Chương 52:

  Xuân Hạnh gỡ búi tóc Lục Nghiên ra, đặt cây trâm lên bàn trang điểm, lấy cây lược gỗ đến chải tóc cho nàng, thắc mắc nói: "Tiểu thư tại sao kiểu tóc cũng thay đổi? Cũng may là còn dễ nhìn, kiểu vén tóc này rất ổn."

Lục Nghiên chăm chú nhìn chính mình trong gương: hai má ửng hồng, đôi mắt như mặt nước êm dịu mê người, khóe mắt tràn ngập xuân tình, cả người hiện ra một phong thái khác bình thường.

"Cạch!" Gương soi bị nàng úp xuống, không dám nhìn bộ dáng của mình hôm nay.

Do dự một chút, Lục Nghiên gọi Hòa Hương đem một cái hộp gỗ khắc hoa đến. Vừa mở ra liền thấy trong hộp có những bộ trang sức đẹp đẽ do Cố Tứ Gia đưa tới. Cầm lên dặt xuống một lúc, Lục Nghiên lấy ra mội chiếc vòng ngọc ấm đeo lên tay.

Vòng ngọc vừa mang lên tay thì lạnh lẽo nhưng rất nhanh liền bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ cơ thể trở nên ấm áp vô cùng. Giống như Cố Tứ Gia vậy, nhìn bề ngoài thì băng lãnh nhưng đến khi tiếp xúc mới phát hiện hắn là người rất dịu dàng, thích chăm sóc người khác.

Lục Nghiên lấy lại tinh thần, nhìn thấy Xuân Hạnh cúi đầu ngửi tới ngửi lui trên cổ nàng, tai nghểnh lên như nghe ngóng.

Lục Nghiên: "... Ngươi đang làm gì?"

Xuân Hạnh gãi đầu, nói: "Kỳ lạ thật. Trên người tiểu thư có mùi hương lạ, ngài không dùng loại huân hương này, có điều cũng rất dễ chịu."

Lục Nghiên hơi mím môi, từ trong người lấy ra một túi đồ chứa một lọ thuỷ tinh trong suốt, nói: "Ngươi nói hương thơm này?"

"... Nghe nói là được đem về từ nước ngoài, gọi là nước hoa. Ban nãy ta có thử một ít."

Đây là quà trước khi Cố Tứ Gia rời đi đưa cho nàng. Đối phương khi ấy hơi khuỵ gối cầm lấy tay nàng phun vào chỗ mạch đập ngay cổ tay. Trong nháy mắt, cả người nàng đều bị mùi thơm đó bao phủ. Mùi hương này giống như loại trên người Cố Tứ Gia, thanh nhã vô cùng.

Xuân Hạnh phun một ít, nói: "Nước hoa ta biết, so huân hương dùng tốt hơn, chỉ một chút thôi cũng có thể thơm ngào ngạt."

Lục Nghiên cầm bình thủy tinh nhỏ nhìn vào bên trong thấy phần nước vàng nhạt, lẩm bẩm nói: "Không biết cái này có thể ăn hay không? Nếu cho vào điểm tâm khẳng định rất thơm."

Xuân Hạnh, Hòa Hương: "... Chắc là không thể."

*

Các quốc gia phương tây bây giờ đã phát hiện Z Quốc rất tốt, sản vật phong phú, người cũng nhiều, quả thật rất phù hợp thông thương buôn bán. Bởi vậy càng ngày càng nhiều người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đến Z Quốc. Lần đầu tiên Lục Nghiên nhìn thấy diện mạo bọn họ hoàn toàn khác người phương đông cũng có chút ngạc nhiên, đến khi thấy nhiều thì cũng thành thói quen.

Thực Mãn Lâu thường xuyên có người nước ngoài đến, cho dù khẩu vị của bọn họ cùng ẩm thực Z Quốc hoàn toàn bất đồng nhưng mỹ thực hoàn toàn không có biên giới, chỉ cần bước vào Thực Mãn Lâu nếm được mỹ thực ở Thực Mãn Lâu sẽ rất khó không trở thành tù nhân của nó.

Kim Sylvester là người Y Quốc. Nước Y hiện tại là quốc gia cường đại nhất thế giới bất kể là quân sự hay tài lực, Kim là khách quý ở những nơi hắn đặt chân đến bởi vì không ai muốn đắc tội Y Quốc. Kim đến Z Quốc một thời gian đều cảm thán mỹ thực ở đây quá phong phú!

"Chúa ơi! Quả thật không tin được cùng một món ăn mà lại có nhiều cách nấu như vậy. Z Quốc đúng là một đất nước thần kì."

So sánh với Z Quốc thì thức ăn ở nước hắn có vẻ bình thường không có gì đặc sắc nên chỉ một thời gian hắn đã nhàm chán mà đi ngao du. Từ khi Kim đến Z Quốc đã học được cách hưởng thụ mỹ thực của con người.

Khi đặt chân tới Lục Thuỷ Thành, Kim được nghe nhắc đến Thực Mãn Lâu nhiều nhất. Với lòng nhiệt tình yêu thương mỹ thực, hắn đương nhiên không thể nào bỏ qua một nơi như vậy. Tại Thực Mãn Lâu, Kim đã được thưởng thức đệ nhất mỹ thực thiên hạ, mỹ vị trong miệng đã khiến hắn như bị cầm tù.

"Thật kinh khủng!" Không cách nào hình dung được bằng lời! Lần đầu tiên Kim thống hận thức ăn ở Y Quốc đơn điệu khiến hắn không thể nếm được đồ ngon.

Đương nhiên từ đó Kim trở thành khách quen của Thực Mãn Lâu. Món ăn ở đây thật sự biến những người nước ngoài như hắn trở thành tù binh, mỗi ngày ba bữa đều đến Thự Mãn Lâu thưởng thức mỹ vị.

"Mẹ thân mến! Z Quốc thật sự là một quốc gia đặc sắc. Ta ở đây đã nếm được mỹ vị trên đời, giống như là món ăn của Thượng đế. Nếu có điều kiện, ta rất muốn người cũng được ăn thử. Lục tiểu thư là một người vô cùng thần kỳ, nàng có lẽ là thiên sứ do Thượng đế phái xuống nhân gian..." Đây là bức thư mà vị khách tóc vàng kia gửi cho mẹ mình, trong thư lúc nào cũng khen ngợi thức ăn ở Thực Mãn Lâu.

Lục Nghiên đối với vị khách nhân ra tay hào phóng này rất quen thuộc. Mỗi ngày khi nhìn thấy nàng thì vị khách nước ngoài này sẽ dùng tiếng Trung vụng về của mình mà khen nàng.

"Lục tiểu thư, ngươi hôm nay vẫn vô cùng mê người." Nhìn thấy Lục Nghiên, Kim thập phần nhiệt tình đi đến ôm eo nàng.

Ban đầu đối với sự nhiệt tình của hắn Lục Nghiên có chút không chấp nhận được, bất quá bây giờ đã thành thói quen.

"Cám ơn ngươi khích lệ, Kim." Lục Nghiên cười, nói: "Ngươi hôm nay cũng anh tuấn như bình thường."

Kim cười tủm tỉm nhìn nàng, hỏi: "Hôm nay ngươi muốn xuống bếp ư?"

Lục Nghiên lắc đầu, nói: "Không, ta chỉ đến xem tình hình một chút."

Kim có chút thất vọng, hai tay buông ra, nói: "Thật khiến người ta thất vọng. Ngươi biết thức ăn ngươi làm bất luận kẻ nào cũng không sánh bằng mà."

"Nhưng ta nghĩ tay nghề đầu bếp chín ở Thực Mãn Lâu chúng ta sẽ không để cho ngươi thất vọng." Lục Nghiên rất có lòng tin. Đầu bếp Thực Mãn Lâu hiện tại đều do nàng dạy dỗ, tay nghề tuy không bằng nàng nhưng cũng cực kỳ xuất sắc.

Kim đột nhiên nhớ ra cái gì đó, thần bí cười một cái với Lục Nghiên, nói: "Ta có cái này muốn cho ngươi xem."

Lục Nghiên nghi hoặc nhìn hắn, Kim lấy từ trong túi ra một lon thiếc màu vàng, nói: "Đây là thịt đóng hộp công ty ta làm ra. Có điều ta cảm thấy hương vị không ổn. Không biết Lục tiểu thư có đề nghị gì không?"

Lon thiếc được mở ra, hiện ra phần thịt màu hồng nhạt bên trong. Lục Nghiên cầm thìa múc một ít nếm thử, sau đó liền lập tức lắc đầu. Hương vị này quả thực một lời khó nói hết. Lục Nghiên ăn một miếng, cảm thấy giống như đang ngược đãi đầu lưỡi của mình.

Kim giải thích: "Cái này bởi vì công nghệ đặc thù, có thể đảm bảo trong vòng ba tháng không hư, hơn nữa mang theo bên người. Nhưng mà hương vị lại kém một chút."

Nghe vậy, ánh mắt Lục Nghiên hơi hơi chớp động, hỏi: "Kim, thứ này của ngươi là muốn bán cho quân sĩ sao?"

Kim kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?"

Lục Nghiên đặt thìa xuống, nói: "Ba tháng... Chất lượng đảm bảo dài như vậy, lại dễ mang theo, trừ quân sĩ cần, ta thật sự rất khó tưởng tượng thương phẩm như vậy ngươi còn có thể bán cho ai."

Thứ như vậy dân chúng phổ thông căn bản không cần. Hơn nữa, Kim cũng không phải thương nhân bình thường mà là quan tiếp thực của Y Quốc.

Kim bật cười, nói: "Lục tiểu thư thật thông minh."

Lục Nghiên thấy hắn khen ngợi, ngẩng đầu nói: "Ta có thể giúp ngươi thay đổi hương vị thứ này, có điều Kim, nếu ta bát đầu nghiên cứu thì thật sự rất tốn kém."

Kim nói: "Đương nhiên, ta sẽ không khiến ngươi bị thua thiệt, ta cho ngươi một cái giá!"

Hắn giơ năm ngón tay, nói: "5000 đồng đại dương, thế nào?"

Lục Nghiên mỉm cười, bắt tay hắn: "Hợp tác vui vẻ"

*

Đến khi hoàng hôn, Thực Mãn Lâu cũng ngừng kinh doanh. Lục Nghiên đi ra cửa chính, mẫn cảm nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình, nàng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy một tiểu cô nương.

Tuy đang là mùa xuân, so mùa đông ấm áp hơn, nhưng vẫn còn khá nhiều gió, tiểu cô nương lại mặc một bộ đồ cũ nát đơn bạc, đôi giày trên chân miễn cưỡng cũng có thể nhìn. Sự ảm đạm của nàng khác hoàn toàn với bó hoa dại nhiều màu xinh đẹp được nàng ôm trong lòng, nhìn nàng trở nên vô cùng đáng yêu.

"Lục, Lục tiểu thư." Tiểu cô nương nhìn thấy Lục Nghiên, không biết phải làm sao.

Lục Nghiên có chút kinh ngạc, đi qua, cúi người xuống hỏi: "Ngươi tìm ta có chuyện gì không?"

Tiểu cô nương đỏ mặt, xấu hổ giơ hoa ra, nhỏ giọng nói: "Tặng... Tặng cho ngài."

Tặng ta? Lục Nghiên kinh ngạc. Nàng thật sự không nhận ra tiểu cô nương này.

Không cho nàng có cơ hội truy vấn, tiểu cô nương đem hoa nhét vào lòng nàng sau đó chạy thật nhanh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Xuân Hạnh nói: "Nhìn cách ăn mặc chắc là mấy đứa trẻ lưu lạc trong thành đã từng ăn cháo của Thực Mãn Lâu chúng ta."

Lục Nghiên cảm thấy kỳ quái hỏi: "Trẻ con lưu lạc trong thành rất nhiều?"

Xuân Hạnh gật đầu, nói: "Trước kia thì không sao nhưng hiện tại thế đạo không yên ổn, người không còn nhà để về rất nhiều. Không chỉ có trẻ em lưu lạc, còn có rất nhiều người của các thành khác."

Cho dù thời đại nào cũng có sự phân hoá giàu nghèo. Lục Nghiên đăm chiêu.

"Tiểu thư, là Cố Tứ Gia." Hòa Hương đột nhiên mở miệng.

Lục Nghiên sửng sốt giương mắt nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy Cố Tứ Gia đứng cách đó không xa.

Dáng người hắn cao lớn vững chãi, tia sáng cuối cùng từ đường chân trời hắt lên người hắn nhìn giống như một vị thần.

Lục Nghiên đứng sựng lại một chút rồi mới tiếp tục đi về phía trước.

Trương phó quan khẽ gật đầu với Lục Nghiên, nàng nhìn sang Cố Tứ Gia, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao Tứ Gia lại đến đây?"

Cố Tứ Gia rũ mắt nhìn nàng, nói: "Ta tới đón nàng."

Lục Nghiên cảm thấy không được tự nhiên, nói: "Thật sự không cần..."

"Ta muốn. Chỉ cần ta muốn là được." Nam nhân này đúng là rất tùy hứng..

Lục Nghiên: "..."

Hai người không ngồi xe mà chậm rãi tản bộ trên đường, kéo một chiếc bóng thật dài sau lưng. Một lúc sau thì hai chiếc bóng giao nhau lại một chỗ.

Cố Tứ Gia tự nhiên cầm lấy bó hoa trong lòng nàng, Lục Nghiên nói: "Hôm nay Kim có chuyện tìm ta, muốn ta giúp đỡ bọn họ thay đổi hương vị thịt."

Cố Tứ Gia hơi hơi nheo mắt, nói: "Kim là một thương nhân thông minh. Hắn đã mở rất nhiều xưởng gia công ở khắp nơi. Chúng ta cũng có mua hàng từ hắn. Có điều giá cả so với những nơi khác thì có chút đắt hơn."

Lục Nghiên nhướn mày, hỏi: "Vì sao các ngươi không tự mình mở xưởng gia công?"

Cố Tứ Gia lắc đầu, nói: "Ta cũng đã từng có ý định nhưng đáng tiếc ta không phải là người kinh thương chuyên nghiệp. Mở một xưởng gia công không đơn giản như vậy."

"Mọi người đánh nhau có phải rất thiếu đồ dùng hay không? Thiếu nhất là cái gì?" Lục Nghiên không tiếp tục đề tài đó mà đột nhiên hỏi.

"Thiếu nhất đương nhiên là súng ống đạn dược, dụng cụ chữa bệnh, nhất là thuốc hạ sốt." Cố Tứ Gia không hiểu Lục Nghiên vì sao lại hỏi vấn đề này, bất quá đây cũng không phải chuyện cơ mật gì, hắn liền cẩn thận nói cho nàng nghe. 

Z Quốc hiện tại đang thực hiện chính sách bế quan toả cảng, thiết bị quân sự thua xa những nơi khác, bởi vậy khi bị xâm chiếm căn bản không có khả năng đánh trả. Đào tạo một đội quân không phải là chuyện dễ dàng. Quân phục trên người binh lính, còn có vũ khí trong tay, thức ăn, đồ dùng chữa bệnh đều thường xuyên thiếu thốn. Mà hiện tại Z Quốc cũng chịu cảnh chiến sự liên miên, rất nhiều quân sĩ căn bản không được chăm sóc cẩn thận.

"Rất nhiều thứ chúng ta đều phải mua từ nước ngoài. Những nước khác hoàn toàn chiếm được ưu thế liền sẽ bành trướng hơn nữa." Cố gia bọn họ cũng đỡ hơn một chút, trang bị vũ khí tương đối đầy đủ dù có quân sĩ vẫn còn sử dụng vũ khí thô sơ nhưng lại chiến đấu rất ngoan cường.

Nghe vậy, Lục Nghiên nghĩ một lát, ngẩng đầu hỏi: "Vậy ngươi xem nếu ta mở một công ty như người nước ngoài có được không?"

Cố Tứ Gia sửng sốt.

Lục Nghiên không để tâm tới vẻ mặt của hắn, nói: "Ta kỳ thật đã có ý định này từ lâu, tại sao chúng ta cứ phải để ý tới sắc mặt bọn người nước ngoài? Loại thịt hộp này chúng ta cũng không phải không biết làm, thậm chí còn có thể làm ngon hơn bọn hắn."

"... Đương nhiên, đây chỉ là ý tưởng ban đầu. Nếu ta mở một xưởng đóng hộp thì ngươi sẽ không cần mua của người nước ngoài, ta có thể bán cho ngươi với giá thấp. Có điều chuyện này cũng không phải dễ, nhân lực vật lực cũng rất cần..." Lục Nghiên càng nói càng cảm thấy viễn cảnh rõ ràng hơn.

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Cố Tứ Gia nhưng đối phương chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt sâu hun hút.

Lục Nghiên có chút không tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, nói: "Thật ra đây chỉ là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác... Lục Thủy Thành không phải có rất nhiều người lưu lạc không có nhà để về sao? Nếu ta mở xưởng sẽ cần công nhân, vừa vặn có thể mướn họ. Hơn nữa, làm thịt hộp cũng cần nguyên vật liệu, ta có thể tạo một quy trình khép kín, mở trại chăn nuôi heo, cũng sẽ tuyển dụng một ít công nhân."

Chuyện này trước kia Lục Nghiên đã từng nghĩ đến. Tục ngữ nói, cho ngươi cá không bằng chỉ ngươi cách bắt cá, nàng bố thí cháo và canh cứu tế cũng không phải là biện pháp tốt, phải dựa vào năng lực cùng bản lãnh của những người đó mới có thể viên mãn.

Cố Tứ Gia cười, nói: "Nàng muốn thì cứ làm, lúc ta rời đi sẽ lưu lại vài người giúp nàng. Nàng cũng chỉ là một nữ hài tử, làm việc bên ngoài cũng cần có người bảo hộ. Hơn nữa nếu muốn liên lạc với ta cũng có thể truyền lời qua bọn họ."

Chuyện này Lục Nghiên cũng không cự tuyệt, có người của Cố Tứ Gia bên cạnh sẽ có rất nhiều chuyện trở nên dễ dàng. Lục Nghiên hoàn toàn không biết rằng chỉ cần danh nghĩa Tứ nãi nãi của nàng thì đi lại ở toàn bộ Lục Thuỷ Thành cũng không ai dám khó dễ nàng.

Cố Tứ Gia đưa Lục Nghiên đến cửa nhà, đứng ngay bậc thang, nói: "Ngày mai ta sẽ xuất phát. Có lẽ chúng ta sẽ có một khoảng thời gian không gặp nhau. Ta sẽ rất nhớ nàng... Tứ nãi nãi của ta."

Nghe cách hắn gọi, Lục Nghiên chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng lên —— ai là Tứ nãi nãi của ngươi?

Lục Nghiên định đi vào, Cố Tứ Gia lại là nắm chặt tay nàng không buông, Lục Nghiên không hiểu nhìn hắn.

Cố Tứ Gia kéo nàng lại gần, cùng nàng đâu mũi chân lại, thấp giọng nói: "Trong khoảng thời gian ta không có ở đây, nàng nên suy nghĩ kĩ lời ta nói. Ta thật sự rất thích nàng, muốn nàng trở thành thê tử của ta."

Lục Nghiên sửng sốt.

Cố Tứ Gia vuốt ve gương mặt nàng, đặt vào lòng bàn tay nàng thứ gì đó lành lạnh.

Lục Nghiên cúi đầu nhìn thấy một món đồ màu bạc nho nhỏ - súng, nhất thời ngạc nhiên.

"Đây là loại súng nhỏ tinh xảo nhất hiện nay, nàng dùng loại này rất thích hợp. Lúc sử dụng chỉ cần ấn xuống cái cò này sau đó nhắm vào địch nhân..." Hắn ôm Lục Nghiên vào lòng dạy nàng sử dụng súng.

Lục Nghiên chưa từng cùng người nào thân mật như vậy nhưng Cố Tứ Gia lại đang dạy nàng bắn súng, là ý tốt của hắn, Lục Nghiên làm sao có thể cự tuyệt?

"Đùng!" Viên đạn bay ra trúng một con chim cách đó không xa, độ giật nhỏ đến mức có thể bỏ qua.

Lục Nghiên trừng mắt không nghĩ rằng vật nhỏ này lại có uy lực lớn như vậy.

"Bình thường nàng đừng lấy ra, đợi đến lúc nguy cấp làm đối phương bất ngờ." Cố Tứ Gia nói.

Lục Nghiên gật đầu, nàng đưa mắt nhìn Cố Tứ Gia, trong lòng có chút cảm động nhưng cũng cảm thấy dở khóc dở cười. Cố Tứ Gia có phải quá lo lắng hay không, nàng suốt ngày ở nhà cần gì đến thứ này?

Sau khi Tứ Gia rời đi, Lục Nghiên xoay người đã nhìn thấy Lục Thực và Lục Xu đứng nhìn nàng cười khúc khích.

Lục Nghiên: "..."

Lục Thực hưng phấn nhìn nàng, nói: "Tỷ tỷ, tại sao ngươi lại ở cùng một chỗ với Tứ Gia?"

"Tỷ tỷ, ngươi muốn biến thành Tứ nãi nãi sao?" Đây là lời của Lục Xu.

Lục Thực: "Oa tỷ tỷ, thứ trên tay ngươi là súng sao? Có thể cho ta chơi một chút không?"

Lục Xu: "Tỷ tỷ, Tứ Gia có phải muốn trở thành tỷ phu của ta không?"

Lục Nghiên bị bọn họ làm cho đau đầu liền không quan tâm mà đi đến chỗ con chim chết thảm dưới tàng cây kia. Lục Thực gọi nàng một tiếng, vội vàng đi theo. Tối hôm đó Cố Tứ Gia nhận từ Hắc Dực một phần chim nướng muối ớt ngon vô cùng.

*

Quân sĩ nước T đang hướng về phía nam. Tổng thống ra lệnh Cố tướng quân nhất định phải đánh bại người nước T. Lần này chủ soái là Cố Tứ Gia, hắn mang theo một đám người xông pha chiến trường vào một ngày tháng ba.

Nước T đã có sự chuẩn bị trước mới đến. Vũ khí của bọn họ rất tân tiến lại có nước Y ở phía sau viện trợ, chiến tranh trở thành một thế giằng co. Thiết bị quân sự của Y Quốc dẫn đầu thế giới, có sự giúp đỡ đó nước T như hổ mọc thêm cánh.

"Vũ khí lần này T Quốc dùng hẳn là do nước D chế tạo." Vừa mới đánh bại một đợt công kích từ T Quốc, bọn họ thu được một ít vũ khí. Cố Tứ Gia lấy một cây súng trường nghiên cứu mà đưa ra kết luận này. Hắn có sự hiểu biết rất rõ với súng ống nhờ lúc du học ở D Quốc nên chỉ cần liếc một cái liền có thể nhìn ra.

Lưu loát nạp đạn lên nòng, Cố Tứ Gia xoay người ra ngoài cửa sổ bóp cò. Chỉ nghe đoàng một tiếng, đạn bắn vào thân cây, lá rụng lã tã.

"So sánh với súng của chúng ta thì loại này tầm bắn xa hơn, uy lực cũng lớn hơn!"

Trương phó quan lẩm bẩm nói: "Khó trách ta nhìn thấy bộ dáng quân sĩ nước T lần này rất hăng hái, thì ra là có vũ khí mới, còn được viện trợ từ nước Y."

Hắn sờ sờ túi áo lấy thuốc hút nhưng chỉ ngậm trong miệng mà không châm lửa —— Cố Tứ Gia không thích mùi khói.

Cố Tứ Gia vứt súng trên bàn, đăm chiêu nói: "Không chỉ là súng trường, đại bác của bọn họ cũng được đổi mới, tầm bắn thêm khoảng hai thước."

Tuy nói hai mét cũng không tính là xa nhưng đôi khi chỉ cần hai mét này cũng có thể quyết định thắng bại.

Mọi người bội phục nhìn hắn, chỉ giao chiến hai lần mà Tứ Gia đã đem trang bị của đối phương nắm rõ ràng.

Cố Tứ Gia liếm đôi môi có chút khô khốc, chỉ vào một điểm trên bản đồ, nói: "Địa thế nơi này rất thuận lợi cho chúng ta, đêm nay phải đánh vào chỗ đó."

"Vâng!"

T Quốc tưởng rằng có thiết bị quân sự tốt như vậy thì quân sĩ Cố gia sẽ bị bọn chúng nắm trong lòng bàn tay mà không nghĩ rằng trừ lần đầu tiên giao chiến, quân sĩ Cố gia có nếm chút khổ thì sau đó đã biến thành ngang ngửa nhau, thậm chí có vài lần T Quốc bọn họ còn bị đánh tan bại.

Thật sự là một cục xương khó gặm! - người phụ trách bên nước T thầm thì trong lòng. Bất quá xem xét tình hình chiến đấu thì bọn họ vẫn có lợi hơn, quân nhu không thiếu mà tiếp tế cũng đang trên đường đến, nếu đánh lâu dài bọn họ cũng không sợ.

Còn tình hình bên Cố gia lại không tốt chút nào.

Nhân viên hậu cần có chút lo lắng sẽ nhanh không còn gạo nấu cơm, hỏi: "Tứ Gia, lương thực khi nào sẽ đến a? Mọi người húp cháo đã hai ngày rồi, nếu còn tiếp tục như vậy thì sẽ không có chút khí lực nào mà giết địch mất."

Không có dầu muối cũng cho qua đi, nhưng ngay cả cơm khô cũng không đủ ăn, trong bụng chỉ một ít nước lỏng thì khí lực ở đâu ra?

Cố Tứ Gia nhíu mày gọi Trương phó quan đến nói vài câu, Trương phó quan đáp một tiếng sau đó gửi điện báo đến Lục Thủy Thành.

Nuôi binh là một việc đốt tiền. Từ hai năm trước vật tư từ bên trên giao tới càng ngày càng ít, thậm chí giống như lần này vậy, chiến sự khốc liệt mà vật tư đã rất lâu không nhận được. Chuyện như vậy cũng không phải chưa từng thấy. Có thể nói binh lính Cố gia chính là do tự mình Cố gia nuôi dưỡng. Đương nhiên đây cũng là tình hình phổ biến ở Z Quốc, tất cả mọi người đều khốn khổ.

Tình hình chiến đấu truyền đến Lục Thủy Thành, trà lâu nào cũng có người nghị luận về vấn đề này —— Cố gia chính là sự đảm bảo an toàn của Lục Thủy Thành, mọi người đều cực kỳ lo lắng.

Lục Nghiên vừa thám thính tin tức chiến trường, vừa cố gắng xử lý mọi việc ở Thực Mãn Lâu. Tiền lời gần đây của Thực Mãn Lâu đã được Lục Nghiên dùng để hoàn trả tám ngàn lượng cho Kim Ngân Phường. Sau khi thanh toán dứt điểm nợ nần, trên dưới Lục gia thở ra nhẹ nhõm vô cùng.

"Tứ nãi nãi, hi vọng ngài có thể minh bạch, không phải Kim Ngân Phường chúng ta làm khó Lục gia mà có người muốn Lục gia các ngươi tàn bại." Tần gia đến lấy tiền đột nhiên nói với Lục Nghiên. Hắn cũng không muốn đắc tội Cố gia cho nên nguyện ý bán chút nhân tình.

Nghe vậy, Lục Nghiên gật đầu, nói: "Đa tạ Tần gia báo cho biết. Chuyện này Lục gia chúng ta sẽ tự mình điều tra."

Lục Nghiên cũng không phải chưa từng điều tra, chỉ là thiếu niên mang Lục Thực đến sòng bạc đã xuất ngoại, muốn điều tra cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Ban đầu Lục Nghiên còn thường xuyên chuyện ở tiền tuyến, bất quá rất nhanh nàng liền bận rộn. Lục Nghiên dùng năm ngàn đồng đại dương Kim thanh toán mở một trang trại nuôi heo, còn xây một nhà xưởng.

Đối với việc Lục Nghiên xây dựng nhà xưởng, Kim tỏ vẻ không hiểu. Lục Nghiên cười nói: "Kim ngươi không hiểu. Ta chỉ hi vọng người của nước ta không cần vì thịt hộp mà chịu sự đối đãi không công bằng."

Trước khi mở xưởng đồ hộp, Lục Nghiên đã từng khảo sát. Nàng nói: "Một hộp thịt như vậy các ngươi bán cho quốc gia khác chỉ có mười đồng, vậy mà bán cho người của nước Z tận ba mươi đồng."

Kim trầm mặc, hắn là người Y Quốc mà Y Quốc hiện tại là thế lực mạnh mẽ nhất trên thế giới nên hắn không thể hiểu cảm giác của Lục Nghiên. Bất quá Lục Nghiên cũng không mong hắn hiểu được, nàng chỉ muốn làm những gì mình suy nghĩ. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #candai#sung