Chương 17~18
Chương 17
Edit: Vi Vi
Trình Lục Dương dùng cái tay trái còn chưa tàn phế xách theo một đống thuốc quay về chỗ vừa rồi, thấy trong văn phòng, Tần Chân đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn nghe bác sĩ nói. Cô thậm chí còn lấy ra tập giấy ghi chép mang theo bên người, nghiêm túc đặt bút ghi lại.
Bác sĩ nói: "không được cởi băng vải, bình thường phải treo trên cổ thế để tránh động đến gân cốt."
Tần Chân rất ngoan ngoãn gật đầu, cầm bút ghi lại.
"Trong thời kỳ này có thể hơi đau, nếu bệnh nhân không chịu được, cháu hãy dỗ dành, tuyệt đối không được để cậu ta tháo thạch cao sớm!"
Xuống dòng tiếp tục ghi chép.
"Bởi vì bị thương tay phải, trong sinh hoạt hằng ngày có nhiều việc vặt khá phiền phức ví dụ như gội đầu tắm rửa. Mấy ngày nay trời còn chưa tính là nóng lắm, cố gắng khắc phục đừng nên tắm. Sau này trời nóng lên rồi, cháu lau người tỉ mỉ cho cậu ta, thực sự có tắm cũng phải chú ý không đụng vào nước."
Đề bút viết đến một nửa, Tần Chân sửng sốt, ngẩng đầu há miệng nhìn bác sĩ.
Bác sĩ gặp phải biểu cảm như thế thì ngừng lại hỏi: "Sao vậy, có vấn đề?"
Tần Chân lắc đầu, lại tiếp tục ghi chép, nghĩ đến lúc đó cần phải cho Phương Khải xem toàn bộ công việc phải chú ý mới được.
Trình Lục Dương đứng ở trên hành lang trong chốc lát, thấy cô chăm chú vùi đầu ghi chép mà anh hơi thất thần, sau đó đi tới sảnh lớn chờ cô.
Cho đến khi Tần Chân cầm tập ghi chép đi ra, Trình Lục Dương còn rất không kiên nhẫn trừng cô một cái, "Lề mề quá? Biết tôi chờ cô bao lâu rồi không?"
"Bác sĩ đang dặn dò tôi một số việc cần chú ý." Tần Chân tăng tốc, gần như là chạy chậm đến trước mặt anh.
Trình Lục Dương không nói nữa mà cứ thế đi ra ngoài. Tần Chân cũng nhắm mắt theo đuôi, trông cánh tay băng bó buồn cười của anh mà không biết nói gì cho phải trong lúc này.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Trình Lục Dương vươn tay trái vẫy lại chiếc xe trống, Tần Chân cũng ngồi vào theo.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của anh, cô giải thích: "Bác sĩ nói anh bị thương tay phải, có nhiều việc không tiện. Hôm nay không có Phương Khải, tôi đưa anh trở về xem có gì cần giúp đỡ không."
"Sao, định giúp đỡ tức chết tôi?"
Dọc theo đường đi Trình Lục Dương không thiếu ghét bỏ cô thế nhưng cô lại ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, mặc kệ anh nói gì đều dùng đôi mắt chân thành tha thiết thành khẩn nhìn anh khiến Trình Lục Dương nghẹn họng trân trối.
Rốt cục đến dưới tầng nhà anh, Tần Chân xuống xe trước rồi chìa tay ra đỡ anh.
Trình Lục Dương không hé răng, cũng không đưa tay trái cho cô. Tần Chân dứt khoát chủ động chìa tay ra đỡ tay trái anh vào lúc anh gian nan khom lưng bước ra khỏi xe.
Trình Lục Dương rất mất tự nhiên, cơ thể cũng cứng ngắc trong nháy mắt, nhưng lần đầu không nói châm chọc.
Ngôi nhà này nằm trong một tiểu khu giữa trung tâm thành phố có khung cảnh đẹp đẽ, được xanh hoá rất tốt, dọc theo đường đi toàn các con đường rợp bóng cây.
Tần Chân cố ý muốn đưa anh về tận nhà, khăng khăng muốn chứng kiến tận mắt anh rửa mặt xong mới đi, Trình Lục Dương tức giận dữ dằn với cô: "Người biết thì cho là tôi chỉ bị tàn phế một tay, người không biết thì còn tưởng rằng tôi bị tê liệt toàn thân ! Sao cô cứ phải cố chấp thế?"
Tần Chân đi cạnh anh, bĩu môi ngẩng đầu nói: "Tôi cũng chỉ lo lắng cho anh thôi!"
Cô thấy người đàn ông trước mặt hơi sững người, ngay cả bước chân cũng chậm lại nên khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Trình Lục Dương nhanh chóng quay đầu đi: "Cô còn không biết xấu hổ mà nói lo lắng cho tôi? Nếu không phải do cô chọc giận tên côn đồ chỉ vì cái di động nát, tôi có phải gãy tay thế này không?"
Anh không dám đi nghiên cứu sâu lý do hoảng hốt trong nháy mắt vừa rồi là gì nhưng mà hai chữ lo lắng mà Tần Chân nói ra quả thật quá xa xỉ với anh, dường như nhiều năm lắm rồi anh chưa từng được nghe người ta nói tới.
Thì ra còn có thể có người lo lắng cho anh?
Thật sự là chuyện khó tin.
Nghĩ như vậy, anh lại có thể thấp giọng nở nụ cười, Tần Chân giật mình nhìn sườn mặt anh: "Anh cười cái gì?"
Anh nói: "Có người lo lắng cho tôi, tôi vui vẻ có được không?"
Tuy rằng vẫn là ngữ điệu chanh chua xen lẫn vài phần thờ ơ qua quýt nhưng nghe ra vài phần không thích hợp.
Tần Chân nhìn sườn mặt anh nhu hòa mờ nhạt trong bóng râm dưới ánh đèn đường, thiệt tình thành ý nói câu: "Hôm nay thật sự rất cám ơn anh, nếu không có anh thì sợ rằng bây giờ tôi đang nằm trong bệnh viện."
"Tốt nhất là ít nói lời nghĩ một đằng nói một nẻo, bằng không..." Trình Lục Dương nghiêng đầu định tranh cãi với cô thói quen nhưng khi bắt gặp ánh mắt nhu hòa sáng ngời kia thì thoáng cái không thể nói nên lời.
Tần Chân nhìn anh vô cùng thành khẩn, biểu cảm trên mặt tỏ lời cảm ơn rất nghiêm túc.
Ánh đèn đường xuyên qua kẽ lá chiếu xuống lờ mờ có vẻ không chân thật lắm.
Cô nhanh chóng nhếch miệng cười, "này, tôi nói thật đấy!"
Trình Lục Dương yên lặng nhìn cô một lát, sau đó lại ngoảnh đầu đi, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, "Ai biết được?"
Tần Chân cười xì một tiếng, chẳng lẽ người bị thương thì ngay cả chỉ số thông minh cũng thấp đi theo? Cứ như đứa bé vậy, chẳng có sức đe dọa gì cả.
===
Tần Chân thật giật mình, không ngờ rằng người không hề gần gũi bình dị như Trình Lục Dương lại có ngôi nhà ấm áp xinh đẹp như thế! Giấy dán tường màu vàng nhạt trên có hoa văn đơn giản, sàn nhà bằng đá cẩm thạch màu trắng sáng, trên tường treo mấy bức tranh tao nhã ví dụ như biển sâu xanh thẳm, ví dụ như một vườn hoa hồng nở đỏ thắm.
Chưa nói tới vật dụng tinh xảo, nhà anh rất rộng và tràn ngập hơi ấm gia đình.
Gió đêm vén bức rèm cửa sổ màu trắng lên, Tần Chân không khỏi cảm thán một câu: "Bây giờ tôi hoàn toàn tin tưởng anh là nhà thiết kế nội thất rồi!"
Cô vô cùng chủ động chạy vào phòng ngủ trải chăn đệm cho Trình Lục Dương sau đó bưng trà đưa nước bố trí đại khái những gì anh sẽ dùng đến.
"Siêu ở đâu?" Cô thò đầu ra khỏi phòng bếp, sau khi có được câu trả lời thì cô nhanh chóng cầm siêu đầy nước đi vào phòng khách, đặt ở trên bàn trà.
"Tôi có thể xem tủ lạnh của anh không?" Sau khi được cho phép cô lại hăng hái dạt dào vào phòng bếp, khi cô nhìn thấy cái tủ lạnh to như thế bày đầu nguyên liệu nấu ăn rất ngăn nắp thì không khỏi thán phục: "Má ơi, rõ là đầy đủ!"
Trình Lục Dương nhìn cô chạy lên chạy xuống, bận tối mày tối mặt, miệng còn không ngừng thốt ra lời khen mà dựa vào khung cửa đắc ý nở nụ cười, chỉ tiếc đang cười dở dang thì chợt nghe cô nói câu: "trợ lý Phương thật sự rất có khả năng!"
Trợ lý Phương? Liên quan gì đến Phương Khải?
Nụ cười của Trình Lục Dương cứng lại trên môi : "Cậu ta có khả năng ở đâu?"
"Nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, nhất định là ngày nào anh ấy cũng phải vắt óc suy nghĩ làm cho anh ăn!" Tần Chân lùng sục trong tủ lạnh một lượt thì không nhìn thấy thứ mình muốn tìm nên đành tiếc nuối nói, "Đáng tiếc tay anh không tiện, mấy thứ này đều không dùng được, bữa sáng mai giải quyết thế nào? Hay là tôi đi xuống mua cho anh hai cái bánh sủi cảo lạnh nhanh, như thế cho tiện, sáng ra anh hâm nóng lại là ăn được."
Trình Lục Dương lập tức đi đến trước mặt cô, đóng sập cửa tủ lạnh lại: "Không cần!"
Tần Chân giật nảy mình, giờ mới chú ý tới sắc mặt mặt anh rất tệ: "Anh lại làm sao vậy?"
"Tôi làm sao vậy?" Trình Lục Dương bực mình, cười lạnh hai tiếng nhưng không giải thích đã đi ra phòng khách.
Tần Chân chỉ coi anh lại dở chứng nên cười làm lành đuổi theo: "Bánh sủi cảo lạnh nhanh thì tiện thôi, tôi chỉ lo lắng cho tay anh thôi mà! Nếu không ...." Cô xoay chuyển suy nghĩ: "Nếu anh không muốn nấu bánh sủi cảo thì sáng mai tôi mang bữa sáng cho anh nhé?"
Trình Lục Dương dưới bước còn Tần Chân chưa kịp phanh lại, suýt nữa đã va vào lưng anh.
"Thống nhất thế nhé, vừa vặn anh còn có bản thiết kế chưa đưa cho tôi, sáng mai tôi mang bữa sáng cho anh sau đó hai chúng ta ngồi xe đi công ty lấy." Cô cười lấy lòng, ánh mắt cong cong như ánh trăng.
Trình Lục Dương nhìn cô từ trên cao: "Tùy cô."
Giơ tay không đánh người mặt cười, anh mới lười so đo với người như thế!
Loại biểu cảm kiêu ngạo này hiện rõ trên mặt, Tần Chân vất vả lắm mới nghẹn cười được, nhìn anh uống nước cô rót, cầm lấy quyển sách cô bày. Cuối cùng lằng nhằng một lúc, cô nhìn giờ thì thấy đã không còn sớm nên hỏi anh có muốn thay quần áo rửa mặt không.
Trình Lục Dương lại xụ mặt: "Sao nào, muốn nhân cơ hội lợi dụng tôi?"
Ra chiều mọi người khắp thiên hạ mơ ước khuôn mặt đẹp của anh.
Tần Chân dở khóc dở cười, "Vâng vâng vâng, tôi ngưỡng mộ anh đã lâu, rất muốn lợi dụng anh." Cô vừa nói vừa đi ra cửa: "hôm nay anh mặc áo sơ mi, cởi cúc hẳn rất tiện, nếu không muốn, vậy anh cẩn thận tự mình thay quần áo. Không còn sớm nữa, tôi về đây."
Trình Lục Dương há miệng, mãi lâu sau mới nặn ra một câu: "Nửa đường gặp phải tên côn đồ thì nhớ phải bỏ chạy. Chim chết vì ăn, người chết vì của!"
Tần Chân xí một câu, "không thể phun ngà voi được một lần sao?"
Trước khi Trình Lục Dương nổi cáu, cô vô cùng nhanh nhẹn chạy ra khỏi cửa, nhốt lại lời phản kích của anh ở trong phòng.
Khi về đến nhà thì cô còn cười nghĩ, quả nhiên là đứa bé chưa lớn, rõ là tên phú nhị đại bị chiều hư... nhưng mà lòng dạ chưa hư hỏng lắm.
Rõ ràng cô cãi nhau một trận với anh trong văn phòng, mà cuối cùng anh vẫn đuổi theo, chắc là lo lắng cô về nhà một mình. Thấy cô đánh nhau với tên côn đồ thì chẳng nghĩ ngợi gì đã cản một nhát dao thay cô, đó chứng tỏ rằng việc anh làm hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Trước khi cô đi, tuy rằng anh nói đến chết chóc gì đó nhưng tóm lại là nhắc nhở cô chú ý an toàn.
Nghĩ đến đó, cô lấy di động ra nhắn cái tin cho anh: Trình Lục Dương, chúng ta vẫn sống hòa bình chứ?
Không lâu sau, màn hình sáng lên, tổng giám đại nhân bên kia dùng tay trái không thạo lắm trả lời bốn chữ: Cô nằm mơ!
Tần Chân cười xì một tiếng rồi vui vẻ cất di động đi. Được rồi, nể anh bảo vệ chiếc di động cho cô, cô sẽ rộng lượng không so đo với anh.
.
Chương 18
Edit: Vi Vi
Sáng hôm sau, Tần Chân dậy rất sớm, nhìn trong tủ lạnh không có đồ dự trữ gì thì đi mua bánh bao và sữa đậu nành trong quán ngay dưới nhà mình cho Trình Lục Dương.
Kết quả khi cô đến nhà anh, Trình Lục Dương mở cửa thấy đồ trong tay cô thì đen mặt đóng sập cửa lại.
Tần Chân nổi cáu, sáng tinh mơ đi mua bữa sáng cho anh, kết quả bị đóng sập cửa là thế nào? Vì thế cô điên cuồng nhấn chuông cửa cho tới khi người trong nhà lại đen mặt mở cửa ra, tức giận hét tên cô.
Trước khi anh quát cô ầm ĩ thì Tần Chân đã tranh mở miệng trước: "Trình Lục Dương anh rất bất lịch sự! Sáng sớm tinh mơ tôi không ngại vất vả mang bữa sáng cho anh mà anh lại đối xử với tôi như thế sao? Chưa nói câu cảm ơn nào thì thôi đi, lại còn đi đóng sập cửa trước mặt tôi, cha mẹ anh không dạy anh cái gì gọi là chiêu hiền đãi sĩ sao?"
Trình Lục Dương đưa mắt nhìn sữa đậu nành và bánh bao nóng hổi trong tay cô: "Tôi chưa bao giờ ăn loại thức ăn không lành này."
Anh thật không ngờ rằng chịu đói chờ nửa tiếng đồng hồ lại chờ đến bánh bao và sữa đậu nành cô mua ven đường.
Không so đo tính toán với năng lực soi mói nổi tiếng của anh, Tần Chân chui vào nhà: "Được rồi được rồi, lần sau tôi không mang cái này nữa, chủ yếu là trong tủ lạnh không còn đồ dự trữ nên chẳng có cách nào tự làm bữa sáng."
Cô cầm đĩa và đũa ra cho anh, cười tủm tỉm dọn bàn rồi bày phần của mình ra: "Cùng nhau ăn!"
Ai biết Trình Lục Dương xem cũng không xem bánh bao đáng yêu của cô, lập tức đi đến trước lò vi sóng bật bếp rồi một tay cầm một gói mì thủ công từ trong tủ ra, sau đó đi xả nước vào nồi.
"Làm sao vậy?" Tần Chân đi ra phía trước, "Ăn tạm không được à ? Việc gì phải tự mình làm ? Không ngại phiền phức sao!"
Trình Lục Dương liếc cô, "Bánh bao bên ngoài dùng thịt gì cô biết không? Dầu ăn sử dụng tuần hoàn có bao nhiêu chất gây ung thư cô biết không? Bột mì lên men quá lâu sẽ bị chua, cộng thêm chất hóa học có thể áp mùi chua có biết không?"
"..."
"Nghe nói trước kia dưới nhà tôi có một đứa bé rất thích ăn bánh bao."
"Sau đó?"
"Sau đó nó đã chết."
"..."
Trình Lục Dương không để ý tới cô nữa, chỉ chăm chăm làm chuyện của mình, Tần Chân vô cùng buồn chán ngồi lại ngồi trước bàn ăn, cầm lấy bánh bao cắn một miếng, cuối cùng vẫn không ăn tiếp.
Anh nói đáng sợ như thế, nuốt trôi được mới lạ !
Cô thừ người ra, một tay chống cằm nhìn Trình Lục Dương nấu cơm. Dù chỉ có một tay, anh làm vẫn thành thạo đẹp mắt, hiển nhiên tay nghề nấu ăn không kém đi đâu được.
Trong nồi nấu mì sợi, còn trên lò vi sóng là dầu ô liu được đun nóng vừa vặn. Anh đập trứng gà vào trong rồi vứt bỏ vỏ trứng, sau đó dùng tay trái chao nồi cho đều, tức thì hương trứng gà tràn ngập trong không khí.
Tần Chân nhìn say sưa, giật mình khi thấy cậu ấm như Trình Lục Dương thế mà biết nấu cơm hơn nữa còn thành thạo như thế, quả thực bất ngờ. Đương nhiên giật mình nhất chính là sau khi anh chỉ dùng một tay đã hoàn thành được tất cả rồi bưng bát mì của bản thân ra ngồi trước bàn ăn, còn lãnh đạm nói với cô: "Mì nấu hơi nhiều, tự đi lấy trong nồi!"
Mà Tần Chân đi đến trước bếp thì phát hiện mì trong nồi không nhiều không ít vừa đủ một bát nữa. Màu cà chua đẹp đẽ thêm màu vàng trứng gà trải đều trên lớp mì vàng nhạt, chỉ nhìn cũng sắp chảy nước miếng.
Cô bưng mì trở về bàn ăn rồi nhìn lại bánh bao và sữa đậu nành không người hỏi thăm thì quyết đoán vùi đầu ăn mì.
Rất ngon còn rất có hương vị gia đình, Tần Chân ngẩng đầu nhìn Trình Lục Dương ăn mì với tư thế rất đẹp, bỗng nhiên hiểu ra vì sao tối qua anh thở hổn hển đóng tủ lạnh lại.
Cô cười khen anh: "Ăn ngon thật đấy! Tài nấu ăn của tổng giám đốc Trình quả thật sắp ngang với đầu bếp trong nhà hàng cao cấp!"
Trình Lục Dương liếc cô: "Nói cứ như cô đã ăn mì trứng cà chua trong nhà hàng cao cấp ấy."
Tần Chân cười tủm tỉm nhìn anh nhưng cũng không vạch trần vẻ dịu đi và màu hồng hồng trên khuôn mặt anh rồi ra vẻ lơ đãng bổ sung một câu: "Anh khẳng định có khả năng hơn trợ lý Phương!"
Trải qua thung lũng sự kiện bánh bao, tâm trạng Trình Lục Dương đã sang trang mới, theo ánh mặt trời bay lên ngọn cây.
Thật ra không hề khó để tiếp cận một người, miệng thì nói lời chanh chua khó nghe hơn ai hết, nhưng hành động lại luôn thể hiện anh nghĩ một đằng nói một nẻo.
Tần Chân dần dần phát hiện bí mật của Trình Lục Dương.
Vì Trình Lục Dương bị đau tay mà Phương Khải lại có bà mẹ ốm yếu nhiều bệnh nên không tiện qua lại giữa nhà mình và ông chủ. Xuất phát từ tâm lý biết ơn và áy náy nên Tần Chân đảm nhận trách nhiệm chăm sóc Trình Lục Dương.
Bao gồm đưa bữa sáng, ngẫu nhiên đến nhà anh, giúp anh giặt quần áo, quét tước nhà cửa, vv.
Bất ngờ là kẻ có tiền như Trình Lục Dương lại không mời nhân viên vệ sinh đến quét tước nhà cửa định kỳ, khi được hỏi vấn đề này anh ghét bỏ nói: "Không quen người xa lạ qua qua lại lại trong nhà tôi."
Sau khi Tần Chân vừa mừng vừa lo mà ý thức được hóa ra mình được coi là người không xa lạ thì lại hiểu anh hơn, thì ra cậu ấm này có thói quen tốt – tự mình thu dọn nhà cửa.
Vào buổi tối thứ ba sau khi Trình Lục Dương bị đau tay, Tần Chân nhận được điện thoại của anh, ở bên kia anh hơi luống cuống bảo cô đến đó một chuyến, chưa nói cụ thể là vì sao.
Tần Chân không hiểu ra sao đi đến thì phát hiện Trình Lục Dương xấu hổ xách quần, nói là dây lưng và khóa kéo bị kẹt, mà dùng một bàn tay thì anh không gỡ được.
Nhìn biểu cảm khuất nhục và ánh mắt 'nếu không phải không tìm ra người thì ông đây tuyệt đối không tìm cô' của Trình Lục Dương, cô bắt đầu cười không ngớt, mắt thấy khuôn mặt anh tuấn của Trình Lục Dương đỏ bừng, cuối cùng cô vừa cười run rẩy cả người vừa run tay giúp anh cởi móc cài thắt lưng.
Trình Lục Dương nhịn rồi lại nhịn, nhưng thấy cô cười đến run rẩy cả người nên làm không lưu loát, cởi mãi mà vẫn chưa cởi được, ngược lại dề dà ở vị trí hết sức tôn quý không ai dám mạo phạm của anh rất lâu. Anh tóm lấy tay Tần Chân, hung dữ hét một câu: "Cô cố ý phải không?"
"Gì?" Tần Chân ngẩng đầu hỏi anh.
Ánh mắt Trình Lục Dương như sắp phun lửa: "Cô cố ý muốn kiểm tra Trình kiêu hãnh của tôi đi?"
Một câu khiến Tần Chân cười chết đi sống lại, ngồi trên sàn nhà không dậy nổi, cô vừa cười vừa thở hổn hển: "Trình kiêu hãnh? Sao không gọi là Trình tự hào?" Liếc nhìn phần dưới eo anh, cô tiếp tục tìm đường chết: "Đàn ông phải kiên cường thì mới có thể kiêu hãnh lên, anh bây giờ chẳng nhìn ra cái gì cả, cùng lắm chỉ có thể gọi là Trình xấu hổ ..."
[ý của Tần Chân là 'cương cứng', mời các bạn xem lại chương 4]
Trình Lục Dương lật bàn, nóng lòng muốn bóp chết người phụ nữ này. Nhưng anh cao quý như thế, sao có thể làm bẩn tay mình? Vì thế quyết đoán dùng tay trái kéo Tần Chân ra cửa, mở cửa đẩy cô ra ngoài sau đó đóng sầm cửa lại.
Mắt không thấy tâm không phiền!
Nào ngờ bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, kèm theo tiếng gọi thâm tình ngày một to lên: "Trình Lục Dương! Còn chưa cởi được thắt lưng của anh!"
"Trình Lục Dương! Không phải anh muốn đi WC sao? Trình kiêu hãnh của anh cần tôi!"
"Trình Lục Dương –" Khi hét đến tiếng thứ ba, cửa bỗng được mở ra, Trình Lục Dương hùng hổ vươn móng vuốt bên trái còn lành lặn túm cô đi vào.
"Câm miệng cho tôi!" Anh bịt miệng Tần Chân, hung tợn đẩy cô lên trên sofa, "Cô cố ý làm bẽ mặt tôi có phải không?"
Nói to như thế thì toàn bộ hành lang đều quanh quẩn tiếng cô, chỉ cần có người đi ngang qua thì chắc chắn sẽ nghe thấy, tên tuổi anh hùng của đời anh sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Mà Tần Chân cười đến đau cả bụng, nhìn anh cáu kỉnh đến thế nên cô rốt cuộc mở lòng từ bi tháo thắt lưng ra cho anh, cứu vớt Trình kiêu hãnh đang chìm sâu trong nước sôi lửa bỏng ... có lẽ là Trình xấu hổ, ai biết được ?
Trình Lục Dương rất ngột ngạt, không biết là vì nước tiểu hay vì bị Tần Chân chọc giận.
*
Đầu tiên định tổ chức buổi họp lớp vào đầu tháng năm nhưng vì đã xa cách mười năm, bạn cấp ba phân tán các nơi, đâu dễ gì mà thông báo hết ? Cho nên cứ kéo dài mãi cho đến cuối tháng sau, cuộc họp lớp thong dong rốt cuộc đã đến.
Vào sáng hôm họp lớp, Tần Chân vẫn báo cáo yêu cầu của khách hàng tuần này trong văn phòng như thường lệ, Trình Lục Dương thì ngồi sau bàn nghe. Kết quả cô đang nói thì bỗng ngừng lại.
Trình Lục Dương ngẩng đầu nhìn cô thì thấy cô sững sờ mất hồn mất vía nhìn tư liệu trong tay với biểu cảm khó tin.
Anh hỏi: "Sao không nói nữa?"
Tần Chân run nhẹ tay sau đó mới như không có việc gì tiếp tục đọc tin tức trên tư liệu: "Vườn hoa Thế Kỷ một tòa 13 tầng, căn hộ một trăm bốn bảy mét vuông, kiểu duplex ..." Đây rõ là tin tức hết đỗi quen thuộc được cô đọc ra từng chữ từng chữ, sau đó rốt cục đến phần khiến cô rung động không thôi: "Họ tên khách hàng: Mạnh Đường."
[Nhà kiểu duplex: căn hộ hai tầng với mỗi tầng có thể đóng vai trò là 1 căn hộ hoàn chỉnh]
Nói xong mấy chữ này, toàn bộ văn phòng an tĩnh lại.
Tần Chân ngơ ngác nhìn chằm chằm chữ trên giấy, cảm thấy thế giới thật sự rất kỳ diệu.
Sao lại là anh?
Sau đó trong quá trình báo cáo tin tức khách hàng, Tần Chân liên tiếp mắc phải sai sót, không phải đọc sai chỗ này thì sai chỗ kia.
Trình Lục Dương nhíu mày, chất vấn cô không hề khách sáo: "tối qua cô không đi ngủ hả?"
"...... Không phải."
"Trạng thái tinh thần dở thế này còn đi làm, tác phong nghề nghiệp của cô đâu rồi?"
Tần Chân cố gắng xốc lại tinh thần, nhìn tổng giám đại nhân lại mạnh mẽ tỏ vẻ bệ vệ nên nhanh chóng giải thích, "Lần sau sẽ không nữa!"
Cô nhìn đồng hồ thấy đã qua mười giờ, tuy rằng buổi họp lớp được tổ chức vào mười hai giờ nhưng dù sao đi muộn quá cũng không tốt. Vì thế cô xin Trình Lục Dương nghỉ: "Trưa nay tôi có chút việc, hôm nay tạm thời tiến hành đến đây được không?"
Trình Lục Dương quét qua cô: "Trông cô thế này, ở chỗ này cũng chỉ lãng phí thời gian."
Hàm ý rất rõ ràng: Cô có thể biến.
Tần Chân đã sớm quen cách nói chuyện của anh, trước khi ra cửa còn không quên nhắc nhở: "Hôm nay đến ngày khám lại, nhớ đi bệnh viện đúng giờ đấy!" Cô còn giơ tay lên ý bảo.
Trình Lục Dương nói: "Chuyện công việc thì chả nhớ rõ, mấy cái việc lặt vặt này thì không quên việc nào, xem ra công ty các cô trả lương cho cô quá ít rồi nên mới khiến cô oán trách như thế!"
Tần Chân cười ha ha, phất phất tay với anh, "Tôi đi đây!"
Mà Trình Lục Dương tựa vào lưng ghế, nhìn cái tay 'tàn tật' gần tháng nay của mình, nhớ tới Tần Chân làm trâu làm ngựa cho mình thời gian dài như thế, lông mi hơi thả lỏng.
Chịu vất vả, chịu mệt nhọc, làm việc tay chân lanh lẹ, tính tình cũng tốt lắm, thật ra vẫn có ưu điểm.... Nhưng thể hiện không đủ rõ ràng.
*
Ra khỏi công ty, Tần Chân hít sâu một hơi, bắt xe đến nhà Bạch Lộ.
Khi mở cửa ra, Tần Chân bị Bạch Lộ dọa sợ. Người đẹp trước mắt ăn mặc váy dài bằng tơ tằm màu đen, đai chiết eo khéo léo làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn duyên dáng. Nhưng mà điều đáng sợ là lớp mặt nạ trắng bệch dị hợm khiến người sởn tóc gáy trên mặt cô ấy.
Mà Bạch Lộ thấy cô còn mặc bộ đồ làm việc thì không khỏi trợn trắng mắt: "Tần Chân ơi Tần Chân, cậu thật sự là anh hùng! Bao năm rồi mới tổ chức họp lớp một lần, cậu định cứ thế mà đi gặp người hả?"
"Hôm nay mình còn đi làm đấy, vừa từ chỗ Trình Lục Dương đi thẳng tới đây." Tần Chân đi vào phòng bếp rót cốc nước, còn chưa uống xong đã bị Bạch Lộ lôi xềnh xệch vào phòng ngủ.
Bạch Lộ dữ dằn ấn cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, chỉ vào một đống chai lọ trên bàn: "Tự mình đánh kem nền trước, mình đi tìm quần áo cho cậu!"
Cô và Tần Chân có dáng dấp tương tự, cao tầm một mét sáu, có điều Tần Chân gầy hơn cô một chút.
Ngay vào lúc cô lục tung đồ thì Tần Chân vừa dùng khăn ướt lau mặt, vừa nói: "Lấy đại cái nào đó là được, trang điểm thì thôi luôn cũng được, dù sao mình cũng sẽ không ở lâu."
Cô đã hạ quyết tâm, lần này đi chỉ để thăm các thầy cô, đặc biệt là cô giáo Lý của cô. Ăn cơm trưa xong rồi về luôn nên sẽ không ở lâu.
Dù sao lớp chọn trước kia chỉ có mình cô không lên đại học, còn lại ít nhiều đã đạt được thành tựu nhất định trong các ngành nghề, kém cỏi nhất cũng là thành phần trí thức giống như Bạch Lộ. Chỉ mình cô làm nhân viên nhỏ bé cho công ty bất động sản cấp thấp, tuy nói mặt ngoài cũng được xưng là quản lý Tần nhưng tất cả mọi người đều lăn lộn xã hội đã lâu thì sao mà không biết tình hình thực tế của cô.
Cô không muốn biểu hiện không ăn khớp, hoặc là nói trắng ra, trong đám tinh anh này cô thật sự rất tự ti.
Bạch Lộ tìm cho cô một bộ váy công sở không tay Orchirly màu trắng, ngực điểm hình con bươm bướm phát sáng, đơn giản hào phóng. Tần Chân có làn da trắng thích hợp mặc phong cách tươi mát này.
Sau khi Tần Chân thay quần áo xong, Bạch Lộ vừa trang điểm cho cô vừa nói: "Cậu ở bao lâu thì mình ở bấy lâu, dù sao hai ta chắc chắn cùng đi cùng về."
Cô không nói nhiều mà chỉ nói một câu vô cùng đơn giản đã bày tỏ thái độ của mình — mặc kệ thế nào, cô sẽ ở bên Tần Chân.
Bạn tốt có lẽ chính là như vậy, rất nhiều thời điểm sẽ không lời ngon tiếng ngọt dỗ dành bạn, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể trêu đùa cãi nhau, nhưng cô ấy vĩnh viễn có thể nghe ra tâm trạng bạn giờ phút này chỉ qua hai ba câu nói, sau đó dùng phương thức bình thường nhất, không bắt mắt nhất an ủi bạn.
Tần Chân cười nhìn Bạch Lộ trong gương: "Ừ, mình biết."
Trang điểm xinh đẹp thì cũng có cái lợi của xinh đẹp, dù sao họp lớp bây giờ không thể tránh khỏi nhìn thấy người kia, cô nhớ nhung nhiều năm như thế, cũng không hy vọng mình xuất hiện trước mặt anh với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch.
Tần Chân nhìn bản thân dần trở nên xinh đẹp trong gương mà cười khổ trong phút chốc.
Cô cũng chỉ còn có khuôn mặt này không làm thất vọng người xem rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro