ăn nhờ ở đậu 2

Nanon tiến lại gần cánh cửa

mở cửa

" không có gì đâu ba mẹ.."

" con chắc chứ? "

" dạ.. "

" trong phòng con có ai à? "

" dạ không có ai đâu ạ! ba mẹ đi xuống được rồi "

nói xong Nanon đóng sầm cánh cửa lại

Ohm ở một bên cười tỏ vẻ đắc ý 

Nanon tiến tới nắm cổ áo Ohm

" tôi phải làm gì để vừa lòng anh!? "

Ohm nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay Nanon 

" chỉ cần cho tôi ở nhờ là được "

Nanon hất tay Ohm ra

" nhưng nhà tôi không có chỗ ngủ cho anh! "

" thì tôi biến thành mèo, mèo ngủ chỗ nào chả được "

" tùy anh! "

nói rồi Nanon đi thẳng tới giường của mình, cậu ngồi xuống

Ohm bước tới gần 

" vậy là cậu cho tôi ở nhờ thật à? "

" nếu không cho anh cũng sẽ dùng phép thuật của anh xóa ký ức tôi thôi! "

nhìn vẻ mặt Nanon lúc hờn dỗi làm cậu ta có vẻ thích thú

Ohm xoay người lại

đã biến về hình dạng mèo

" này.. nếu biến thành mèo anh có nói chuyện giống con người được không? "

" được "

Nanon giật mình khi nghe mèo nói tiếng người. Phản ứng lúc đó của cậu rất giống những chú mèo khi bị giật mình 

" vậy thì.. anh ngủ ở chỗ nào " Nanon hỏi

" trên người cậu " Ohm đáp

" NÀY!- "

" tôi đùa thôi~ "

" vậy anh ngủ ở đâu? "

" dưới giường của cậu "

" mà này.. cái áo lúc nảy đâu rồi? "

" biến mất rồi "

Nanon không hỏi gì thêm nữa

cậu ta đắp chăn trùm kín từ đầu xuống dưới

con mèo chui xuống giường của cậu

Nanon tự hứa với lòng là cả đêm sẽ không ngủ vì sợ con mèo đó làm gì mình.

----

tiếng chuông báo thức reo lên 7:00

Nanon tỉnh dậy. Lập tức ngó nhìn xung quanh rồi nhìn lại cơ thể mình

" không lẽ chỉ là giấc mơ? "

cánh cửa phòng ngủ mở ra

Ohm bước vào

Nanon giật mình

" này! sao biến thành người! lỡ ba mẹ tôi nhìn thấy thì sao!? "

" ba mẹ cậu không có ở nhà đâu nên đừng lo"

" không có ở nhà sao? vậy chắc họ đi công tác rồi "

Nanon loạng choạn đứng dậy, dụi mắt nhìn Ohm

" mà này sao cái áo nó khác áo hôm qua vậy? "

" à,tôi lấy áo trong tủ quần áo của cậu "

nghe thế Nanon chợt tỉnh ngủ

" này! ai cho phép anh mở tủ quần áo tôi!? "

" tôi cho phép. không cần ngại đâu, người quen với nhau không mà "

" ai người quen với anh? "

Ohm tiến đến gần Nanon

theo bản năng Nanon càng lùi về sau hơn

 Ohm ép sát cậu vào góc tường

" sao cứ lùi về sau vậy? " Ohm hỏi

" sợ "

" sợ tôi à? " Ohm bật cười

" không biết.. "

cậu ta nhìn chằm chằm vào Nanon. Nói

" tôi chuẩn bị bữa sáng cho cậu rồi đấy " 

" bữa sáng? "

Ohm kéo tay Nanon đi thẳng xuống phòng bếp

----- hết chương 4






Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro