Đếm ngược ngày anh nhớ em

Tôi đặt lưng xuống ghế máy bay mà lòng vẫn chưa thật sự yên. Người tiếp viên lịch sự hỏi tôi có cần nước không, tôi chỉ gật đầu nhẹ rồi lại quay mặt ra cửa sổ. Ngoài kia, trời Sài Gòn đang dần nhuốm đỏ của hoàng hôn chiều.

Tôi nhớ em từng bảo em rất thích bình minh, rất muốn được cùng tôi đan tay, mơ màng dựa vào vai tôi để đón những ánh nắng đầu ngày nhưng điều này hơi khó, vì chúng tôi đều là những người làm nhạc về đêm, và ngủ " sớm " đúng tầm đó. Vậy nên, em bảo hoàng hôn cũng rất đẹp. Nó là một khoảng trời ấm áp, bình yên nhất trong ngày. Và chỉ cần có tôi ngồi bên cạnh, nắm chặt lấy tay em thì mọi cảnh sắc đều trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.

Tôi với tay, mở điện thoại, tin nhắn cuối cùng của Duy vẫn còn hiện trên màn hình:

"Nhớ ngủ trên máy bay nha. Anh không cần phải hồi hộp quá đâu, con zdợ của em luôn là giỏi nhất, cố lên nha. Em đếm ngược hai tuần rồi đó nha <3"

Tôi bật cười, bấm giữ, lưu lại tin nhắn ấy vào thư mục riêng, nơi tôi đã cất bao nhiêu điều nhỏ bé của hai đứa. Ảnh cũ, đoạn ghi âm cãi nhau lần đầu, tấm vé xem buổi hòa nhạc đầu tiên tôi hát và Duy đứng dưới khán đài, ánh mắt như đốt cháy cả sân khấu. Tôi từng nói yêu thương không nên giữ trong điện thoại, nhưng thật ra, tôi giữ lại tất cả, vì tôi sợ một ngày nào đó trí nhớ sẽ phản bội tôi.

Máy bay cất cánh. Tôi nhắm mắt, cố gắng hình dung khuôn mặt Duy lần cuối trước khi chìm vào giấc ngủ chập chờn giữa mây trời.

Ngày thứ ba tại Seoul.

Tôi vừa kết thúc buổi tập đầu tiên với ekip bên này. Cả người rã rời, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, chân vẫn còn đau nhói vì vết thương cũ chưa hoàn toàn hồi phục. Tôi vẫn gặp chút khó khăn về việc giao tiếp nên cảm thấy hơi cô đơn. Nhưng ở đây, họ làm mọi thứ chuyên nghiệp, khắt khe và không có chỗ cho sai sót. Tôi hiểu điều đó, và tôi chấp nhận. Nhưng ngay lúc này, tôi chỉ muốn nghe tiếng của em.

Tôi mở điện thoại. Có tin nhắn thoại mới từ Duy, gửi đến từ 10 phút trước.

"Quang Anh ơiiiiii

Hôm nay em nấu mì nhưng lỡ tay bỏ ớt hơi nhiều, ăn xong cay quá suýt khóc. Lúc đó chỉ ước có anh ngồi đối diện, chắc anh sẽ giành ăn hết phần cay cho em. Mà thôi, để dành anh về nấu lại cho em món đó nha. À, nhớ không được tập quá sức đó. Em bé rất cần một người khỏe mạnh về yêu thương emmmmmm"

Kèm theo đó là tấm ảnh một em bé đang ngồi bên tô mì " cay ", miệng thì rõ là cười tươi mà mắt đã long lanh nước rồi. Tôi còn để ý đôi bàn tay xinh yêu của em dù là chỉ ở một góc nhỏ của màn hình thôi, phải dán băng gâu chắc do nấu không cẩn thận để dao cắt trúng đây mà. Tôi xót phát điên, bình thường đến ăn nhiều lúc tôi còn muốn đút cho em, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa thế mà nay lại bị thương.

Tôi mở app, đặt ngay cho em một xuất mỳ nóng hổi, đúng vị đúng quán em thích. Gọi ngay cho Thành An và chị Kiều, anh Hùng Huỳnh rằng mong họ bớt chút thời gian qua thăm em giúp tôi với. Không cứ như thế này tôi sợ không trụ nổi hai tuần đã bay vội về Việt Nam mất thôi.

Họ nghe thì liền đồng ý ngay, vậy tôi mới yên tâm đôi chút để quay lại công việc.

Ngày thứ bảy.

Hôm nay, tôi ở lại studio đến hơn 11 giờ đêm. Bản phối cuối cùng vừa hoàn thành. Tôi thu lại phần bè, rồi âm thầm nhìn góc tường nơi tôi dán ảnh hai đứa: cái ôm ở Phú Quốc, nụ cười em trong hậu trường đêm diễn... Và cả hình chụp em ngủ gục trên bàn làm việc với laptop còn bật dở chương trình dựng nhạc.

Tôi lấy lá thư em để trong vali, mở ra.

"Lúc mà Quang Anh đọc mấy dòng này của em thì chắc là lúc đó anh mệt  với nhớ bé lắm rồi. Vậy nên em bé Hoàng Đức Duy xinh yêu hiphop sẽ gửi đến anh một cái ôm thiệt to, thiệt ấm áp để xua tan hết mệt mỏi nhaaaaaa.

Quang Anh ơi, dù thế nào anh hãy nhớ là luôn có người ở xa đang cầu nguyện cho anh từng chút một. Nếu thấy cô đơn, thì hãy nhớ em đã khắc tên anh vào trái tim em từ lâu rồi. Em không cần anh phải mạnh mẽ mọi lúc, chỉ cần anh sống thật với cảm xúc. Nhớ nhé: anh không một mình.

Cố lên nhoaaaa, bé hứa ở nhà sẽ ngoan ngoãn đợi Quang Anh về 👉 👈. Yêu chồng em gất nhiềuuuuuuu ❤️🐑 💞⚡️

Gửi đến Quang Anh thiệt thiệt nhiều yêu thươngggggggg"

Tôi khẽ chạm vào nét chữ em, mềm như cơn gió Sài Gòn đầu mùa mưa, ấm như vòng tay em đêm trước ngày tôi đi. Tôi lau vội khoé mắt, ngồi lặng vài phút rồi mới thu dọn đồ đạc.

Ngày thứ  chín.

Chúng tôi đã ghi hình xong MV, còn hai buổi họp báo. Tôi bắt đầu đếm ngược. Mỗi sáng, khi thức dậy, điều đầu tiên tôi làm là mở camera phòng thu bên nhà, xem căn phòng nhỏ của hai đứa vẫn còn nguyên đó. Có hôm tôi thấy Duy ngủ gục trên bàn làm việc, ánh đèn vàng nhạt bao quanh lấy em như một giấc mơ dịu dàng. Tôi muốn giơ tay vuốt tóc em qua màn hình, muốn thì thầm vào tai em rằng: "Anh sắp về rồi."

Hôm nay, tôi mua được một món quà nhỏ: một cây bút máy khắc tên Duy bằng tiếng Hàn. Nhỏ thôi, nhưng tôi biết em sẽ thích. Còn mùi hương trong tiệm nến gần nhà, tôi chọn mùi "hoa nhài và bạc hà".

Ngày thứ 11

Tôi đang ngồi trong phòng chờ ở tầng 12 của công ty ghi âm, vẫn mặc nguyên đồ tập, mồ hôi chưa kịp khô hẳn. Cuộc họp đột xuất được thông báo sáng nay, ban đầu khiến tôi hơi căng thẳng, nhưng khi cánh cửa bật mở và người quản lý chính bước vào, ánh mắt ông ấy sáng lên với một nụ cười thật khó đoán.

"Chúc mừng. Cảnh quay cuối cùng đã vượt mong đợi. Phía đối tác quyết định cắt ngắn phần hậu kỳ, lịch trình được rút gọn. Nếu không có gì thay đổi, cậu có thể bay về vào ngày mai."

Tôi khựng lại một chút. Cảm giác như gió vừa luồn qua cổ áo, lạnh buốt rồi ngay lập tức hóa thành lửa. Ngày mai? Nghĩa là... tôi có thể gặp em sớm hơn hai ngày?

"Nhưng đừng nói gì với truyền thông hay fan. Vẫn giữ lịch trình cũ cho tới khi có thông báo chính thức."

Tôi gật đầu. Còn lòng tôi thì đã bắt đầu nhộn nhạo. Đã là hơn mười ngày không có em bên cạnh. Và giờ... tôi sắp được ôm em.

Tối hôm đó

Tôi ngồi một mình trong căn hộ thuê ở Gangnam, tay bật mãi không nổi clip tổng hợp các khoảnh khắc hậu trường. Đầu óc chỉ toàn nghĩ đến em. Tôi chưa nhắn gì về việc được về sớm. Không một lời. Em vẫn nghĩ tôi còn ở lại đến cuối tuần.

Tôi nhắn cho Thành An:
"An ơi, Duy vẫn khoẻ chứ? Tôi hoàn thành tốt nên được về Việt Nam sớm. Mai hạ cánh lúc 6h chiều. Làm ơn, giữ bí mật với Duy. Tôi muốn cho em ấy một bất ngờ. Bạn giúp tôi nhé!"

Cậu ấy nhắn lại gần như ngay lập tức:

"Trời ơi thiệt hả!!! Yên tâm, Duy ngoài việc ngày nào cũng kêu nhớ bạn thì mọi thứ vẫn ổn, không sụt lạng nào đâu. Tui mà hé nửa lời thì chịu phạt nhịn ăn chân gà nửa tháng. Lo chuẩn bị về đi, trời ơi tin vui muốn khóc luôn!"

Tôi cười, thả người xuống giường. Trong đầu tôi, đã có một kế hoạch, một món quà rất đặc biệt muốn dành cho vại tương lơ của mình.

+1 Duy nhõng nhẽo, hỏng tóc đẹp với Quang Anh còn anh lớn thì chỉ cười với sự đáng yêu của em béeeeee

Có ai đoán được gì chưa, đúm có thêm ngoại truyện nòoooo 

Lovv uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu ❤️

13/5/2025

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro