Chuyến bay.
Gulf Kanawut
Cả tôi và San đều sững người vì câu thằng Champ nói, nếu không muốn yêu xa thì thu hẹp khoảng cách là được. Mẹ sẽ ủng hộ tôi mà, đúng không? Tôi bỏ ngang buổi học và chạy liền về nhà, dĩ nhiên là mẹ rất ngạc nhiên khi thấy tôi.
"Có chuyện gì vậy con?"
"Mẹ, con đi du học cùng nó được không?"
"Con có biết nó sẽ đi đâu không? Có biết trường nó sẽ học không? Quan trọng hơn là con có chắc với quyết định của mình không?"
"Con muốn mình làm gì đó cho nó, ít nhất là ở cạnh nó cũng được. Nếu không thì con đi cùng nó chừng 1 tuần thôi cũng được."
Tôi muốn ở cạnh nó, tôi sợ đứa tính khí thất thường như nó sẽ không thích nghi được, rồi cả tính cách cẩu thả của nó nữa. Tôi không chắc mẹ sẽ đồng ý với quyết định chóng vánh này của tôi nên tôi đã nói cần 1 tuần. Trái lại với những gì tôi tưởng tượng, mẹ tôi đã gật đầu ngay.
"Con biết đó, rằng mẹ và bố con phải xa nhau vào khoảng thời gian không ai muốn, nhưng nếu bố không đi, thì nhà chúng ta cũng sẽ không được như bây giờ. Còn nếu cả mẹ cũng đi thì bọn con sẽ không ai chăm sóc. Ở cạnh người mình yêu thì sẽ rất hạnh phúc, mẹ làm sao mà ngăn cản con mình hạnh phúc được."
Bố tôi làm việc ở nước ngoài. Rất xe bọn tôi, một năm bố chỉ về nhà 1,2 lần nhưng tôi chưa từng thấy tình cảm của bố mẹ phai nhạt tí nào, thậm chí còn khắng khít hơn. Mẹ đã nói bố biết chuyện của tôi và nó, bố nói sẽ ủng hộ tôi. Ông ấy còn giúp tôi làm thủ tục. Mẹ Malee nói cho mẹ tôi biết trường nó sẽ học, cũng may trường đó cũng có nghành của tôi. Bọn tôi sẽ học cùng trường.
Reang, Jom gọi đến, dạo này con bé hay gọi để nói tình hình anh nó cho tôi nghe. Không biết hôm nay sẽ là tin gì đây.
"P'Gulf, bố em ra ngoài rồi, anh nói chuyện với P'Mew chút nhé. Anh ấy đang buồn lắm. Đợi em một chút."
Tôi nghe tiếng bước chân, con bé hình như đang chạy vội lên lầu, rồi nghe thêm tiếng nói của em ấy vọng vào điện thoại trước khi nghe giọng của người mà tôi đang nhớ đến. Không đợi nó nói, tôi đã hói trước.
"Mew, mày sao rồi?"
[Gulf. Tao không ổn. Tao nhớ mày.] Tôi thở dài, rồi lại hít một hơi sâu, cố nén cảm xúc của mình lại. Tao thì ổn chắc, tao cũng nhớ mày, tôi muốn nói như thế nhưng lại sợ nó càng buồn hơn. Tôi định tạo bất ngờ cho nó, nếu biết ngày nó đi thì tôi sẽ đi chung chuyến bay đó.
"Khi nào thì đi?"
[Ngày...mai.]
Gấp thật đấy, ngày mai là bắt đầu thi học kì, bố nó thật sự là tính hết cả rồi. Ngày mai thì có kịp làm gì đâu. Nó bay chuyến nào cũng chưa chắc nó biết.
"Ngày bắt đầu kì thi, bố mày đúng là không muốn tao đến đó tiễn mày thật rồi."
[Đừng đến. Nếu mày đến đó, tao thật sự không biết tao sẽ làm gì nữa.] Muốn đến cũng khó, sợ đến tiễn này rồi tao khóc như mưa ở đó thì làm sao.
"Mew...tao yêu mày."
[Nhõng nhẽo rồi, đừng khóc nha. Mày khóc là tao khóc luôn đó.]
Tao muốn nói như thế thôi, nhưng người đang sắp khóc là mày đó, còn chưa nói xong thì lại nghe giọng Jom gấp gáp, bố nó về rồi nên tôi cũng tắt máy luôn.
[Được rồi, ngày mai đi cẩn thận. Đến thì gọi cho tao.]
Ngã người xuống sofa, tôi nằm dài trên ghế rồi nhìn chăm chăm lên trần nhà. Sắp xếp hồ sơ xong xuôi chắc cũng mất mấy tuần, vậy thì không đi cùng nó được rồi.
"Gulf, dậy đi con, xem ai đến này." Mẹ gọi tôi, ai mà đến tìm tôi chứ. Đương nhiên không phải cái thằng tôi vừa nói chuyện đâu. Tôi ngồi bật dậy khi thấy hình bóng quen thuộc.
"Mẹ Malee." Sau hôm đó mẹ của nó cũng không mấy khi qua nhà tôi, bà thường gọi cho mẹ tôi rồi nói chuyện hơn. Bà cũng đã an ủi tôi rất nhiều. Tôi ôm chầm lấy bà ấy, cảm nhận vòng tay ấm áp của bà.
"Con trai, ủ rủ thế. Mẹ nghe nói con định đi cùng nó."
"Con định thế, nhưng gấp quá nên chắc không thể đi cùng được. Con sẽ sang đó sau."
Hẳn là mẹ tôi đã tâm sự hằng đêm với mẹ Malee rồi, không có gì lạ khi bà ấy biết chuyện tôi định làm. Có vẻ như bà ấy cũng không nói cho thằng Mew biết, tất cả là muốn tạo bất ngờ cho nó, nhưng ai mà ngờ được ngày mai nó đi rồi.
"Thủ tục nhập học có thể bổ sung sau mà con, mẹ có quà cho con trai của mẹ đây."
Tôi cầm lấy phong bì mà bà ấy đưa cho tôi, mẹ tôi cũng ra hiệu cho tôi mở nó ra.
"Mẹ...vé máy bay!" Một tấm vé bay vào ngày mai, không lẽ...
"Khi nghe con muốn đi cùng nó mẹ đã đặt ngay cho con một ghế cạnh nó. Món quà này con có thích không?"
Tôi lại ôm bà thêm lần nữa, còn hơn cả thích nữa. Tôi cũng ôm mẹ tôi, cảm ơn bà vì đã luôn ủng hộ quyết định của tôi. Tôi soạn vài bộ đồ, cũng không nhiều. Sang đó mua sau cũng được. Cả đêm tôi không thể ngủ được, cứ nghĩ đến nó sẽ có biểu cảm gì khi thấy tôi xuất hiện ở đó chứ?
Sáng, tôi định là sẽ đi sau nó một chút nhưng chỉ một chút xíu thôi mà đường đã kẹt cứng rồi. Đồng hồ nhích từng phút, xe vẫn không nhích được đoạn nào, tài xế khuyên tôi nên bắt xe máy mà đi cho kịp giờ, may mà kịp thật. Khi đến cũng vừa kịp giờ lên máy bay. Không khó để tìm thấy chỗ ngồi lắm, mà cái người kia vẫn còn chìm đắm trong nỗi buồn đến nỗi cứ lưu luyến nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm nhìn đến tôi nữa là.
"Vừa kịp."
Nghe giọng tôi nhưng nó không phản ứng ngay mà cứ ngẩn ngơ một lúc mới chậm chạp ngước mắt nhìn, mày phải vui đến phát khóc khi thấy tao chứ.
"Tránh ra, tao vào chỗ ngồi."
"Mày là Gulf à?" Hỏi ngu, sốc quá nên đầu óc mày không kịp nghĩ hả? Không phải tao chứ còn ai nữa.
"Mày điên rồi hả, mới không gặp có mấy ngày mà quên tao, vậy làm sao tin mày được."
Đến khi tôi ngồi vào chỗ cạnh nó, nó vẫn còn mù mờ, thôi để tao làm mày tỉnh. Tôi ngó nghiêng xung quanh, không ai để ý đến bọn tôi hết thì liền hôn nó. Giờ mới cười đấy, nó hỏi tôi bằng giọng mừng rỡ.
"Mày sao lại ở đây?"
"Tao cũng muốn đi du học."
"Sao hôm qua không nói với tao?"
"Muốn tạo bất ngờ mà. Tao không tin mày lắm nên phải đi theo trông chừng mày mới được."
"Mày vì tao mà làm đến mức này luôn hả?"
"Bố mày cấm mày gặp tao chứ đâu cấm tao gặp mày được. Tao làm vì tao muốn thế. Tao muốn ở cạnh người yêu của tao, được không?"
"Mày nói mày không phải người lãng mạn, nhưng điều mày làm hoàn toàn ngược lại những gì nó nói. Người không lãng mạn đây hả, vậy khi lãng mạn nữa chắc tao đứng tim luôn quá. Nếu không phải ở trên máy bay tao đã hôn mày đến ngạt thở rồi."
Người nọ nhìn tôi rồi đan chặt tay của nó vào tay tôi. Tôi đánh lãng sang chuyện khác vì ngại, tao cũng không ngờ tao lại quyết định thế này đâu. Tim tao nó bảo thế thì tao nghe thôi.
"Sợ mày khóc vì nhớ tao đó, nên mới đi theo."
"Mày làm tao khóc thật bây giờ."
Nó đưa mắt nhìn xung quanh rồi nhóm người tới hôn môi tôi. Nụ hôn ngọt ngào nhất trừ trước đến giờ.
"Tao yêu mày chết đi được, Gulf."
"Tao cũng thế thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro