[Chương 19 ] Phong ba bão táp

Danh Tỉnh Nam vừa dở khóc dở cười vừa không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mắt, lúc nàng nhập viện trời còn xanh mây còn tạnh, không hề có dấu hiệu của phong ba bão táp, ai ngờ Tôn Thái Anh vừa gâu gâu mấy tiếng ông trời thật sự nghe lời con nhóc đó kéo mưa mù đi đến.

Chẳng lẽ nàng vừa xuất viện lại quay trở lại, xin người ta cho ở phòng bệnh thêm vài tiếng nữa.

" Tôn Thái Anh, cô làm ơn nói với tôi 5 phút nữa mưa tạnh đi"

Đứng trước hành lang bệnh viên, Danh Tỉnh Nam nghiến răng nghiến lợi nói.

Cọp con không thể hiểu được nhìn nàng một cái " Chị nghĩ tôi là con ếch cậu ông trời hay sao mà có thể hô mưa gọi gió "

Danh Tỉnh Nam thầm nghĩ : cũng tương tự như vậy thôi.

" Chị chờ yên ở đây "

Bỗng nhiên, Tôn Thái Anh vỗ nhẹ vai nàng một cái, sau đó như một cơn gió biến mất khỏi hành lang đối diện cổng bệnh viện.

Danh Tỉnh Nam không kịp phản ứng, khuôn mặt còn nguyên bốn chữ ù ù cạp cạp chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tôn Thái Anh đã quay trở lại, trên tay cầm theo một cái dù đứng trước mặt nàng.

Ngoài trời mưa to tầm tã, Tôn Thái Anh vừa đi chưa được 5 phút nước mưa đã xối ướt người Hổ con. Tôn Thái Anh quyết đoán đem áo khoát cởi ra, vắt sạch nước, sau đó cởi luôn cả giày, để chân trần đứng nhún nhúng nhảy nhảy cho nước mưa trôi khỏi người.

Danh Tỉnh Nam cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, giận dữ nói " Bị điên hả "

Tôn Thái Anh trợn trắng mắt nhìn nàng " chị không thấy trời mới mưa mà giao lộ trước mặt đã kẹt cứng hả, bắt taxi thì tới bao giờ mới về được nhà, nhà chị ở gần đây mà, mua dù đi bộ về nhanh hơn nhiều"

Danh Tỉnh Nam càng bốc hoả " Đợi mưa tạnh là được"

" Chị vừa mới xuất viện, không về nhà nghỉ ngơi đứng đợi ở đây cho đổ bệnh thêm à "

" Tôi chỉ bị đau bao tử, không phải bệnh tật gì nặng, còn cô, cô không biết dầm mưa trái mùa dễ bị cảm hả"

" Cùng lắm bệnh thì chị đi nuôi thôi " Hổ con vừa nói vừa mở cây dù mới mưa từ cửa hàng tiện lợi kế bên cổng bệnh viện.

Danh Tỉnh Nam sắp hộc máu " Cô cố tình kiếm chuyện ăn vạ tôi đúng không "

Vừa nghe Danh Tỉnh Nam nhắc đến hai chữ " ăn vạ" Tôn Thái Anh liền kích hoạt ngay chiêu thức đó, đem hai bàn tay chà xác vào bắp tay, run lẩy bẩy " Lạnh quá....."

Danh Tỉnh Nam bị hạ gục bởi hình ảnh hổ con mắc mưa run rẩy vô cùng đáng thương, mặt mày trắng bệt trước mặt, bao nhiêu lời muốn mắng cũng phải thu lại, hai mắt tối sầm nói " Về nhà thay quần áo nhanh đi"

Tôn Thái Anh mếu máo nhìn nàng " Nhà tôi xa lắm, bây giờ mà đi thì tới bao giờ mới về "

" Về nhà tôi " Danh Tỉnh Nam xoa xoa trán, trong đầu tiếp tục đem tổ tông mấy đời nhà họ Tôn ra hỏi thăm cẩn thận.

" Là chị mời, không phải tôi một hai đòi tới đó " Tôn Thái thoã mãn khoe 2 cái răng cọp, nhưng thần sắc vẫn có phần mệt mỏi tái nhợt.

Lúc chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, Danh Tỉnh Nam rốt cuộc cũng phát hiện một chuyện đáng ngờ " Sao cô không mua hai cây dù "

Tôn Thái Anh sớm chuẩn bị sẵn kịch bản, vô cùng thuận miệng nói ra " Bó tay, cả cửa hàng chỉ còn đúng một cây dù, tôi đâu có sự chọn khác "

Dĩ nhiên, Danh Tỉnh Nam không biết, chỉ trong vòng 5 phút ngắn ngủ Tôn Thái Anh đã làm xong bảy mươi ba phép nhân chia tìm ra cây dù nhỏ nhất giữa vô số chủng loại dù bày bán trong cửa hàng tiện lợi, hành vi quái đản lập dị đến mức nhân viên phục vụ phải trố mắt nhìn Hổ con như sinh vật lạ.

" Tôi cho cô địa chỉ nhà tôi, cô về đó tự lấy đồ thay đi, mưa to thế này một cây dù che bằng cách nào "

Nghe mấy lời này, Tôn Thái Anh trố mắt ngạc nhiên " chị dám giao trứng cho ác, à không...giao nhà cho tôi à "

" Hi vọng cô không lục lọi lung tung là được " Danh Tỉnh Nam miễn cưỡng nặn ra một nụ cười " Cô thay đồ xong quay thì gửi chìa khoá cho nhà đối diện, không cần quay lại đón, tôi chờ mưa tạnh ..."

" Tôi chắc chắn lục lọi lung tung " Tôn Thái Anh cắt ngang, không để nàng nói hết câu.

Nụ cười miễn cưỡng của Danh Tỉnh Nam lập tức tắt hẳn.

Danh Tỉnh Nam khóc không ra nước mắt " cô thẳng thắn thật "

" Vậy nên chị theo tôi về đi "

Danh Tỉnh Nam tiếp tục lắc đầu " Cô muốn lục thì cứ lục đi, tôi ở nhà thuê, thật ra cũng chẳng có gì trong đó, cây dù này không đủ che hai người, tôi không muốn ngày mai cả tôi lẫn cô đều sốt "

Tôn Thái Anh nhìn thấy thái độ kiên quyết của Danh Tỉnh Nam liền.....dở khóc dở cười. Chẳng lẽ bây giờ lại chạy qua cửa hàng tiện lợi mua thêm một cây dù khác.

Cái quan trọng là, lúc nãy mình vừa thề thốt với nàng là trong đó chỉ còn đúng một cây dù, bây giờ quay lại chẳng khác gì không đánh tự khai.

Cái này, Hổ con làm sao biết Danh Tỉnh Nam dám chơi lớn tới mức giao nhà cho mình.

Tôn Thái Anh cẩn thận phân tích thái độ của Danh Tỉnh Nam, nhìn thấy nàng đã hạ quyết tâm liền cắn răng, nếu Danh Tỉnh Nam đã dám chơi lớn thì Cọp con cũng quyết định cùng nàng chơi...lầy.

" Chị cầm dù, tôi cõng chị về "

Danh Tỉnh Nam buồn cười khoanh hai tay trước ngực" Cô nghĩ cô với tôi đang quay phim Hàn quốc 180 tập hả, sến rện "

Nhìn thấy người đẹp cánh cụt trào phúng nhìn mình, Tôn Thái Anh càng cắn chặt răng, tự nhủ, đã quyết tâm làm thì phải làm đến đến nơi đến chốn.

Nghĩ là làm, trong lúc Danh Tỉnh Nam không kịp phồng bị, Hổ con liền thô bạo nhét cả cây dù vào tay nàng, sau đó đánh bất ngờ, đem cả người Danh Tỉnh Nam hất lên lưng, hai tay đỡ lấy chân nàng, giữ chặt hai bên eo.

Đây không phải là lần đầu tiên Tôn Thái Anh dùng tuyệt chiêu tiền trảm hậu tấu đánh du kích trực diện với Danh TỈnh Nam, thành ra động tác vô cùng thuần thuật, chớp mắt một cái Danh Tỉnh Nam liền yên vị trên lưng Hổ con.

" Tôn Thái Anh, cô bị điên hả " Danh Tỉnh Nam hiếm khi tức giận hô lên.

" Chị không muốn cả hai cùng vồ ếch thì ôm cho đàng hoàng "

Nếu không tính cái ôm ngoài ý muốn trong lúc hoảng sợ lần trước thì đây là lần đầu tiên Danh Tỉnh Nam cùng Hổ con tiếp xúc gần gũi như thế, Danh Tỉnh Nam có bị đơ cảm xúc tới đâu cũng không thể không nổi một tầng hồng nhạt trên mặt, cả người như khúc gỗ nằm cứng đờ trên lưng hổ con.

Nói cho đúng, Tôn Thái Anh chỉ lên kế hoạch cùng Danh Tỉnh Nam đi bộ dưới trời mưa, chuyện cõng nàng trên lưng là tình huống đưa đẩy, cái khó ló ra cái khôn. Giữa trời mưa tầm tã, người thì ướt đẫm vô cùng chật vật, Hổ con làm gì có tinh thần hưởng thụ mùa hương lavender thoang thoảng cùng cơ thể mềm mại áp trên lưng mình.

Tôn Thái Anh bước một bước, dù trên tay Danh Tỉnh Nam theo đó nẫng lên một nhịp. Đi được một đoạn, Danh Tỉnh Nam cắn răng chấp nhận tình thế, đưa một tay vòng qua cổ Hổ con, tay cầm chặt dù, đặt nhẹ lên vai tiểu Hổ.

Ngoài trời mưa gió tầm tã, nhưng tâm trạng của Hổ con bây giờ rất tốt, đi được một đoạn, Tôn Thái Anh mở miệng " chị thấy tôi nói đúng chưa, nếu bắt taxi thì giờ tôi với chị đang kẹt cứng đâu đó ở giữa đường kìa "

" Là do miệng cô xui xẻo " Danh Tỉnh Nam buồn cười phản bác hổ con.

" Chị lại đổ oan lên đầu tôi " Hổ con phùng hai cái má phúng phính đòi công bằng.

" Vâng, cô rất oan, oan như thị Mầu vậy " Danh Tỉnh Nam mỉa mai nói.

" hứ" Tôn Thái Anh hừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn ngã ba trước mặt " Đi thế nào "

" Quẹo trái, đi thẳng 50 mét là tới.

Danh Tỉnh Nam mở miệng, mấy ngón tay vô thức gõ gõ vài giai điệu trên lưng Hổ con.

" Hồ thiên nga đúng không " Tôn Thái Anh thấy nàng dừng lại mới lên tiếng hỏi.

" Hử, ngu như cô cũng biết chơi Piano à " Danh Tỉnh Nam vô cùng bất ngờ nói, Hồ thiên nga là bản nhạc yêu thích nhất của Danh Tỉnh Nam, nàng vẫn hay có thói quen vô thức gõ ngón tay theo nhịp điệu Piano bản nhạc này, không ngờ Tôn Thái Anh ngoài trừ học vẽ còn nghiên cứu cả âm nhạc.

" Chị thôi cái trò một câu là xỉ vả moi móc tôi đi " Tôn Thái Anh gào lên " bà đây hơi bị giỏi nhạc cụ đó "

Dĩ nhiên Danh Tỉnh Nam vừa cố tình chọc tức Tôn Thái Anh, phản ứng của đứa nhỏ kia không nằm ngoài dự đoán của mình khiến nàng vô cùng thích thú , trong vô thức nắm lấy hai lỗ tai Tôn Thái Anh, giật giật " Đúng rồi, tai thính như tai chó thế cơ không giỏi âm nhạc sao được "

Tôn Thái Anh bản tính vốn trẻ con, bị Danh Tỉnh Nam đạp trúng cái đuôi cọp liền tà ác nói " chị tin bà đây ném chị xuống cái hồ nước bên cạnh không "

Danh Tỉnh Nam lập tức biết thân biết phận ngậm miệng, hai tay tự giác trở về vòng qua cổ Hổ con.

Tớ ko drop fic nhưng ko có thời gian update nhanh được. Tớ vừa nộp đơn xin Visa, lạy trời xin được, có thông báo đậu Visa tớ khao m.n một lèo chương tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro