Tạm chia tay?

Gulf Kanawut

Tôi và mẹ rời khỏi nhà nó, cánh cửa sắt nặng nề đóng lại, còn tôi cứ mãi đứng đó nhìn chằm chằm vào nhà nó. Sau khi tôi về không biết nó sẽ thế nào đây, tôi lo cho nó. Tim tôi bây giờ như ngưng đập đến nơi rồi. Tôi không mong chuyện của mình sẽ bị phát hiện theo cách này, nhưng nó đã xảy ra. Tôi lo sợ về chuyện của bọn tôi nhiều vì tôi biết bố nó không chấp nhận chuyện này. Tôi sợ nó tổn thương hơn là chính mình, nếu nó đau thì tôi cũng vậy.

"Gulf à, mẹ Malee sẽ bảo vệ Mew mà, không sao đâu con. Chúng ta về nhà thôi."

Mẹ khẽ vỗ lên vai tôi rồi kéo tôi đi, nếu cứ đứng đây, có khi tôi sẽ lại chạy vào đó mất. Tôi đã cố ngăn mình không được khóc, nhưng rồi khi vừa vào nhà tôi lại òa khóc như một đứa trẻ, tôi mặc kệ tất cả mà khóc nấc, vì tôi đau, tim tôi rất đau, tôi không muốn chịu đựng nó nữa. Tôi không biết bây giờ nó đang đối mặt với chuyện gì, nhưng hẳn là nó cũng đang rất đau. Chị tôi sững sốt khi thấy tôi ngồi gục ở cửa mà khóc, cả thằng Goof cũng hoảng hốt không kém, nó liên tục hỏi mẹ tôi vì sao tôi lại khóc thế này. P'Grane dịu dàng ôm tôi, vỗ lưng thật nhẹ để an ủi tôi, nhưng nó không có tác dụng.

Rồi tiếng chuông cửa vang lên, tôi không còn để ý được chuyện gì khác, đến khi chị nói rằng nó đến tìm thì tôi mới vội vàng lau sạch mặt mũi. Tôi không muốn nó thấy tôi khóc, vì biết rằng nó sẽ đau lòng. Một bên má sưng húp, khóe môi tươm máu, bố nó đã đánh nó sao?

"Đi với tao."

"Đi đâu?" Tôi ngây ngốc hỏi.

"Trốn, đi bất kì đâu cũng được, có tao có mày là được."

Nó nắm lấy tay tôi rồi chạy lên chiếc taxi gần đó, tôi không biết nó định đi đâu, nhưng nếu là đi cùng nó thì tôi không cần quan tâm đến điểm cần đi làm gì. Tôi đan tay mình vào tay nó và nó cũng siết tay thật chặt. Xe dừng ở biển, chúng tôi đã định đến biển vào ngày mai, nhưng rồi chuyện bất ngờ xảy ra khiến bọn tôi trở tay không kịp. Hai đứa tôi đi dọc bờ biển, vẫn còn chút nắng trước khi mặt trời lặn hẳn, nhưng biển hôm nay vắng quá, làm mọi thử trở nên thật buồn.

Bọn tôi đi dạo trên biển, gió thổi nhè nhẹ cuốn đi chút tâm trạng bực dọc của tôi, sóng biển đánh tới từng cơn như xoa dịu đi tâm tình nặng nề của hai đứa. Tôi quay sang nhìn nó, đôi mắt sâu thẳm của nó trông thật buồn.

"Đau không?" Tôi hỏi.

"Đau, hôn tao chút đi."

Tôi muốn mắng nó là khùng điên như thường ngày vẫn hay làm, nhưng lại không thể thốt ra được, cảm giác chua xót chiếm lấy tôi lúc này. Tôi hôn lên môi nó, một cái chạm nhẹ rồi liếm lên vết thương trên môi. Tôi cũng không biết vì sao mình lại làm thế, chỉ hành động theo bản năng thôi. May mà nó có tác dụng khi đầu chân mày của nó dãn ra đôi chút.

"Bố mày nói gì?"

"Bảo tao đi du học, nhưng mày yên tâm, tao không đi đâu hết."

Thật không ngờ đến mà, tôi chỉ nghĩ bố nó tức giận rồi thôi. Hoặc là không cho nó giao du với tôi nữa, nhưng tách hai đứa ra xa tận hai bán cầu thì ác thật đấy. Tôi biết nó nói thật, rằng sẽ không đi đâu hết, đôi mắt chân thành đó là thật.

"Tại sao người ta cứ thích đặt ra giới hạn vậy?"

Tôi hỏi vu vơ, sao lại cho rằng tình yêu chỉ là chuyện của nam nữ, còn nhưng người khác thì sao? Tình cảm của họ thì không gọi là yêu chắc? Nam hay nữ chung quy cũng chỉ là giới tính thôi, sao mình phải lựa chọn giới tính trước khi con tim mình rung động vì ai đó chứ?

Nó không nói, tôi cũng vậy, nhưng tôi suy nghĩ rất nhiều. Thằng Mew sẽ vì tôi mà chống đối bố nó, chuyện đó thì tôi không hề muốn nó xảy ra. Tôi không muốn tình yêu của bọn tôi lại là nguyên nhân khiến gia đình nó cãi vả.

"Về nhà thôi."

"GULF!" Nó hét lên rồi xoay tôi lại đối diện với nó, nó nhìn tôi đầy tức giận. Nhưng hai đứa tôi làm gì còn sự lựa chọn nào khác.

"Mày không thể trốn tránh mãi đâu Mew. Cứ cho là tao với mày sẽ đi trốn cùng nhau, rồi sau đó thì sao? Bố mẹ bọn mình thì sao Mew."

"Tao không quan tâm, tao chỉ cần mày."

"Đừng trẻ con mà, chỉ là đi du học thôi, bọn mình đâu có chia tay."

"Tao sẽ đến một nơi xa lạ mà không có mày, tao sẽ phải làm sao?"

Tôi cũng vậy thôi, tao phải làm sao khi không có mày? Phải làm sao khi tao lại trở về cuộc sống tẻ nhạt như trước kia. Tôi không muốn chuyện của hai đứa được chấp thuận miễn cưỡng. Tôi biết nó định làm gì, cả hai sẽ bỏ đi cùng nhau nhưng sau đó thì sao? Hai đứa chưa tốt nghiệp thì lấy tiền đâu ra mà sống? Tình yêu của bọn tôi sẽ đi về đâu?

"Mew, coi như vì tao đi. Sau này mày về thì bọn mình bỏ trốn cũng không muộn."

"Mày sẽ chờ tao đến lúc đó không?"

"Tao sẽ chờ mày như mày từng chờ tao."

Chờ, phải chờ, nhất định vậy. Tao biết mày thích tao từ nhỏ, mày luôn giấu diếm nó, rồi mày chờ đợi tao suốt chừng ấy năm. Cứ lặng lẽ ở cạnh tao mà không nói gì. Nếu không có Puifai, tao sẽ không bao giờ nhận ra được mày quan trọng thế nào với tao. Tao cũng không nhận ra được rằng, tao luôn nhắc đến mày trong mọi cuộc nói chuyện. Tao chờ đến khi mày và tao học xong và có thể tự lo cho mình được.

"Tao sẽ điên mất, nhớ mày đến điên."

"Tao sẽ gọi cho mày mỗi ngày, nếu được nghỉ tao sẽ đến đó. Bố mày cũng cần thời gian để chấp nhận chuyện này mà."

Bọn tôi về nhà vào tối muộn, cả hai đều cố không khóc, đều muốn cho đối phương thấy mình mạnh mẽ đến cỡ nào dù trái tim có vỡ vụn. Tôi sợ chỉ cần nhìn nhau quá lâu, tôi có thể sẽ ích kỉ mà giữ nó lại.

Những ngày sau đó trôi đi trong vô nghĩa, tôi trở về trường học, mẹ tôi thì lo lắng bảo tôi nghỉ thêm vài ngày nhưng để làm gì? Thay vì cứ nằm lí ở phòng khóc lóc thì tôi nên vác thân đến trường gặp hai đứa bạn thì hơn. Hai đứa nó cũng lo sốt vó khi không gọi được cho bọn tôi, nghe tôi kể chuyện, thằng Champ suýt chút thì khóc, thằng quần.

"Rồi nó sẽ đi thật à?"

"Tao thấy bố nó đến trường, hình như rút hồ sơ." San nói.

"Chắc rồi, còn chuẩn bị cả visa mà."

Tôi nghe Jom nói, bố nó thậm chí còn cắt cả mạng, ngăn tôi với nó nói chuyện đến cùng. Cũng không biết khi nào nó bay để mà tiễn.

"Trông mày không ổn tí nào."

"Làm sao mà ổn được, người yêu mày đi du học thì mày có ổn không?"

"Thôi mà, cũng chỉ là cách nhau có mười mấy tiếng. Bọn tao sẽ gọi cho nhau mỗi ngày, được nghỉ thì sang thăm nó." Tôi hòa giải trước khi bọn nó lại chí chóe nhau.

"Vậy sao không đi chung? Bố nó đâu cấm được mày?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro