Mèo nhỏ nghịch ngợm


"Á, là mèo con nhà Thanh Bảo, sao em lại đến đây?" Ngô Kiến Huy ngồi trên quầy quản lý của club nhìn thấy Trường Giang bước vào thì có chút ngạc nhiên.

"Em là cổ đông, đến kiểm tra công việc một tẹo ạ." 

Trường Giang ngồi phịch xuống bên cạnh của Tuấn Duy, khoác tay lên vai người anh mình

"Thế nào, Duy lớn đây có bé thịt tưoi nào không?"

"Anh gọi Gia Khiêm đến phòng cho em với, giúp anh Bách mở rộng tầm mắt." 

Trường Giang nghịch ngợm kéo Xuân Bách đi lấy chìa khoá vào phòng vip.

"Rốt cuộc là em muốn hay người ta muốn?" Tuấn Duy nhìn thấy trên mặt Xuân Bách có vẻ ngượng ngùng.

"Đều giống nhau cả."

"Người anh sẽ tìm cho em, nhưng làm liều rồi đừng tìm anh nhá, một lát Bray phát điên lại đến đổ thừa anh với anh Huy thì em vẫn sẽ mất tiền đó."

"Không đâu, em chắc chắn sẽ không ai biết."

_____

Xuân Bách vừa bị đẩy vào phòng liên đứng dậy đi vệ sinh, sau khi quay lại liền thấy cảnh tượng đó chỉ có thể nói là cả người ngây ra, sấm sét ầm ầm, không thể diễn tả nổi, món huyết chả với kén tằm thật sự là một sự kiện kỳ quái.

Không đúng, không ổn rồi đại vương ơi.

Khi một người đàn ông có vẻ ngoài thanh lịch, nho nhã như một viên ngọc quý, chỉ nên thấy trong tranh hay trên tiểu thuyết, rót trà cho cậu, giọng nói có phần lạnh lùng nhưng lại đầy dụ dỗ, đầy mong đợi hỏi cậu:

"Bé ơi, em có hài lòng không?"

Khi một cậu em trai nhỏ xíu ghe tuông đến mức muốn xoa bóp cho con mèo kia và nói:

"Anh, có thoải mái không ạ?"

Và một vài cô bé thân hình đồng hồ cát đầy đặn vòng nào ra vòng đó đang ngồi kế Trường Giang đút cậu ăn trái cây.

Trường Giang ấy thế mà vui vui vẻ vẻ trong vòng tay của những chàng trai trẻ, ba bốn người nhìn như học sinh cấp ba hoặc sinh vien năm cuối tuổi đôi mươi vây quanh cậu ấy như kiến đang bu quanh một cây kẹo ngọt bọc đường.

Chó lớn, sói coi, chó ngốc, thỏ nhỏ, thỏ ngọc đều có đủ ở đây cả, có gì khác so với con báo đốm già ở nhà?

"Gia Khiêm, lại đây!"

Trường Giang nhìn thấy anh mình ngây người ra đứng yên vị ở cánh cửa phòng liền vẫy tay gọi, không thể không nói là mấy con chó con thật sự rất tinh mắt, thấy vậy lập tức đứng lên kéo Xuân Bách hệt tượng tạc lại 

"Anh, qua đây đi." 

Trường Giang lại tiếp tục vui vẻ cho đến khi con chó con mở 'trái sầu riêng' thứ hai cho cậu

Thanh Bảo đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng trong căn phòng vip kia, thấy vợ yêu của mình quay lưng về phía cửa đang trêu đùa với những con người trong đấy.

"Sao vậy? Không tiếp tục lột đồ à?" 

Trường Giang tay ôm thỏ ngọc tay kia giơ lên vỗ vỗ vai con chó con. 

"Anh sắp ăn hết cái này rồi."

Con chó con biết ý vội vàng tránh đi.

"Sếp, nam nam thụ thụ bất thân."

Trường Giang thấy có tiếng giầy da lộp cộp tiếng về phía mình liền quay lại nhìn, ánh sáng ngược làm cho cậu không rõ mặt mũi người kia.

"Anh trai mới đến à? Lại đây để em xem thử, không thể không nói, anh và chồng tôi có vài phần giống nhau đấy."

"Em còn biết em có chồng sao? Mèo con?"

Thanh Bảo thản nhiên bước từng bước về phía cậu, gót giầy da nện từng tiếng lộp cộp trên mặt sàn trơn láng màu đen.

Trường Giang nghe thấy âm thanh đó, tim cậu đột nhiên bỗng dưng chùng xuống một cách kì lạ, cuối cùng nhìn rõ mặt anh, đen như đáy nồi khi lần trước về quê nội nấu bánh trưng.

"Vẫn không chịu đi ra à?" 

Thanh Bảo dùng ánh mắt đi săn mồi của dã thú liếc nhìn những người xung quanh đang đứng im.

"Tự lo liệu lấy, mèo nhỏ!" 

Xuân Bách trước khi đi ra đã vỗ vỗ vai Trường Giang, biểu cảm gương mặt đầy vẻ thương hại.

"Công việc nghiêm túc, em là... là đang đầu tư.. cổ phần... k... kiếm thêm thu nhập."

Trường Giang không lường trước được tình huống này liền lắp bắp, Thanh Bảo dùng một tay ôm trọn cậu, cúi xuống nhìn vào đôi mắt sợ hãi trốn tránh kia.

"Em muốn ly hôn!" 

Trường Giang nắm lấy vạt áo, ổn định lại tâm trạng.

"Anh chẳng phải mắc chứng sạch sẽ sao? Như thế này chắc chắn anh không chịu được, vậy chúng ta đi ly hôn đi!"

"Không sao, rửa sạch em anh vẫn dùng được." 

Thanh Bảo ấn cậu xuống ghế sofa dài.

Trường Giang nhìn anh cầm ly trà, trên miệng ly còn đọng lại vết son dưỡng bóng của cậu, anh trực tiếp nhấp thử một ngụm tại vết son đó.

"Thích phong cách hoan dã à?"

Ánh mắt của Thanh Bảo không còn chút nào giống bình thường, rõ ràng giọng điệu và vẻ ngoài của một đứa trẻ cấp 3 có chút kiêu ngạo và ngôn cuồng, nhưng Trường Giang lại bất ngờ cảm thấy chân mình đang run lên.

Một ngụm trà được đưa vào khoang miệng Trường Giang.

"Chơi đùa vậy đã chưa đủ à? Đến quán bar uống trà?"

Trường Giang trong lòng thầm mắng mỏ 'Tôi chỉ đến chơi thôi chứ có biết uống bia rượu hay định dính dáng gì đâu chứ.'

"Mở chai champagne nhé? Em sẽ chơi với anh."

"Không... không cần đâu... chơi đủ rồi."

"Vậy anh ăn một trái sầu riêng đi, tôi thấy vừa rồi anh còn muốn ăn."

"Em không ăn nữa, bị nóng người mất." 

Trường GIang nhìn anh mà giọng nói cũng run rẩy theo.

"Không ăn cũng không uống à?"

Trường Giang nhận được câu hỏi vừa ý liền gật đầu hệt như gà mổ thóc.

"Được, vậy anh ăn."

Thanh Bảo nắm cằm cậu, đặt nụ hôn nóng bỏng như lửa rơi xuống, từ lông mày xuống má, tỉ mỉ và say đắm.

Nhìn thấy con mèo nhỏ nghịch ngợm nay sắp thành con mèo mít ướt, mắt đỏ hoe như sắp khóc.

"Về nhà nhé?"

Trường Giang gật đầu, thật quá đáng sợ, người đàn ông này thật quá đáng sợ rồi. Cậu thật sự sợ hắn sẽ làm gì mình ngay tại đó, thật đáng xấu hổ.

"Được rồi, vậy về nhà anh tắm rửa sạch sẽ cho em."

"Không cần anh đâu, em tự tắm được rồi..."

Thanh Bảo bồng bế bé mèo hư liền quay xuống nhìn.

Trường Giang gào thét không thành lời: 'không xong rồi, hôn nhân không ly hôn, lại một lần nữa tự mình dính vào.'

_____


Còn tiếp



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro