Đừng ghét tao đến mức này chứ?
Mew Suppasit
Mới năm nhất thôi nên cũng không học nặng lắm, chủ yếu chỉ là mấy môn đại cương và hoạt động ở CLB, nhưng tôi không tham gia CLB nào hết nên rất rảnh. Thầy giảng bài trên bục nhưng không có mấy đứa chịu nghe, lăn ra ngủ, thằng San là một trong số đó. Tiếng chuông hết tiết vừa reo thì nó cũng vừa tỉnh, đúng giờ ghê. Tôi với nó vừa ra khỏi lớp thì gặp Gulf, nó làm gì ở khoa tôi? Tìm tôi à? Thấy nó bước lại phía tôi, tôi cũng đứng lại chờ nó.
"Mẹ gọi bảo đi ăn trưa, chiều nay mẹ mới về." Nó nói ngắn gọn, cứ tưởng tìm làm gì, hóa ra là vì mẹ.
"Đi chung xe đi, để mẹ lại hỏi."
Nó không có ý kiến, đưa chìa khóa xe nó cho San nhờ lái về dùm sau đó lên xe tôi. Nó không nói, tôi cũng không định nói, nhưng bầu không khí im lặng quá mức khiến tôi hơi ngột ngạt.
"Nếu mẹ hỏi thì mày nói gì về cái vết thương của mày, để tao còn biết mà nói cho khớp." Tôi chịu thua, đành mở miệng trước.
"Kêu tao bị đập đầu vấp té."
"Mày nghĩ mẹ tin à?"
"Không tin nhưng tao không thể nói tao đi đánh nhau." Nó nhún vai, nhưng vẫn không nhìn tôi, mày ghét bản mặt tao đến mức đó luôn hả thằng quần. Nó không hợp tác nói chuyện nên tôi cũng im luôn, cứ như vậy đến khi xuống xe, tôi với nó với vào vai được.
Bình thường hai đứa còn chẳng đi chung, nếu có cũng đứa trước đứa sau, không có chuyện sánh vai đi cạnh nhau như vậy đâu.
"Vào trước đi, tao đi mua đồ chút." Tôi nói với nó rồi đi sang hiệu thuốc cạnh nhà hàng mua cho nó ít thuốc. Một phần tôi cũng lo, một phần vì biết thế nào mẹ tôi cũng mắng tôi vì không chăm sóc cho nó. Nhưng mẹ à, nó có muốn để con chăm nó đâu.
Đúng như dự đoán, nó đang ngồi cạnh mẹ tôi, và bà đang nhíu chặt mày nhìn tôi không hài lòng. Mẹ Anong kéo tôi ngồi cạnh bà, liền sau đó mẹ tôi bắt đầu cằn nhằn.
"Mew, mẹ dặn con bao nhiêu lần là phải chăm sóc Gulf rồi hả, sao lại để con trai mẹ té đến mức này?"
"Mẹ, con trai mẹ là con nhé, với cả con có đem theo thuốc cho nó này, ăn xong thì con rửa lại vết thương cho nó." Tôi đưa túi thuốc vừa mua cho mẹ xem, mẹ tôi mới chịu dãn cơ mặt ra chút. Còn nó thì nhìn tôi, kiểu như mày đang làm trò gì vậy, ánh mắt nó kiểu như vậy đó.
"Thôi mà Malee, để con ăn uống đã, do thằng nhóc Gulf nó quậy phá, cậu cũng biết nó vốn rất nghịch mà." Mẹ nó thì bênh tôi, còn mẹ tôi thì bênh nó, có ngược quá không vậy.
"Mẹ Malee, con đói." Một câu làm nũng của nó thôi là mẹ tôi liền quay sang gắp đồ ăn cho nó rồi quay sang nhìn tôi ra hiệu gắp đồ ăn cho Gulf.
"Ăn cá đi, mày chẳng chịu ăn cá chỉ ăn mỗi thịt chiên húng quế thì lớn kiểu gì được." Tôi lấy phần thịt cá đưa cho nó, Gulf không mấy vui vẻ nhưng nó lười không thèm tranh cãi, đưa muỗng ra lấy rồi bỏ vào miệng.
"Ở nhà mẹ ép bao nhiêu cũng không ăn, Mew nói ăn liền ăn, gả đi được chưa Gulf?" Mẹ Anong lại nghĩ theo hướng khác, trời ạ, mẹ muốn gả nó đi đâu? Nhìn nó mà xem, nó đang hằn hộc nhìn tôi kìa.
"Mẹ, gả gì chứ." Cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện rồi. Tôi được nước lấn tới, cứ gắp cá cho nó, nhìn mà xem, chắc nó tức lắm rồi. Coi như trả thù thành công vụ trên xe mày cho tao ăn bơ.
Ăn uống xong xuôi, tôi đổi chỗ với mẹ để rửa vết thương cho nó, nhưng nó cau có không chịu.
"Để tao tự làm."
"Ngồi yên đi, hay mày muốn mẹ nghĩ hai đứa cãi nhau?" Tôi ghé sát tai nói nhỏ với nó, Gulf liếc tôi một cái nhưng cũng chịu ngồi yên.
Vết thương trên trán không sâu, sát ngay đường chân tóc, đánh nhau kiểu gì mà để bị thương đến mức này. Nhớ lúc trước mày đánh tao không hề nhẹ tay chút nào mà. Do mãi suy nghĩ nên tôi hơi mạnh tay chút, nó nghiến răng liếc tôi.
"Đau."
"Ờ, xin lỗi, đánh nhau kiểu gì mà để thua vậy?"
"Không thua, Mew, đau." Lần này tôi cố ý đó, nhấn thiệc mạnh lúc dán băng cá nhân cho nó, đáng đời.
Gulf Kanawut
Tôi chắc rằng nó cố ý vì thấy rõ tay nó nhấn chặt miếng băng trên trán tôi. Nếu không có mẹ ở đây thì tao đánh mày rồi thằng khốn. Tôi đứng đợi mẹ lên xe, đến khi xe đi hẳn mới yên tâm, phù, cuối cùng hai bà mẹ cũng chịu về. Chứ mà ở thêm mấy ngày, tôi với nó có khi bị lộ bí mật mất, nó cứ ghẹo gan tôi kiểu đó không khéo đánh nhau nữa.
Lúc về tôi cũng lên xe nó như cũ, vẫn im lặng, không phải vì không muốn nói chuyện mà là không cần thiết phải nói. Với thằng Champ, tôi có thể ngồi nói chuyện với nó cả buổi, nhưng với Mew, càng nói ít càng tốt, nó ghét tôi mà, nên không việc gì phải tốn thời gian nói chuyện với người mình không thích hết.
Điện thoại rung phá vỡ bầu không khí im lặng trong xe, là P'Tea, đàn anh chung khoa của tôi. Quên không nói, tôi học Nghệ thuật ứng dụng, sắp tới CLB của khoa có vở kịch nhỏ nên anh ấy có nhờ tôi giúp viết kịch bản, hẳn là gọi vì vụ đó.
"Alo, P'Tea."
[Gulf, vụ kịch bản tới đâu rồi, anh không gọi hối đâu nhé, chỉ hỏi tiến độ thôi.]
"Vậy sao nghe giọng anh gấp gáp thế?" Tôi cười rồi trả lời lại, rõ ràng là muốn gọi tới hối thúc tôi. "Với lại em không phải người trong CLB của anh nhé."
[Aow, vì em có điểm viết giỏi nhất khóa mà Gulf, hứa giúp anh rồi mà.] Giọng P'Tea nịnh bợ làm tôi nổi cả da gà, dẻo miệng quá rồi.
[Em đùa thôi, cũng gần xong rồi, còn đoạn kết.]
[Hoiss đúng là ngoài kì vọng luôn Gulf, em đúng là cứu tinh mà. Khi nào xong gửi cho anh nha. Xong việc anh sẽ mời em.]
"Gì chứ, có keo quá không P'Tea, em viết kịch bản mệt gần chết mà anh chỉ mời em một bửa hả?"
[Mấy bửa cũng được hết, vậy nhá. Anh không làm phiền nữa. Tạm biệt.]
Tôi chào P'Tea rồi tắt điện thoại, có lẽ tôi nói chuyện hơi lớn nên khiến nó cau mày khó chịu thế à? Thôi được, cũng vừa đến nhà, tôi liền mở cửa xe tính đi cho khuất mắt nó. Nhưng nó kịp nắm cổ tay tôi, ghét tao đến mức đó còn muốn nắm tay nắm chân gì nữa.
"Gì?"
"Mày không thể nói chuyện với tao đàng hoàng như với người khác à? Sao lúc nào cũng phải cọc cằn như vậy?" Nó vẫn không buông tay tôi mà còn siết chặt hơn.
"Tao không cọc, bỏ tay ra trước khi tao thật sự cọc."
Nó trừng mắt nhìn tôi, không có vẻ gì là sẽ làm theo lời tôi cả. Thằng Mew giật mạnh tay làm tôi ngã về ghế như cũ rồi giữ chặt vai tôi đối diện nó.
"Mày cứ phải như vậy hả thằng Gulf, đã qua bao nhiêu lâu rồi? Không thể là bạn được thì cũng đừng ghét tao đến mức này chứ?"
"Ai ghét ai, mày là đứa bắt đầu, đừng có đổ lỗi cho tao." Tôi cũng không vừa, đẩy vai nó rồi ra ngoài, không quên đóng sầm cửa, thằng quần.
Mỗi lần nói chuyện đều kết thúc bằng một cuộc cãi vả, đó là lí do tôi hạn chế nói chuyện với nó. Tôi nóng tính, còn nó thì ghẹo gan, không hiểu sao cứ nói được vài câu lại như thế. Đúng là điên hết sức. Tao đã cố né rồi thì mày nên hợp tác đi chứ thằng khốn này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro