Mày ghét gì tao?

Mew Suppasit

"Mẹ, mẹ Anong!"

"Gulf đâu con?" Mẹ tôi gạt tôi sang một bên đi thẳng vào nhà tìm chủ nhân cái tên vừa được gọi. Còn mẹ Anong thì ôm chầm lấy tôi.

"Hai đứa thích nghi được với môi trường mới chưa con, học hành thế nào rồi?" Mẹ Anong hỏi tôi khi tôi phụ bà đem hết đồ vào nhà, gì đây chứ, cứ nghĩ hai bà mẹ mua hết cái chợ đến luôn.

"Dạ ổn mẹ, khoa con cũng gần với khoa nó, gần lắm." Xạo đó, không hề gần đâu ạ.

Người vừa được nhắc đến cũng chịu ra xách đồ, nhưng mẹ tôi liền nắm tay nó vào nhà ngồi, xem chừng không biết ai mới là con ruột?

"Mẹ, con vẫn hỏi lại câu cũ, mẹ với mẹ con có nhầm lẫn con với nó không? Sao cứ thấy ngược ngược vậy ạ?"

Mẹ Anong kéo tôi vào nhà rồi mới cười nói với mẹ tôi.

"Malee, hai đứa mình đổi con cho nhau không?"

"Cho cậu thằng Mew, nuôi rồi đừng hối hận nhé Anong." Mẹ tôi ôm khư khư Gulf như sợ nó sẽ biến đi đâu mất vậy. Tôi đứng một bên nhún vai nhìn bà, ừ mẹ của tôi đấy, nhưng trông thằng Gulf còn giống con của bà hơn.

"Sao lại đột nhiên đến vậy mẹ." Gulf hỏi.

"Bọn mẹ định ghé đưa đồ cho tụi con thôi rồi đi ngay, có hẹn ở gần đây." Mẹ Anong nói với nó.

"Thế ạ, làm con cứ tưởng có chuyện gì."

Nói chuyện được một lúc thì cả hai người đi về, tôi với nó cũng thở phào. May mà chưa lộ.

Mẹ tôi và mẹ Gulf là bạn thân từ thời còn đi học, nhà lại sát bên, nên từ nhỏ tụi tôi nghiễm nhiên đi chơi với nhau luôn. Thân vô cùng, nhưng đó là lúc nhỏ thôi, nhỏ xíu chưa biết gì. Lớn hơn chút thì bọn tôi ghét nhau, nói đúng hơn là nó ghét tôi, cực kì ghét tôi, đến mức gặp nhau cũng không muốn. Nhưng mà tôi không biết lí do nó ghét tôi, nên tôi cứ phải gặng hỏi nó. Nó cũng không thèm trả lời mà cứ cho rằng tôi muốn kiếm chuyện với nó.

Còn nhớ năm đó bọn tôi học trung học, sau một trận cãi nhau không hồi kết, nó đánh tôi, má, không ngờ nó ghét tôi đến mức đó thế nên tôi đánh lại, hai đứa đấu đá nhau đến khi mẹ bọn tôi tách hai đứa ra mỗi đứa cùng bầm tím, chảy máu không ít. Dĩ nhiên mẹ hai đứa cũng không hiểu chuyện gì khiến bọn tôi trở thành kẻ thù của nhau như vậy, kể cả tôi cũng không biết cơ mà. Trước đó dù có cãi qua lại, nhưng bọn tôi cũng chưa từng đánh nhau, mẹ chỉ nghĩ hai đứa cãi nhau rồi thôi chứ đâu ngờ có ngày hai thằng bọn tôi lao vào đấm nhau như thế.

Mẹ tôi thì vô cùng tức giận, cho rằng tôi là đứa làm sai, nhưng tôi có làm gì đâu chứ? Mẹ bắt tụi tôi làm lành, thậm chí xin lỗi nó trong khi nó là đứa bắt đầu. Tôi không chịu thỏa hiệp, nó thậm chí cũng không cơ mà. Đến khi mẹ tôi với mẹ nó ôm nhau khóc, tôi với nó mới chịu bắt tay một cái. Sau ngày đó, chúng tôi trước mặt mẹ thì cố cư xử bình thường, thân thiết, nhưng sau lưng thì né nhau như né tà.

Sau khi lên đại học, những tưởng bọn tôi sẽ yên ổn mà không bao giờ gặp nhau nữa, nhưng cả hai bà mẹ lắm chiêu lại cùng mua một căn hộ cho tôi với nó. Khỏi phải nói lúc đó ầm ĩ đến mức nào. Nhìn mặt nhau còn không muốn, sao mà sống chung được. Nhưng lần nữa, tụi tôi lại chịu thua trước nước mắt của mẹ, thỏa thuận sẽ sống cùng. Đó là vì tôi với nó đã có kế hoạch rồi, một đứa sẽ sống ở đó và thuê thêm một căn cạnh đó, dĩ nhiên cả hai sẽ cùng trải tiền căn phòng vì nếu một đứa trả thì không nổi.

Sáng nay, mẹ tôi gọi đến bảo tôi xuống sảnh đón bà, tôi liền vội vàng chạy qua gõ cửa phòng nó, còn tại sao không gọi điện hả, vì bọn tôi làm gì có số của nhau. Nó cau có mở cửa, tôi vội vàng nói cho nó nghe mẹ bọn tôi đang ở dưới sảnh. Nó hiểu ý đóng cửa rồi chạy về phòng chung, còn tôi thì đi đón mẹ.

"Xong rồi tao về đây." Nói rồi nó đi ra cửa.

"Đem ít đồ về đi, mẹ mua quá trời."

"Mày lấy gì lấy rồi để lại cho tao, chiều tao qua lấy."

"Mày ghét gì tao đến mức đó vậy thằng Gulf?" Tôi bực mình thật sự, nó trông như không hề muốn hít thở chung bầu không khí với tôi chút nào.

"Như mày thôi." Xong thì về luôn ạ, còn đóng cửa rầm một tiếng như dằn mặt tôi vậy. Trời ạ, tao thật muốn có cỗ máy thời gian, thử về quá khứ xem tao làm tội tình gì với mày. Thằng khốn.

Chuyện đánh nhau ngày đó tôi cũng quên từ lâu, nhưng bọn tôi vẫn không thể nói chuyện được với nhau quá 10 câu. Tôi không hẳn ghét nó đâu, mà là ghét nó vô lý. Tức chết đi được mà.

Brrr

"Chuyện gì?" Tôi bực lây sang thằng bạn.

"Mới sáng bực gì dữ vậy mày. Mai mày nhớ đi sớm chút nha."

"Lại đi đón mày nữa phải không thằng San? Sao mày không tự đi xe đi."

Nó cười hì hì bên đầu dây rồi không cho tôi kịp nói gì, cúp máy luôn. Sao không đứa bạn nào của tao bình thường vậy trời?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro