Bakugou Katsuki - Moments
🌀Warning: Maybe OOC, i got inspired so you guys might find this oneshot is kinda familiar at some point🫠.
🌀Summary: Bakugou Katsuki đã làm một điều mà bản thân dù có chết cũng không nghĩ tới...
🌀Words count: 1439
***
Bakugou Katsuki và Y/n đã bên nhau tròn năm năm, một khoảng thời gian không ngắn cũng không dài để họ thấu hiểu và yêu nhau sâu đậm hơn. Mới năm ngoái, họ tổ chức đám cưới thật giản dị nhưng đầy ấm cúng. Katsuki dù chẳng bao giờ bận tâm đến hình thức, cũng phải thừa nhận rằng ngày hôm đó Y/n trông thật đẹp đến mức khiến hắn không thể rời mắt. Đó là khoảnh khắc mà cả hai bước vào một chặng đường mới của cuộc sống. Từng ngày tràn ngập những khoảnh khắc yêu thương, từ bữa cơm tối ấm cúng cho đến những lần cùng nhau dạo bước dưới ánh hoàng hôn.
Và rồi, khi Y/n quyết định học lên thạc sĩ, đó không chỉ là một bước tiến trong sự nghiệp, mà còn là một dấu mốc lớn trong cuộc sống hôn nhân của họ. Đây là một bước đi đầy ý nghĩa đối với em, nhưng cũng mang đến không ít lo lắng cho Katsuki. Hắn không quen với việc chia sẻ thời gian của Y/n với công việc học tập bận rộn. Bakugou Katsuki là một người nóng vội, đầy đam mê và bùng nổ như ngọn lửa, bản tính ấy đã khắc sâu trong con người hắn từ khi còn nhỏ. Những điều nhỏ nhặt nhất như tiếng điện thoại reo quá lâu cho đến việc không thể tìm thấy chìa khóa nhà cũng đủ để khiến hắn nổi đóa. Nhưng tình yêu dành cho Y/n đã khiến Katsuki làm điều mà trước đó hắn chưa từng tưởng tượng tới – học cách kiên nhẫn.
Ban đầu, quyết định của Y/n khiến hắn có chút khó chịu. Sự thật rằng Y/n sẽ dành nhiều thời gian hơn cho việc học khiến hắn cảm thấy như mình đang mất dần đi một phần thời gian quý báu với người mình yêu. Hắn đã từng muốn lao ngay vào giải quyết và ngăn cản mọi thứ, như cách hắn vẫn đối diện với cuộc sống đầy áp lực và thách thức. Nhưng với Y/n, hắn biết rằng không thể áp đặt sự vội vàng của mình lên một hành trình lớn lao và quan trọng như thế. Nhìn Y/n với đôi mắt lấp lánh đầy hy vọng và quyết tâm, Katsuki nhận ra rằng đây là điều em thực sự mong muốn. Hắn, dù tính cách mạnh mẽ đến đâu, cũng không muốn phá hủy giấc mơ của em.
Trong những tuần đầu tiên, Bakugou bắt đầu lặng lẽ quan sát Y/n. Hắn thấy em ngồi hàng giờ bên bàn học, đắm chìm trong sách vở và bài luận. Và rồi, hắn quyết định đối mặt với điều đó theo cách của riêng mình: hắn tập chụp ảnh. Katsuki bắt đầu học cách chọn góc chụp, sắp xếp ánh sáng sao cho đẹp nhất. Điều này, đối với một người ồn ào và bốc đồng như hắn mà nói, vốn là điều kì lạ. Hắn không bao giờ đủ kiên nhẫn để chú ý đến những chi tiết nhỏ như ánh sáng hay góc độ. Nhưng giờ đây, vì Y/n, Bakugou Katsuki sẵn sàng dành hàng giờ để tìm hiểu và kiên trì với từng khoảnh khắc.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ phím của Y/n vang lên đều đều. Katsuki đứng sau máy ảnh, ánh sáng từ cửa sổ chiếu nhẹ lên khuôn mặt em, tạo nên một bức tranh hoàn hảo. Hắn cúi người, điều chỉnh góc chụp một cách tỉ mỉ, cẩn thận như thể đây là một nhiệm vụ quan trọng không kém gì những trận chiến mà hắn đã từng tham gia. Từng bức ảnh ghi lại không chỉ khoảnh khắc Y/n chăm chú học tập, mà còn cả tình yêu và sự kiên nhẫn mà hắn dành cho em. Tiếng tách nhẹ của máy ảnh vang lên, như một lời nhắc nhở rằng thời gian vẫn trôi đi, nhưng những khoảnh khắc này sẽ đọng lại mãi mãi.
Dù Katsuki thường nổi cáu vì những điều nhỏ xíu, nhưng mỗi lần anh nhìn thấy Y/n mỉm cười với thành quả học tập của mình, mọi sự nóng giận dường như tan biến. Hắn cảm nhận được sự hạnh phúc từ Y/n, và điều đó khiến hắn cảm thấy việc mình làm là xứng đáng. Dù đôi lúc phải chờ đợi em hàng giờ, hay phải đứng ngẩn ngơ với máy ảnh trong tay để tìm kiếm góc độ hoàn hảo, Katsuki không hề hối tiếc. Ngược lại, hắn cảm thấy đây là cách duy nhất bản thân có thể cùng em trải qua hành trình dài này.
Ngày lễ tốt nghiệp của Y/n đến vào một buổi sáng mùa xuân đẹp trời, khi bầu trời trong vắt và gió nhẹ nhàng lướt qua những hàng cây xanh mướt. Katsuki thức dậy sớm hơn thường lệ, cảm giác bồn chồn trong lòng hắn lớn dần lên khi nghĩ đến ngày trọng đại này. Hôm nay không chỉ đánh dấu sự kết thúc của một chặng đường dài đầy thử thách của Y/n, mà còn là khoảnh khắc mà mọi nỗ lực, mọi hy sinh của em sẽ được công nhận.
Katsuki ngồi lặng lẽ trên mép giường, ngắm nhìn Y/n đang bận rộn chuẩn bị áo choàng và mũ tốt nghiệp. Dù là người nóng tính, nhưng hôm nay, trong lòng hắn chỉ còn lại sự yên bình và hạnh phúc. Chẳng giống như mọi ngày, tại giây phút này từng động tác của Y/n dường như chậm rãi hơn, có lẽ vì em cũng đang cảm nhận từng khoảnh khắc quan trọng này.
Khi tiếng chuông báo giờ chuẩn bị lễ tốt nghiệp vang lên từ điện thoại, hai người bước ra khỏi nhà. Trên đường đi, bên ngoài nhộn nhịp bấy nhiêu, thì bên trong xe không khí yên tĩnh bao trùm lấy cả không gian. Katsuki tập trung lái xe, mắt chăm chú nhìn về phía trước, nhưng tâm trí hắn lại lạc vào những suy nghĩ về những tháng ngày vừa qua. Y/n ngồi bên cạnh, quay sang nhìn hắn, nhận thấy được sự im lặng khác lạ của chồng mình.
"Anh đang nghĩ gì thế?" - Y/n cất tiếng hỏi, giọng nhẹ nhàng xen lẫn tò mò.
Katsuki liếc nhìn em, mày hơi chau lại nhưng không giấu nổi nét dịu dàng trong ánh mắt.
"Không có gì." - hắn trả lời cộc lốc như mọi khi.
Y/n khẽ cười, lắc đầu vì cách hắn trả lời.
"Anh đã chụp được bao nhiêu bức ảnh rồi?"
"Đủ để lấp đầy cả một cuốn album." - Katsuki trả lời, lần này giọng hắn có chút tự hào pha lẫn dịu dàng, điều mà Y/n hiếm khi nghe thấy từ chồng mình.
Và khi tên Y/n được gọi lên trong hội trường, Katsuki đứng lặng phía sau, tay siết chặt máy ảnh. Hắn chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp đến vậy. Khi em bước lên sân khấu, anh gần như quên mất cách thở. Hắn không thể ngăn được trái tim mình đập nhanh hơn. Hắn đưa máy ảnh lên, chuẩn bị sẵn sàng để ghi lại khoảnh khắc Y/n bước lên sân khấu. Tiếng tách nhẹ vang lên từ máy ảnh khi Y/n nhận tấm bằng từ tay vị trưởng khoa, đôi mắt em sáng ngời niềm tự hào, và nụ cười rạng rỡ nở trên môi. Ánh đèn vàng nhạt từ sân khấu chiếu lên khuôn mặt Y/n, tạo nên một bức tranh hoàn mỹ, và Katsuki không thể ngừng nghĩ rằng đây chính là khoảnh khắc đẹp nhất mà hắn từng chụp.
Sau buổi lễ, bên ngoài hội trường, những tia nắng cuối chiều chiếu xiên qua hàng cây, nhuộm một màu vàng óng lên không gian xung quanh. Mọi người tụ tập, chụp ảnh, nói cười, và bầu không khí tràn ngập sự vui vẻ. Y/n rảo bước bên cạnh Katsuki, tay cầm tấm bằng và mắt lấp lánh niềm vui.
"Em làm được rồi!! Em cảm thấy bản thân là người may mắn và hạnh phúc nhất vũ trụ ấy. Cám ơ-"
Bỗng, lời đang nói của Y/n bị cắt ngang bằng cái ôm bất ngờ từ Bakugou. Hắn nở một nụ cười hạnh phúc hiếm hoi.
"Không, là anh phải cám ơn em mới đúng. Anh mới là người may mắn khi có em đồng hành mà. Vợ đần!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro