Full
Nguồn: https://378195456.lofter.com/post/893222bd_2bf8a27fa?incantation=rzgt0s01trqx
___________
1.
Năm ba tuổi, Trần Linh được Hồng Vương đưa đến Hí Đạo Cổ Tàng, bái nhập.
Hồng Vương có thực lực thâm sâu khó lường nhưng tính tình lại rất tùy tiện.
Nghi thức bái sư của cậu đơn giản đến mức không tưởng.
Cậu còn chưa kịp làm lễ bái sư, Hồng Vương đã nóng lòng nhận cậu làm đệ tử, ôm đi mất.
Cứ như thể hắn sợ chậm trễ một khắc, tiểu đệ tử này sẽ chạy mất.
Nghi thức bái sư tuy đơn giản, nhưng có một điều cực kỳ quan trọng.
—Không được khi sư diệt tổ.
Tất nhiên, đây là nghĩa đen:
Không được khi sư, không được diệt tổ.
“Lão Lục à, ngươi có biết sư phụ của sư phụ nên gọi là gì không?”
“Gọi là… sư phụ của sư phụ.”
“Đồ ngốc, sư phụ của sư phụ gọi là sư tổ.”
“Sư phụ, chúng ta đi đâu vậy?”
“Đi đào sư tổ của ngươi lên.”
Trần Linh: ???
Đây là nhiệm vụ đầu tiên của Trần Linh khi bái nhập sư môn —
Đi đào mộ sư tổ.
Hồng Vương kéo Trần Linh ba tuổi đi rất lâu trong một vùng hoang mạc, cuối cùng dừng lại trước một bãi tha ma.
Nói là một bãi tha ma, chẳng bằng nói là bãi đất xanh duy nhất trong hoang mạc. Cậu vừa đặt chân vào đám cỏ mềm mại, đã cảm nhận được một luồng sinh lực dồi dào chống lại khí hoang tàn của thế giới bên ngoài.
Dường như có một luồng khí an lành đang che chở cho mảnh đất nhỏ bé này và những sinh linh trên đó.
Trần Linh ngẩng đầu hỏi sư phụ:
“Sư phụ, sư tổ ở đâu?”
“Đang bị ngươi giẫm dưới chân…”
“?”
Trần Linh nghe xong vội vàng nhấc chân ra.
Hồng Vương đưa cho Trần Linh một cái xẻng nhỏ.
“Đào đi.”
Trần Linh có chút do dự.
“Sư phụ, sư tổ đã chết rồi, chúng ta đào mộ hắn… không lịch sự cho lắm đâu.”
“Hắn không chết, chỉ đang ngủ thôi, giờ thì, hắn nên tỉnh lại rồi.”
Thế là Trần Linh cầm cái xẻng nhỏ, đào đào đào trong đất.
Cuối cùng, cậu đào được một con sư tử lông xù. Gọi là sư tử, nhưng kích thước của nó chỉ bằng một con mèo con.
Nó cuộn tròn thành một cục, dường như đang ngủ rất say, trong cái đầu tròn vo còn phát ra tiếng ngáy khò khò.
Trần Linh ôm con sư tử nhỏ, thử khẽ gọi:
“Sư tổ…”
“…”
Trần Linh quay đầu nhìn sư phụ:
“Sư phụ, hắn hình như không gọi dậy được.”
“Hắn chỉ tái sinh trong những lời cầu nguyện tốt đẹp của con người thôi.”
Trần Linh nghe xong, bèn thành tâm chắp tay, miệng lẩm bẩm:
“Sư tổ sư tổ… mau tỉnh lại đi…”
Hắn vẫn không tỉnh.
Hồng Vương nhìn Trần Linh đang thành kính cầu nguyện trước mặt, trong mắt lướt qua một tia phức tạp và bi thương.
“Lão Lục, ngươi không có cách nào đánh thức hắn đâu…”
“Nhưng, ta rõ ràng rất thành tâm cầu nguyện mà, sư phụ… tại sao ta không thể đánh thức hắn?”
“Bởi vì ngươi không phải là…” Sư phụ hắn ngừng lại. “Ngươi còn quá nhỏ…”
“Đem hắn ra khỏi Hí Đạo Cổ Tàng đi, đến thế giới bên ngoài, thử tìm người đánh thức hắn, đây là nhiệm vụ thứ hai vi sư giao cho ngươi.”
“Vâng, sư phụ.”
2.
Đây là lần đầu tiên Trần Linh bước ra khỏi Hí Đạo Cổ Tàng.
Trước khi đi, cậu luôn nghĩ thế giới bên ngoài cũng ấm áp tốt đẹp như Hí Đạo Cổ Tàng, có trời xanh, có mây trắng, có những lá cờ đủ màu.
Nhưng sau khi bước ra, cậu mới phát hiện, bên ngoài chỉ có tuyệt vọng và cái chết ở khắp mọi nơi.
Trần Linh không thích thế giới bên ngoài, cậu muốn về nhà.
Nhưng nếu về, cậu sẽ không thể đánh thức sư tổ được.
Cậu nhìn con sư tử nhỏ đang ngủ say trong lòng, vuốt ve cái đầu lông xù của nó, khẽ nói:
“Đừng lo, ta sẽ nghĩ cách đánh thức ngươi…”
Từ ngày đó, Trần Linh bắt đầu cố gắng mang hy vọng đến cho những người tuyệt vọng, và khi những người đó muốn cảm ơn cậu, cậu sẽ ôm con sư tử nhỏ, nói với họ:
“Nếu các ngươi muốn cảm ơn ta, thì hãy cầu nguyện với hắn đi, hắn là một con vật cát tường, sẽ mang đến hạnh phúc và hy vọng cho mọi người.”
Không lâu sau, trong dân gian lưu truyền câu chuyện về một thiếu niên mặc hí bào, ôm con sư tử cát tường đi cứu thế.
Thiếu niên ngày một lớn, ngũ quan theo năm tháng phát triển, càng trở nên tuấn tú yêu dị. Khí chất của cậu lạnh lùng, bao quanh là một lớp hàn khí nhàn nhạt, nhưng trên tay luôn ôm một con sư tử nhỏ lông xù, khiến vẻ xa cách ấy hòa lẫn chút hơi ấm nhân gian, dung hòa vừa vặn.
Con sư tử nhỏ đó, cuối cùng cũng tỉnh lại trong những lời nguyện ước của con người.
Đêm đó, Trần Linh ôm sư tổ đi ngủ như thường lệ, bỗng nghe thấy tiếng ư ử khẽ khàng từ trong lòng.
Cậu cúi đầu nhìn, con sư tử nhỏ đã ngủ say nhiều năm, từ từ mở mắt, đôi mắt to như quả nho, chớp chớp nhìn cậu.
Nó thử nâng chân trước, miếng đệm thịt nhẹ nhàng chạm vào ngón tay Trần Linh, rồi lại tiến lên, dùng đầu cọ nhẹ vào lòng bàn tay cậu, cổ họng phát ra tiếng rên ư ử, như đang làm nũng.
“Sư tổ, người tỉnh rồi?”
Con sư tử nhỏ dường như hiểu, đầu đuôi nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay cậu, rồi lại thè lưỡi, khẽ liếm cằm cậu, khiến Trần Linh nhột mà bật cười.
“Tốt quá rồi, chúng ta về Hí Đạo Cổ Tàng gặp sư phụ thôi!”
“Ta đã lâu không gặp sư phụ…”
Trần Linh ôm con sư tử nhỏ vào lòng, thân mật cọ cọ cái đầu sư tử mập ú.
“Ư….”
“Lão Lục à, ngươi chưa hoàn toàn đánh thức hắn đâu.”
“Nhưng hắn đã tỉnh rồi mà…”
Trần Linh nhìn chằm chằm con sư tử nhỏ đang cuộn mình trong lòng, nhìn cậu không rời mắt, giọng nói đầy khó hiểu.
“Hắn đã hấp thụ đủ khí lành, thân thể đã tỉnh rồi, nhưng vẫn thiếu một chút hung khí.”
“Hung khí? Hung khí nên tìm ở đâu?”
Sư phụ nhìn sâu vào Trần Linh, rồi lại nở nụ cười bất cần đời như cũ, hắn nói:
“Vi sư cũng không biết nha~ Để hắn tự tìm cách đi.”
“…”
Sư phụ lại nói bí hiểm rồi…
Từ khi con sư tử nhỏ tỉnh lại, hắn như thể đã nhận chủ, ngày nào cũng quấn lấy Trần Linh. Đến đêm, không cần cậu gọi, hắn cũng tự động chui lên giường, cái đầu lông xù cọ cọ vào cổ cậu, luôn khiến cậu vui vẻ vô cùng.
Con sư tử này rất thích vàng, có lần Trần Linh được sư phụ nhờ đến Hồng Trần Giới Vực đấu giá một xe vàng, con sư tử nhỏ này thậm chí còn không chui lên giường cậu nữa, ngày nào cũng ngủ trên đống vàng đó.
Sau này, Trần Linh bán đống vàng này đi, con sư tử nhỏ nhìn xe vàng bị bán cho người khác, giận đến dậm chân tại chỗ, phát ra tiếng “gào gào” đầy thất vọng.
Trần Linh thấy thú vị, xoa đầu nó an ủi:
“Thôi đừng buồn, dù sao tiền cũng kiếm đủ rồi, ta để lại cho ngươi một cái này.”
Cậu lấy ra một sợi dây chuyền vàng, trên đó khắc bốn chữ “Cát Tường Như Ý”.
Trần Linh đeo sợi dây chuyền này lên đầu con sư tử.
Hắn lúc này mới nguôi ngoai, vui vẻ cọ cọ vào lòng bàn tay Trần Linh.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Trần Linh còn chưa tỉnh hẳn, chỉ cảm thấy trọng lượng trên cổ tay bỗng thay đổi.
Không phải cảm giác lông xù của con sư tử nhỏ, mà là da thịt ấm áp. Cậu từ từ mở mắt, bắt gặp một đôi mắt ngơ ngác, thiếu niên tựa vào lòng cậu, mái tóc đen hơi rối, trên cổ vẫn đeo sợi dây chuyền vàng mà Trần Linh đã tặng cho hắn không lâu trước đó.
Chưa để Trần Linh kịp phản ứng, thiếu niên như bị bản năng thúc đẩy, khẽ ngẩng đầu, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng áp lên.
Môi bỗng truyền đến cảm giác như lông vũ lướt nhẹ, bọc lấy hơi ấm độc đáo của thiếu niên, Trần Linh khẽ sững sờ, theo bản năng muốn lùi lại.
Nhưng cậu vừa cử động, một đôi tay đã như dự đoán trước hành động của cậu, vòng lấy cổ cậu, kéo cậu lại gần hơn.
Giây tiếp theo, đối phương nhẹ nhàng tiến vào, quấn lấy cậu, cảm giác xa lạ khiến Trần Linh tạm thời trống rỗng.
Một tia hung khí cực nhạt theo đôi môi chạm nhau bị hút đi, sự mờ mịt trong mắt thiếu niên dần tan biến, khôi phục một chút thanh tỉnh.
… Và dần dâng lên một chút ngơ ngác.
Hắn khẽ lùi lại, giọng nói còn mang theo hơi thở dồn dập:
“Mẹ nó, mình nhất định là chưa tỉnh ngủ…”
“Sao lại mơ thấy mình ngủ với một người đàn ông…”
Thấy hắn nói chuyện, trong mắt Trần Linh lóe lên một tia vui mừng, mở miệng liền gọi:
“Sư tổ… ặc!”
Lời chưa dứt, cậu đã bị đối phương một cước đạp xuống giường.
Thiếu niên trên giường co ro vào góc, hai tay ôm chặt chăn chắn trước người, mặt tái mét, nhìn Trần Linh như thấy ma, rồi lại cúi đầu nhìn mình không mặc quần áo, bỗng phát ra một tiếng hét chói tai:
“Mẹ kiếp! Không phải mơ sao?!”
Đến giờ cơm tối, thiếu niên nhìn ánh mắt u ám truyền đến từ phía đối diện của Trần Linh, chỉ hận không thể vùi mặt vào bát mà ăn.
“Lão Lục, sao im lặng thế?”
Trần Linh: …
Sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, thiếu niên đã biến ra một chuỗi kẹo hồ lô sau bữa ăn để xin lỗi Trần Linh.
Ngọt, rất ngon.
Trần Linh được dỗ ngọt, hết giận.
Tuy xét về vai vế, hắn là sư tổ của cậu, nhưng hắn nhất quyết không cho Trần Linh gọi là sư tổ, nói rằng gọi thế hắn già đi.
Hắn hình như cũng thích giả vờ nai tơ như sư phụ.
Hắn cười híp mắt cầm một chuỗi kẹo hồ lô dỗ Trần Linh gọi hắn là ca.
Trần Linh còn chưa kịp mở miệng đã bị sư phụ thẳng thừng phủ quyết.
Sư phụ dường như đặc biệt không thể chấp nhận việc Trần Linh gọi hắn là ca, hắn cười lạnh một tiếng, rồi bảo Trần Linh gọi thẳng tên hắn.
Lúc đó Trần Linh mới biết, hắn tên là Tôn Bất Miên.
3.
Trần Linh từng nghĩ sư phụ đã là giới hạn của sự không đáng tin, không ngờ vị sư tổ này còn có “trọng lượng” hơn.
Khi gặp nguy hiểm, hắn luôn có thể chính xác bảo vệ Trần Linh trước người, khi cậu cầu cứu, hắn “đã đọc nhưng không trả lời”, miệng lẩm bẩm “tai họa không tìm ta, ta không tìm tai họa”, bước đi nhẹ nhàng còn hơn cả sư phụ mà tẩu thoát.
Ban đầu khi Trần Linh gọi tên hắn, còn mang theo chút ngượng ngùng và gò bó vì vượt qua vai vế, về sau trực tiếp mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi.
“Tôn… Bất Miên…”
“Tôn Bất Miên.”
“Tôn Bất Miên!!!”
“Tôn! Bất! Miên!!!”
Mỗi lần Tôn Bất Miên chọc Trần Linh tức giận, hắn chỉ dùng kẹo hồ lô để dỗ, đến nỗi lâu dần, Trần Linh nhìn thấy kẹo hồ lô là muốn nôn.
Những gì gọi là vai vế từ lâu đã bị Trần Linh vứt ra sau đầu trong những lần đùa giỡn của Tôn Bất Miên. Khi hai người đối luyện, Trần Linh không hề nương tay.
Tôn Bất Miên cũng vô duyên vô cớ chuyên tấn công vào chỗ hiểm, nếu không đánh lại được thì làm nũng, năn nỉ Trần Linh ra tay nhẹ chút.
Nếu bị đánh ngất thì đơn giản là ngủ tại chỗ luôn.
Sau lần thứ n hai người đối luyện, Tôn Bất Miên bại trận một cách thảm hại.
Trần Linh cuối cùng không nhịn được hỏi:
“Tại sao ngươi lại nhát gan, yếu đuối, còn… vô lại thế?”
Tại sao cậu lại nói hắn vô lại, vì Trần Linh chưa từng thấy vị trưởng bối nào khi đánh nhau với vãn bối lại đá vào chỗ hiểm cả. Trần Linh không nói nên lời đến mức tức mà bật cười.
Tôn Bất Miên: …
“Có ngươi nào nói chuyện với tổ sư gia như vậy không… Khi ta còn tung hoành Hí Đạo, ngươi còn đang bú sữa mà… Chỉ là, con đường của ta đặc biệt, phải nhận được sức mạnh từ hạnh phúc và niềm vui của con người, nhưng thời tận thế này làm gì có nơi nào như vậy…”
Tôn Bất Miên giật giật khóe miệng, hiếm khi có chút ngượng ngùng, hắn cố gắng lấy lại chút tôn nghiêm của trưởng bối trước mặt cậu, lầm bầm:
“Ta rất lợi hại đó, nói chung… sau này sẽ cho ngươi thấy.”
“Vâng vâng, ngươi lợi hại nhất.”
Rõ ràng là Trần Linh không tin.
Cậu tùy ý qua loa, cũng không để lời này vào lòng.
Tuy nhiên, bất kể ban ngày Trần Linh có giận Tôn Bất Miên đến đâu, buổi tối cậu vẫn sẽ ôm hắn ngủ, vì Trần Linh thích hơi ấm nhân gian an lành trên người hắn, điều đó giúp cậu thoát khỏi những cơn ác mộng.
Ác mộng của cậu, là một nhà hát, một đám khán giả.
Nhưng sau này, Trần Linh mới biết, cậu không phải bị ác mộng quấy rầy.
Cậu, chính là ác mộng.
Cậu không phải con người, mà là kẻ thù lớn nhất của loài người, Trào Tai.
Lần mất kiểm soát đó, cậu đã giết rất nhiều người.
Cậu đã mang đến cho con người sự tuyệt vọng lớn nhất, và cũng tự đẩy mình vào sự tuyệt vọng lớn nhất.
Từ đó về sau, trong dân gian không còn truyền thuyết về thiếu niên hí bào cứu thế nữa, mà chỉ có… Trào Tai Trần Linh.
Cậu cuối cùng cũng hiểu ra, sự ra đời của cậu, từ đầu đến cuối đều là một mắt xích trong ván cờ mà sư phụ đã tính toán kỹ lưỡng.
Cậu là thiên địch của sư phụ, cũng là quân cờ của hắn.
Vậy cậu… còn là đệ tử của sư phụ không?
Trần Linh chán nản, rời khỏi Hí Đạo Cổ Tàng.
Và sư phụ, cũng không giữ cậu lại.
4.
Cậu trở về Quỷ Trào Thâm Uyên, nơi thật sự thuộc về cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình không có chốn đi về.
Sự ấm áp của quá khứ hóa thành cái lạnh thấu xương, mỗi đêm dài đằng đẵng, cậu đều cố gắng dùng rượu Ngũ Độc để uống say mèm, làm tê liệt sự tỉnh táo, cũng làm tê liệt nỗi cô đơn dường như muốn ăn mòn cả linh hồn cậu.
Cồn đốt cháy cổ họng, nhưng không sưởi ấm được cơ thể cậu.
Cậu có chút nhớ những ngày ôm Tôn Bất Miên ngủ rồi.
Cậu nghĩ như vậy, tối đó liền mơ thấy.
Một luồng hơi ấm vô cùng an lành xé toạc hung khí của Quỷ Trào Thâm Uyên, chui vào ý thức của cậu, kèm theo một giọng nói quen thuộc, luôn không đứng đắn.
“Trần Linh!”
“Trần Linh!!!”
“Tiểu đồ tôn~!”
“Tiểu Linh nhi~~~!”
“Tiểu Linh nhi lương thiện đáng yêu, quên mình vì người của ta~~~”
“Tiểu Linh nhi giỏi việc nước, đảm việc nhà của ta~~~”
“Tiểu Linh nhi có nhan sắc chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường của ta~~~”
Trần Linh: …?
Hóa ra không phải mơ, Tôn Bất Miên thật sự đến Quỷ Trào Thâm Uyên tìm cậu.
Khi Trần Linh đến nơi, Tôn Bất Miên đã bị độc trùng cắn cho chỉ còn một hơi thở.
Cái mặt tuấn tú của hắn sưng vù như đầu heo, vừa nhìn thấy Trần Linh, liền không nhịn được giơ ngón giữa về phía cậu.
“Trần Linh! Tổ cha ngươi!!!”
“Đừng nhúc nhích.”
Trần Linh nâng khuôn mặt đã sưng đến biến dạng của Tôn Bất Miên.
“Ngươi… ngươi định làm gì…”
Tôn Bất Miên hỏi một cách không rõ ràng, mắt vì sưng mà chỉ có thể mở thành một khe hẹp.
Trần Linh không trả lời, cậu phủ môi mình lên môi hắn.
Đồng tử của Tôn Bất Miên đột nhiên co lại.
Một luồng khí trong lành truyền đến từ môi Trần Linh, chảy qua từng nơi bị chất độc ăn mòn trong cơ thể hắn. Những chỗ sưng tấy bắt đầu tiêu biến với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, màu tím xanh dần phai thành màu trắng ban đầu.
Những con độc trùng xung quanh phát ra tiếng gào thét chói tai, giọng nói đầy không cam lòng và phẫn nộ.
Cảm giác đó, giống như nhìn con lợn đang ăn bắp cải nhà mình.
Tôn Bất Miên dần tỉnh táo, hắn theo bản năng nắm lấy hí bào của Trần Linh.
Khi Trần Linh từ từ lùi lại, khuôn mặt của Tôn Bất Miên đã khôi phục như ban đầu, chỉ là còn mang vẻ ngạc nhiên.
Không khí ngưng lại trong một khoảnh khắc.
Trần Linh quay mặt đi, những sợi tóc mái che khuất cảm xúc đang dâng trào trong đáy mắt.
Tôn Bất Miên ngơ ngác sờ môi mình, trên đó còn sót lại một chút mùi rượu thoang thoảng. Hắn mở miệng, rồi lại khép lại, cuối cùng thốt ra một câu:
“… Cách giải độc ở chỗ các ngươi… đặc biệt thật đấy.”
Vừa dứt lời, hắn đã muốn cắn lưỡi mình.
Trần Linh không trả lời, chỉ đứng thẳng dậy, nhìn Tôn Bất Miên với vẻ mặt phức tạp:
“Tại sao lại đến tìm ta…”
Trần Linh đã nghĩ đến rất nhiều câu trả lời, những câu trả lời này đều khiến mắt cậu cay xè.
Cậu đã nghĩ kỹ rồi, dù Tôn Bất Miên có sẵn lòng đứng đối đầu với cả thế giới vì cậu, cậu cũng không thể liên lụy hắn, cậu sẽ đuổi hắn ra khỏi Quỷ Trào Thâm Uyên, rồi một mình ở đây chờ chết.
Nhưng lời tiễn khách còn chưa kịp nói ra, cậu đã thấy Tôn Bất Miên kéo tay áo cậu, như đang làm chuyện lén lút, liếc ngang liếc dọc, rồi ghé vào tai cậu, nói nhỏ:
“Trần Linh, ngươi có phải rất hận Hồng Vương không?”
Trần Linh khẽ sững sờ.
Hận ư? Không đến mức đó.
Cậu chỉ biết mình bị lợi dụng, thấy rất buồn, nên không nhịn được mà lẩn tránh người đó.
Tôn Bất Miên thấy cậu không trả lời, bèn coi như cậu ngầm đồng ý, hắn nói nghiêm túc:
“Ta cũng thấy Hồng Vương hành động ngang ngược, điên cuồng, ngươi và ta chi bằng liên thủ… thay thế hắn đi?”
Trần Linh: ??????????
Lúc đó Trần Linh mới biết, sau khi cậu rời Hí Đạo Cổ Tàng, Hồng Vương đã trộm số vàng mà Tôn Bất Miên đã tích góp từ mấy kiếp.
Khóe miệng cậu giật giật, chút thương cảm và cảm động ban nãy đều bị hai tên thần kinh này làm cho tan biến.
Tôn Bất Miên kéo tay áo Trần Linh một cách thiết tha, vẻ mặt đáng thương như thể nếu cậu không giữ hắn lại thì trời đất rộng lớn hắn cũng không có chốn dung thân, Trần Linh đành bất lực để hắn ở lại.
Thật ra, cậu rất vui khi hắn có thể ở lại.
Nơi này cuối cùng cũng có một chút hơi ấm nhân gian.
Tối đó, Trần Linh rất tự nhiên yêu cầu được ôm Tôn Bất Miên ngủ, và đưa hắn về phòng mình.
Tôn Bất Miên nhìn căn phòng chất đầy nến, da, lông thú, và đủ loại đồ chơi hình thù kỳ quái, mặt mũi quái dị hỏi:
“Ngươi bình thường ngủ ở đây à?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì à?”
“…”
Trần Linh ôm Tôn Bất Miên ngủ vào buổi tối, hiếm khi có một giấc ngủ ngon.
Trần Linh có thể cảm nhận được, Tôn Bất Miên đang lén dùng khí cát tường để trấn áp hung khí của cậu, cậu cũng rất tinh tế thu lại hung khí trên người mình.
Điều này khiến Tôn Bất Miên có một ảo giác rằng việc mình làm là hữu ích, Trần Linh bây giờ cần hắn, sau khi xác nhận điều này, Tôn Bất Miên càng không muốn rời xa cậu.
Nhưng hắn cuối cùng cũng không phải tai ương, không thích hợp với môi trường sống ở đây, hắn bị bệnh, gầy đi, ôm có cảm giác cấn, sắc mặt cũng ngày một kém đi.
Dù vậy, Tôn Bất Miên vẫn không muốn rời đi, Trần Linh đành dứt khoát, vung một cái tát làm hắn ngất xỉu, rồi bảo Ngô Nhất đưa hắn rời đi. Sau khi hắn rời đi, cậu phá hủy con đường mà hắn đã đến.
Tạm biệt, Tôn Bất Miên.
Có lẽ khi Xích Tinh giáng lâm, chúng ta đều hóa thành tro bụi.
Lúc đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
5.
Nhưng Trần Linh dù trốn trong Quỷ Trào Thâm Uyên, cũng vẫn không thể thoát khỏi ván cờ thời đại này.
Xích Tinh sắp giáng lâm, tai ương vì muốn sống sót đã phát động chiến tranh với loài người.
Tư Tai để kéo Trào Tai vào cuộc, đã cưỡng chế xâm nhập vào tư duy của Trần Linh, kéo nhân cách của cậu xuống.
Khán giả ùa lên, tranh giành quyền kiểm soát cơ thể này.
Người chết đầu tiên là Tư Tai, tiếp đó là người thứ hai, thứ ba…
Ban đầu Trần Linh còn cố gắng giành lại quyền kiểm soát cơ thể, nhưng cậu thất bại, cậu chỉ có thể nhìn từng người một chết trước mặt mình, bất lực.
Lâu dần, cậu trở thành một khán giả thực sự, ngồi tê liệt trên khán đài, nhìn thế giới trên màn hình bị nhuộm đỏ bởi vô vàn máu tươi, mùi máu tanh nồng dường như muốn thấm vào khoang mũi cậu, thật kinh tởm.
Trần Linh cảm thấy ý thức của mình đang dần bị xé nát, nuốt chửng.
Ngay khi ý thức của Trần Linh sắp hoàn toàn tan biến.
Cậu lại nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc đó.
“Trần Linh!”
“Tiểu đồ tôn~!”
“Tiểu Linh nhi~~~!”
“Tiểu Linh nhi lương thiện đáng yêu, quên mình vì người của ta~~~”
“Tiểu Linh nhi giỏi việc nước, đảm việc nhà của ta~~~”
“Tiểu Linh nhi có nhan sắc chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường của ta~~~”
Tiếng gọi khiến các khán giả đang tranh giành ý thức đều tạm thời ngơ ngác.
Bắt đầu tự hỏi trong đám bọn họ có thứ kỳ quái như vậy tồn tại sao?
Xấu hổ quá… đừng gọi nữa…
Ta không lương thiện, không đáng yêu, ta cũng không có khuôn mặt xinh đẹp, độc trùng ta làm ra ngươi không phải cũng đã ăn rồi nôn ra sao?
Bọn Hí Thần Đạo các ngươi đều là kẻ lừa đảo!
Kẻ lừa đảo…
Không có một câu nào từ miệng các ngươi là thật…
Nhưng tại sao…
Ý thức đã tan rã của Trần Linh vẫn một lần nữa bị cưỡng chế ngưng tụ lại.
Cậu ngửi thấy một chút hơi ấm nhân gian mà hắn mang đến, như một con mèo ngửi thấy cỏ mèo vậy.
Cậu lại một lần nữa bị dụ dỗ.
Cậu mở mắt, nhìn thấy một con sư tử nhỏ bằng mèo con lao về phía mình, toàn thân phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, kèm theo vô số giọng nói đan xen vào nhau, đó là những lời nguyện ước của chúng sinh mà cậu từng lắng nghe, từng bảo vệ.
Vô số lời nguyện ước chứa đầy hơi ấm nhân gian, hóa thành ánh sáng vàng ấm áp, như những vì sao đi ngược dòng, tràn vào ý thức lạnh lẽo và tối tăm của cậu.
Những điều này, đều là bằng chứng cho sự tồn tại của Trần Linh trên đời.
Cậu theo bản năng ôm chặt lấy hắn.
Cùng lúc đó, con sư tử đó hấp thụ những lời nguyện ước, lớn lên thành một con sư tử đực trước mặt cậu, đây là lần đầu tiên Trần Linh nhìn thấy hình dạng mạnh mẽ như vậy của Tôn Bất Miên, toàn thân hắn bốc cháy với ngọn lửa bảy màu, như một mặt trời treo lơ lửng trong bóng tối.
Hắn nuốt chửng Trần Linh trong một ngụm, ngậm cậu rồi chạy ra ngoài.
Trong ấn tượng của Trần Linh, Tôn Bất Miên luôn bỏ cậu lại mà chạy trốn, hắn rất giỏi chạy trốn, Trần Linh cảm thấy, chỉ cần hắn muốn. Hắn có thể tránh được mọi tai ương.
Nhưng lần này, hắn dường như gặp phải sự cản trở cực lớn, nhưng hơi ấm nhân gian của hắn vẫn bao bọc chặt lấy Trần Linh, mang lại cho cậu cảm giác an toàn chưa từng có.
Trần Linh bỗng nhớ đến rất lâu trước đây, thiếu niên tuấn tú ngồi khoanh chân một bên, đeo kính râm tròn nhỏ, vẻ tùy ý nhưng có chút không cam lòng lẩm bẩm:
“Ta rất lợi hại đó, sau này sẽ cho ngươi thấy.”
Trần Linh đã thấy rồi, nhưng lại không ngờ cái giá phải trả là cái chết của hắn.
Cậu giành lại quyền kiểm soát cơ thể, nhìn Tôn Bất Miên mặt tái nhợt ngã vào lòng mình.
Khuôn mặt tuấn tú đó giờ không còn chút huyết sắc, hơi thở yếu ớt, chỉ có ánh mắt nhìn cậu vẫn mang vẻ sống động gượng gạo.
Hắn đã dùng hết mọi sức mạnh…
Lúc đó Trần Linh mới biết, trong cơ thể hắn luôn tồn tại sức mạnh được hóa thành từ lời nguyện ước của con người qua hàng nghìn năm luân hồi. Chỉ là hắn quá keo kiệt, ngày thường giữ gìn tiền tích trữ như một tên giữ của.
Lần này, lại vì Trần Linh mà dùng hết.
Hắn đau khổ ho sù sụ, vừa ho vừa dùng chút sức lực cuối cùng trừng mắt oán trách Trần Linh, nhưng giọng nói đứt quãng, yếu ớt:
“Hai sư đồ các ngươi… thật là… hại ta thảm rồi… một tên trộm… tiền tích trữ mấy kiếp của ta… một tên tiêu hao… sức mạnh mấy kiếp của ta…”
Lòng Trần Linh dâng lên một nỗi buồn sâu thẳm, cậu vươn tay, đầu ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt Tôn Bất Miên, chạm vào một cảm giác lạnh lẽo khiến người ta hoảng sợ. Cậu khẽ hỏi:
“Có đáng không?”
“Vốn dĩ là sức mạnh được hóa thành từ lời nguyện ước của nhân loại, dùng để mua lấy một tia hy vọng cho nhân loại… cũng không tệ.”
“Trần Linh, sau khi ta chết, ngươi… phải đi tìm Hồng Vương…”
Trần Linh vốn nghĩ sẽ nghe được những lời mưu tính hay gửi gắm liên quan đến tương lai của loài người, sự tồn vong của thế giới, nhưng cậu lại nghe thấy hắn vùng vẫy, dùng chút sức lực cuối cùng, một cách cố chấp, thậm chí có chút tủi thân lẩm bẩm:
“Ngươi… khụ khụ… nhất định phải giúp ta hỏi xem… khụ khụ… hắn giấu vàng của ta ở đâu…”
Trần Linh: …
Sự không cam lòng cuối cùng trên khuôn mặt tuấn tú kia, khiến hắn trông có chút đáng thương như một đứa trẻ.
Một cảm xúc hoang đường, muốn khóc lại muốn cười đột nhiên ập đến Trần Linh, khiến cậu không biết nên biểu cảm thế nào.
Chiếc khóa đó, vỡ tan.
6.
Trần Linh tìm thấy sư phụ, nhưng là thi thể của hắn.
Hồng Vương đã đổ bộ lên Xích Tinh, rồi, hắn chết.
Chết một cách đột ngột, một cách qua loa.
Khiến Trần Linh gần như nghĩ rằng giây tiếp theo hắn sẽ bật dậy, rồi nở nụ cười bất cần đời thường thấy, nói với cậu:
“Lão Lục! Sợ chưa!”
Lúc đó, cậu nhất định sẽ khi sư diệt tổ, một cú đấm tan nát khuôn mặt đáng ghét đó.
Nhưng hắn thật sự chết rồi, hí bào đỏ rực của hắn phủ đầy quan tài, làm tôn lên khuôn mặt mong manh và bình yên của hắn.
Dù cậu có đấm từng cú một gần như nát cả ván quan tài, cũng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Hồng Vương để lại toàn bộ ký ức một đời của hắn cho Trần Linh. Trần Linh với mục đích tìm lại vàng cho Tôn Bất Miên, đã cẩn thận xem hết cuộc đời của Hồng Vương.
Con người xảo quyệt này, không hề nói cho cậu biết nơi giấu vàng trong ký ức, ngược lại còn thản nhiên đưa ra những vết thương và nước mắt của mình trước mặt cậu, mặc cậu chiêm ngưỡng.
Trong ký ức cuối cùng, trước khi hình bóng hắn tan biến, để lại tiếng lẩm bẩm khẽ khàng:
“Xin lỗi…”
Trần Linh xem đi xem lại, xem đến khi toàn bộ cơn giận của cậu hóa thành sự mềm lòng, lòng hận thù không tìm được nơi đặt chân, tình yêu lại trở nên hoang đường buồn cười.
Tình yêu và hận thù của cậu đan xen thành một mớ bòng bong, nặng trĩu trong lồng ngực, không biết nên đặt ở đâu.
Trần Linh hiểu, đây lại là một bước đi khác mà Hồng Vương đã tính toán.
Dùng cả cuộc đời hắn, cái chết của hắn, sự yếu đuối và nước mắt của hắn, làm vũ khí cuối cùng và hiệu quả nhất, triệt để hóa giải sự oán giận của Trần Linh, giao phó gánh nặng nhiệm vụ đủ để đè bẹp bất kỳ ai vào tay cậu.
Cậu biết đây là một cái bẫy, nhưng lần này, cậu chủ động bước vào.
Khí tức xung quanh cậu bắt đầu biến đổi, hung khí thuộc về Trào Tai không biến mất, nhưng dần được một ý chí vĩ đại hơn dung hòa.
Cậu vừa là tai ách, cũng là hy vọng; là sự kết thúc của thế giới cũ, cũng là sự khởi đầu của thế giới mới.
“Tôn Bất Miên, hẹn gặp lại ở thế giới mới.”
7.
Sau khi khởi động lại thế giới, dòng thời gian quay trở lại 300 năm trước.
Trần Linh lập tức tìm cách liên lạc với Tôn Bất Miên.
Tôn Bất Miên ở thời đại này, còn chưa quen biết cậu.
Ý nghĩ này khiến lòng Trần Linh dâng lên một chút lo lắng hiếm có, nhưng nhiều hơn là một sự mong đợi gần như cố chấp.
Cậu tin rằng, bất kể ở thời đại nào, bất kể ký ức có tồn tại hay không, Tôn Bất Miên cuối cùng vẫn là Tôn Bất Miên.
Cậu hít một hơi thật sâu, bấm số điện thoại.
“Vừa~ bắt được mấy con yêu quái! Hây! Lại~ hàng phục được mấy con ma! Ha! Sao yêu ma quỷ quái lại nhiều đến thế…”
Đầu dây bên kia, Tôn Bất Miên đang biểu diễn trên đường phố Mỹ, nghi hoặc rút điện thoại ra, ai lại gọi cho mình giờ này?
IP: Miến Điện
Tôn Bất Miên cười lạnh một tiếng.
“Thời buổi này, lừa đảo điện thoại mà không thèm đổi IP à?”
Hắn “pặc” một tiếng, cúp máy.
Trần Linh: ???
Có lẽ tín hiệu không tốt, gọi lại lần nữa.
“Vừa~ bắt được…”
Pặc.
“Vừa~ bắt được…”
Pặc!
“Vừa…”
Pặc!!!
Tôn Bất Miên vừa cúp máy, đầu dây bên kia lại gọi đến, cái sự cố chấp đó, cứ như thể hắn không nghe máy thì đối phương sẽ gọi đến già.
Thời buổi này… ngay cả kẻ lừa đảo cũng có nghị lực như vậy sao?
Tôn Bất Miên đành phải nghe điện thoại.
“Ngươi… có phải Tôn Bất Miên không?”
Không hiểu sao, Tôn Bất Miên lại nghe ra một chút tủi thân và oán hận từ câu nói này.
Nhưng… hắn sẽ không vì thế mà mềm lòng với kẻ lừa đảo.
“Ta là Tôn Ngộ Không, có gì chỉ giáo?”
“…”
“Tôn Bất Miên… chúng ta gặp nhau một lần đi…”
“Gặp một lần? Gặp thế nào? Chúng ta cách nhau xa lắm mà? Ta không có tiền vé đi lại đâu.”
“Tiền vé ta chi trả, chúng ta gặp nhau một lần đi…”
Pặc!
Trần Linh: …?
Tôn Bất Miên cúp máy xong lẩm bẩm:
“Tên lừa đảo này kém cỏi quá, ngay cả một lý do cũng không bịa ra được.”
Hắn cúp máy và chặn số, Trần Linh lại kiên trì đổi số khác gọi vài lần, cho đến khi điện thoại của hắn tắt máy.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Trần Linh đặt điện thoại xuống, thở dài một cách u ám.
Quay đầu nhìn người đàn ông cầm dùi cui điện định tấn công nhưng lại bị cậu vô tình đánh chết, có chút áy náy nói với những người xung quanh đang ôm đầu ngồi co ro trong góc, run rẩy:
“Xin lỗi, ta mới đến đây, không biết các ngươi yếu như vậy, ra tay không có chừng mực, hắn là bạn của các ngươi sao? Hay ta hát một bài an hồn để tạ lỗi nhé?”
“Không, không cần đâu… ngài mau đi đi…”
“Ồ, vậy cảm ơn các ngươi đã cho ta mượn điện thoại, ta thấy các ngươi có nhiều điện thoại lắm, mỗi người có mấy cái, đã dùng rồi, cho ta một cái được không?”
“…”
Nhóm người đối diện không nói gì, Trần Linh bèn coi như họ ngầm đồng ý.
Vì còn chưa quen thuộc với thế giới mới, Trần Linh đã tìm Tôn Bất Miên rất lâu ở đây. Cậu biết hắn thích đến những nơi có chuyện vui, nhưng ở đây, chuyện vui quá nhiều, ở đâu cũng có thể thấy.
Cuối cùng, Trần Linh vẫn tìm thấy Tôn Bất Miên đang múa lân trên đường rước dâu của một đám cưới truyền thống.
Tiếng trống gõ vang trời, pháo nổ rền vang, trong một biển đỏ rực rỡ đầy hân hoan, một con lân sống động đang lắc đầu vẫy đuôi, bay nhảy lên xuống theo tiếng trống, khiến đám đông vây xem không ngớt lời khen ngợi.
Khi múa đến cao trào, con lân đứng thẳng, nghịch ngợm vái chào kiệu hoa của cô dâu.
Trần Linh ngơ ngác đứng chặn trước xe hoa, hai mắt đỏ hoe, một thân oán khí gần như ngưng thành thực thể, kết hợp với khuôn mặt quá đỗi tinh xảo, trông hệt như một chàng rể nhỏ đến cướp dâu.
Khiến người chủ trì hôn lễ, sau hai giây ngẩn người vì nhan sắc của cậu, lập tức xắn tay áo chuẩn bị đánh bồ nhí ngay trên phố.
Chú rể nắm lấy cổ áo Trần Linh, nhưng ánh mắt của Trần Linh từ đầu đến cuối không hề nhìn anh ta, cậu u ám nhìn Tôn Bất Miên phía sau anh ta, tủi thân hỏi:
“Tôn Bất Miên… tại sao ngươi không nghe điện thoại của ta…”
Tôn Bất Miên: ???
Trần Linh trước sự chứng kiến của mọi người, vùng ra khỏi tay chú rể, ôm lấy Tôn Bất Miên, vùi mặt vào hõm cổ hắn, khẽ lẩm bẩm.
“Tôn Bất Miên… ta tìm ngươi lâu lắm rồi…”
Cả người Tôn Bất Miên cứng đờ, cảm nhận sự im lặng quái dị xung quanh, và những ánh mắt nóng bỏng từ “xem náo nhiệt” nhanh chóng chuyển thành “xem bát quái đồng tính nhất là xem cặn bã tra nam bị lật mặt”.
Tiếp đó, một tràng xì xào bàn tán vang lên bên tai Tôn Bất Miên.
“… Chuyện gì thế này?”
“Bị tìm đến tận nơi chứ sao! Nhìn tiểu ca ca tuấn tú kia tủi thân kìa!”
“Cậu trai kia nhìn tuấn tú thật thà, không ngờ…”
“Lại đi đùa giỡn tình cảm của người khác!”
Cuối cùng, Tôn Bất Miên ngơ ngác, dưới ánh mắt nhìn “tra nam cặn bã bên trong gay ” của mọi người xung quanh, bị người chàng trai xinh đẹp đầy oán hận nhưng lại có sức mạnh phi thường kia nắm tay kéo đi.
Trần Linh biết Tôn Bất Miên bây giờ không quen biết cậu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến cảm xúc tức giận, tủi thân và phức tạp của cậu khi gặp lại sau thời gian dài.
Những cảm xúc này đan xen vào nhau, khiến cậu không nhịn được mà mắt đỏ hoe.
Nhưng cậu cuối cùng cũng không phải là người vô lý.
Sau khi chất vấn câu “tại sao không nghe điện thoại”, cậu không trách móc gì thêm, chỉ mím môi, như một ma nữ xinh đẹp đầy oán khí, dùng đôi mắt ngập nước và đầy cố chấp, không chớp mắt, u ám trừng mắt nhìn Tôn Bất Miên.
Cuối cùng là Tôn Bất Miên bị nhìn đến nổi da gà, cười gượng một tiếng, biến ra một chuỗi kẹo hồ lô, đưa cho Trần Linh:
“Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đừng buồn nữa, ta mời ngươi ăn kẹo hồ lô…”
“Ọe!!!”
“?”
8.
Trần Linh và Tôn Bất Miên đã ở bên nhau ngay trong ngày hôm đó.
Lý do khiến Tôn Bất Miên sau này hồi tưởng lại vẫn thấy hoang đường.
Chỉ vì trời dần tối, Trần Linh cực kỳ tự nhiên nhìn hắn, đưa ra một yêu cầu mà trong mắt hắn là kinh thiên động địa:
“Buổi tối ta muốn ôm ngươi ngủ.”
Tôn Bất Miên tại chỗ đồng tử động đất, kinh hoàng ôm lấy mình, giống hệt một con mèo bị dẫm phải đuôi.
“Không được!!!”
Trần Linh nghiêng đầu, trên mặt là sự bối rối thuần túy: “Tại sao?”
“Cái gì tại sao?!” Tôn Bất Miên trợn tròn mắt, “Cái này còn cần hỏi tại sao sao?! Chúng ta có phải là mối quan hệ có thể ngủ cùng nhau không?! Hay là… ngươi đối với mỗi người vừa quen chưa đầy một ngày đều trực tiếp như vậy?!”
Hắn nghiêm trọng nghi ngờ mình có phải kiếp trước đã nợ tình người chàng trai xinh đẹp này không, đến nỗi đối phương lại coi đó là chuyện hiển nhiên như vậy.
Trần Linh suy nghĩ một chút, hỏi lại một cách nghiêm túc: “Vậy cần mối quan hệ như thế nào, mới có thể ngủ cùng nhau?”
Tôn Bất Miên bị cậu hỏi đến nghẹn lời, đầu óc bỗng chốc quay cuồng, thốt ra: “Thấy đám cưới ban ngày không? Phải như vậy, hai người kết hôn rồi! Mới có thể danh chính ngôn thuận ngủ cùng nhau! Hiểu chưa?”
Ai ngờ Trần Linh nghe xong, chỉ chớp mắt, rồi gật đầu không chút do dự, giọng điệu bình tĩnh như đang nói “Vậy chúng ta đi ăn cơm đi”:
“Được, vậy chúng ta kết hôn đi.”
Tôn Bất Miên: “???”
Hắn tại chỗ hóa đá.
Không phải… người này không hiểu tiếng người sao?!
Kết hôn là chuyện có thể tùy tiện như vậy sao?!
Hả?!
Tôn Bất Miên phát hiện mình không nói lại cậu, cũng không đánh lại cậu.
Nhưng dưới sự dạy dỗ của sư phụ, hắn là một con vật cát tường có nguyên tắc và phong cốt, hắn ý chí kiên định, thà chết không chịu khuất phục.
“Một ngàn cân vàng.”
“…”
Tối hôm đó, Trần Linh đã như một con bạch tuộc bám trên người Tôn Bất Miên, ngửi hơi thở của hắn mà ngủ say.
Má cậu cọ vào quần áo hắn, toát ra vài phần dựa dẫm như một đứa trẻ.
Cậu dường như rất mệt, và đã lâu rồi không có một giấc ngủ ngon.
Vì thương hại cậu nên mới đồng ý thôi.
Tôn Bất Miên nghĩ.
Khoảng thời gian sau đó, Trần Linh đối xử với Tôn Bất Miên rất tốt, đưa hắn đi ăn khắp nơi trên thế giới, cùng hắn chứng kiến hạnh phúc và những lời nguyện ước của thời đại này, như thể muốn bù đắp điều gì đó.
Tốt đến nỗi Tôn Bất Miên có chút sợ hãi sẽ mất đi cậu…
Lần cuối cùng hắn có cảm xúc như vậy, là khi sư phụ rời đi.
Tôn Bất Miên thực ra không vô tâm vô phế như vẻ bề ngoài, hắn chỉ mất đi một người sư phụ, mà lại có thể trong một ngàn năm sáng tạo Quỷ Đạo Cổ Tàng hàng trăm lần chỉ để gặp mặt sư phụ một lần, và nói vài câu với hắn.
Hắn không muốn trong cuộc đời mình lại xuất hiện một người nữa mà sau khi mất đi sẽ cảm thấy đau khổ tột cùng, vì vậy trong một ngàn năm qua, hắn luôn một mình đi qua hạnh phúc của người khác.
Nhưng mà…
“Trần Linh, tại sao ngươi lại đối xử với ta tốt như vậy?”
Tôn Bất Miên không nhịn được hỏi.
Trần Linh không trả lời hắn.
Cậu luôn ở bên hắn, gần như là dung túng thỏa mãn mọi yêu cầu của hắn, thậm chí còn cùng hắn xông vào Quỷ Đạo Cổ Tàng, cho đến khi hắn lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.
Đây là cái Tết đầu tiên Trần Linh cùng Tôn Bất Miên đón, Trần Linh tự tay làm một bữa cơm tất niên cho Tôn Bất Miên, cùng hắn thức đêm.
Bùm bùm bùm bùm——
Pháo hoa nổ liên tục không ngừng.
Tôn Bất Miên nhìn cảnh tượng náo nhiệt ngoài cửa sổ, trong mắt lại lóe lên một tia cô đơn.
“Trần Linh, ta sẽ chết trong tiếng trống kèn vang dội, cũng sẽ tái sinh trong những lời cầu nguyện tốt đẹp…”
“Ta biết…”
“Nhưng lúc đó, ta còn có thể gặp lại ngươi không…”
Trần Linh không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn hắn, trên khuôn mặt tinh xảo không có biểu cảm gì, nhưng trong đáy mắt lại lan tỏa nỗi cô đơn giống hệt hắn, như thể ngăn cách cả pháo hoa ngoài cửa sổ.
Ánh mắt Tôn Bất Miên dừng lại trên khuôn mặt Trần Linh, cặp lông mày tuấn tú hơi nhíu lại, giọng nói chứa đựng sự tủi thân và bất an khó nhận thấy:
“Trần Linh… ta không muốn ngủ say…”
Trái tim Trần Linh như bị thứ gì đó khẽ co thắt, không đợi Tôn Bất Miên nói gì thêm, cậu hơi nghiêng người về phía trước, dưới ánh pháo hoa rực rỡ, hôn lên môi Tôn Bất Miên.
Tôn Bất Miên sững sờ, khuôn mặt tuấn tú dần ửng hồng, nhưng không từ chối.
Trần Linh hôn rất nhẹ, nhưng rất nghiêm túc, dường như muốn ghi nhớ hương vị của hắn, cho đến khi hơi thở của Tôn Bất Miên dần rối loạn, cậu mới từ từ lùi lại.
“Đừng lo, ngươi sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
Sau đó, Trần Linh dưới ánh pháo hoa ngập trời, tự tay chôn cất Tôn Bất Miên.
Pháo hoa vẫn nở rộ trên đầu, tiếng nổ lách tách át đi tất cả, nhưng Trần Linh lại cảm thấy thế giới đặc biệt yên tĩnh.
Gió lạnh mang theo những bông tuyết vụn, làm rối mái tóc đen của cậu, đôi hoa tai đỏ tươi khẽ đung đưa trong gió.
Cậu từ từ ngẩng đầu, pháo hoa rực rỡ sáng rồi tắt lọt vào đôi mắt trong veo của cậu, nhưng ánh mắt của cậu lại xuyên qua màn pháo hoa này, rơi vào một nơi xa xôi hơn.
Im lặng một lúc lâu, cậu khẽ mở lời:
“Lần này, sẽ không để ngươi ngủ quá lâu.”
9
Tôn Bất Miên tỉnh lại.
Giấc ngủ này, hắn ngủ rất ngon!
Hắn rất vui, vì hắn có thể cảm nhận được, hắn không ngủ say quá lâu, sau khi tỉnh lại, mọi thứ ở đây vẫn như cũ, cỏ trên mộ hắn cũng chỉ dài hai mét.
Điều này có nghĩa là, hắn sẽ không bỏ lỡ Trần Linh như đã bỏ lỡ sư phụ.
Lần này, đến lượt hắn đi tìm cậu.
Nhưng, Tôn Bất Miên đã tìm rất lâu, cũng không tìm thấy cậu.
Mọi thứ trên thế giới này không thay đổi, chỉ có Trần Linh không còn ở đây.
Cậu đã đi đâu…
Cuối cùng, hắn nhìn thấy cậu trên một tờ báo.
Đó là một bức ảnh chụp nghiêng mờ ảo dưới Xích Tinh.
Và tiêu đề của tờ báo là —
Tai ương diệt thế: Trào Tai
13 giờ 53 phút chiều ngày 28 tháng 9 năm 2035
Một quả cầu lửa màu đỏ xé toạc bầu trời. Thông báo chính thức cho biết, công nghệ của loài người tạm thời không thể phân tích hoàn toàn nguyên nhân và cấu tạo của quả cầu lửa này.
Người ta nói quả cầu lửa này thực chất là hóa thân của điềm lành, người dân không cần hoảng loạn, có thể thành tâm cầu nguyện khi quả cầu lửa lướt qua, hạnh phúc sẽ tự đến.
13 giờ 54 phút chiều ngày 28 tháng 9 năm 2035
Quả cầu lửa màu đỏ bị một sinh vật không rõ lao vào với tốc độ cao, đã hoàn toàn tan biến.
Người ta nói sinh vật không rõ đó là tai ương diệt thế đến từ ngoài hành tinh, tạm thời đặt tên là Trào Tai. Mặc dù tai ương đã va chạm với điềm lành, nhưng cũng cùng nhau tan biến.
Sự tan biến lần này có thể gây ra một loạt phản ứng dây chuyền không lường trước, nhưng các bộ phận liên quan đã khởi động kế hoạch ứng phó khẩn cấp.
Chín nhà khoa học do Lục Tuần dẫn đầu cũng đã can thiệp vào cuộc điều tra, tình hình chung nằm trong tầm kiểm soát.
Đề nghị toàn thể người dân giữ thái độ tích cực lạc quan, thành tâm cầu nguyện, sẽ nhận được sự che chở.
—Phóng viên đưa tin: Lâm Yến
Tôn Bất Miên nhớ lại những lời sư phụ đã dặn dò hắn vô số lần.
“Khi một quả cầu lửa màu đỏ xé toạc bầu trời, loài người sẽ phải đối mặt với thảm họa diệt vong, thế giới cũng sẽ đi đến hồi kết, hắn, sẽ là hy vọng cuối cùng.”
“Hắn là ai?”
Hắn nhìn theo ánh mắt của lão nhân, dưới tường thành xa xa, hí bào đỏ rực tung bay trong gió…
Tôn Bất Miên nhìn bầu trời trong xanh và trong vắt lúc này, trong cơn mê man, dường như thấy một bóng hình màu đỏ, như một con phượng hoàng lửa, xé rách bầu trời, với tư thế rực rỡ và quyết liệt nhất, hoàn thành một buổi biểu diễn vĩ đại không người xem, không người cổ vũ.
Khoảnh khắc đó, hủy diệt và tái sinh đan xen trên đỉnh bầu trời.
Khoảnh khắc đó, diễn viên lặng lẽ kết màn.
—Trào Tai, Trần Linh.
Tôn Bất Miên tức giận xé nát tờ báo này, ném xuống đất và dẫm mạnh vài cái.
Lâm Yến lại là tên phóng viên vô lương tâm nào nữa đây?
Nếu hắn gặp hắn.
Hắn nhất định phải dẫm vài cái thật mạnh lên mặt hắn như đã đối xử với tờ báo này.
10.
Đây là lần thứ 365 Tôn Bất Miên đến Quỷ Đạo Cổ Tàng.
Đặc sứ của Quỷ Đạo Cổ Tàng nhìn thấy Tôn Bất Miên, một Tường Thụy mang theo hơi ấm nhân gian phiền phức, liền đau đầu.
Đặc biệt là trong thời đại hòa bình, nơi mọi người đều cầu phúc, sức mạnh của Tôn Bất Miên gần như sánh ngang với thần linh.
Ở đây, không ai là đối thủ của Tôn Bất Miên.
Trước đây khi hắn còn là bát giai đã dám coi nơi này là địa điểm du lịch, giờ lại càng ngang ngược hơn, trực tiếp coi Quỷ Đạo Cổ Tàng là hậu hoa viên của nhà mình, ngày nào cũng ăn cơm xong là đúng giờ đến đi dạo.
“Sư phụ!”
“Sư phụ giỏi tính toán thần cơ diệu toán của ta~!”
“Sư phụ lãng tử phong lưu có khả năng tiên tri của ta~~~”
Cố Du Chi vừa nghe thấy tiếng gọi quen thuộc đó, cười tươi như một bông cúc nở rộ, hắn ngửi thấy âm thanh liền nóng lòng lao đến song phương cùng với đồ đệ ngoan của mình.
“Đồ đệ ngoan, vi sư đến rồi!”
“Sư phụ~ lần này con có chút chuyện gấp, người tự chơi nhé~”
“???”
Hắn vừa đến nơi, đã thấy Tôn Bất Miên không hề dừng lại, vạt áo tung bay lướt qua trước mắt hắn, để lại một ông già cô đơn và ngơ ngác.
“Đồ đệ bất hiếu của ta đâu?”
Tôn Bất Miên đi xuyên qua Quỷ Đạo Cổ Tàng, kéo dài giọng hét:
“Trần Linh!”
“Tiểu Linh nhi~~~!”
“Tiểu Linh nhi có thể một mình đánh bại Xích Tinh, hy sinh cứu thế của ta~~~”
“Tiểu Linh nhi ánh sáng thần thánh tỏa khắp, ban phước cho chúng sinh của ta~~~”
“Tiểu Linh nhi có nhan sắc chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường của ta~~~”
Câu sau nối tiếp câu trước, càng hô càng vô lý, càng hô càng dâm đãng.
Hô đến nỗi các linh hồn đều tránh xa ba thước, thực sự không thể nhìn nổi, càng không thể nghe nổi.
Ngay khi Tôn Bất Miên đang hô rất hăng, chuẩn bị hô ra những lời khen ngợi sến sẩm hơn nữa.
Một bóng hình màu đỏ xé toạc không gian lao đến,
Trần Linh trong bộ hí bào đỏ rực tung bay, như cánh bướm dang rộng, mái tóc đen tung bay, càng tôn lên làn da trắng như ngọc, ngũ quan như tranh vẽ.
Cậu như một con bướm về tổ, chính xác lao vào vòng tay đang dang ra của Tôn Bất Miên, tay áo đỏ rực cuốn lấy hơi ấm nhân gian trên người đối phương, ngay lập tức quấn lấy và bao bọc hai người.
Tôn Bất Miên cười hì hì ôm người đến vào lòng.
“Ồn ào chết đi được… nhưng, chờ ngươi lâu lắm rồi.”
Lúc này, ông già cô đơn bị bỏ lại một bên bấm tay tính toán, thở dài:
“Ôi, đồ đệ lớn rồi không giữ được nữa…”
11.
Hôn lễ tại Quỷ Đạo Cổ Tàng (bao gồm Cửu Quân)
Sắc mặt của đặc sứ Quỷ Đạo Cổ Tàng chưa bao giờ khó coi đến thế.
Tôn Bất Miên coi Quỷ Đạo Cổ Tàng là địa điểm du lịch thì cũng thôi đi.
Coi là hậu hoa viên của nhà mình thì cũng thôi đi.
Hắn lại còn muốn tổ chức hôn lễ ở đây?
Lại còn gửi thiệp mời cho bọn họ… Điều này có khác gì đứng trên đầu bọn họ mà đi đại tiện đâu?
Quỷ Đạo Cổ Tàng là nơi tổ chức chuyện vui sao?
Sao hắn không tự sát ở đây để làm một cái thẻ cư trú vĩnh viễn luôn đi?
Tổ chức hôn lễ thì cũng thôi đi, hắn còn không biết mời từ đâu đến tám vị cha sống, đều là cấp chín bán thần.
Trong chốc lát, Quỷ Đạo Cổ Tàng ồn ào náo nhiệt, tràn ngập hơi thở của người sống, không biết còn tưởng là chợ rau lúc tám giờ sáng ở nhân gian.
Lục Tuần vừa đến đã rất lịch sự, bắt tay từng vị đặc sứ Quỷ Đạo, khen ngợi:
“Xin lỗi, thật sự đã làm phiền. Lần đầu tiên đến đây cũng không mang theo quà gì, mong được lượng thứ. Nhưng sông Minh Hà của quý địa thật sự danh bất hư truyền, lấp lánh rực rỡ, như một dải lụa được dệt từ cực quang, đẹp đến không tả nổi…”
Tốc Hỉ mặt không cảm xúc rút tay về, giọng nói lạnh lùng:
“Thiên Xu Quân khách khí rồi.”
(Đây không phải địa điểm du lịch, mau cút đi!)
Ngô Đồng Nguyên ồn ào chạy đến, ôm chặt lấy cánh tay Lục Tuân, la oai oái.
“Lão Lục ơi! Ở đây tối quá!! Nhiều ma quá!!! Ta sợ quá!!!”
Sở Thường Thanh thấy vẻ kém cỏi này của Ngô Đồng Nguyên, không nhịn được che miệng cười trộm.
“Đồ nhát gan…”
Tề Mộ Vân và Cơ Huyền lập tức ăn ý theo sau, đồng thanh nói:
“Đúng đó đúng đó!”
Dương Tiêu từ khi đến đây, sắc mặt có chút tái nhợt, Tô Tri Vi và Ôn Nhược Thủy bên cạnh quan tâm hỏi:
“Dương Tiêu, ngươi sao vậy? Không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là đến đây sau, tiếng kêu đau khổ quá nhiều và tạp nham, ta có chút mệt…”
Cơ Huyền chính nghĩa nói:
“Đặc sứ à, phong cảnh của Quỷ Đạo Cổ Tàng các ngươi không tệ, nhưng vấn đề dân sinh, à, chính là cảm giác hạnh phúc của dân ma, cũng phải bắt kịp chứ! Thế này đi, lần sau chúng ta đến, ta mang cho các ngươi một ít kinh nghiệm quản lý tiên tiến của nhân giới nhé?”
Vài vị đặc sứ nghe xong trán giật giật.
Lần sau?! Còn lần sau nữa?! Xin các ngươi, tổ chức hôn lễ xong thì lập tức cút đi có được không?!
Nhưng bọn họ chỉ dám thầm rủa, dù sao ngay cả Quỷ Đạo cũng đã bị Trần Linh xử lý cho ngoan ngoãn rồi.
Lúc này, Tiểu Cát mặt quái dị chạy đến.
“Hôn lễ hôm nay có lẽ không tổ chức được nữa rồi…”
“Có chuyện gì sao?”
“Trào Tai và Tường Thụy vì vấn đề ai mặc váy cưới mà đánh nhau rồi.”
Sáu vị đặc sứ: …
Cửu Quân: …
Lục Tuần để xoa dịu bầu không khí gượng gạo vội vàng nói:
“Không sao không sao, lần sau tổ chức cũng vậy, dù sao đường ở đây chúng ta cũng quen rồi, lần sau đến sẽ mang theo đặc sản.”
Sáu vị đặc sứ: ???
Cơ Huyền rất tự nhiên, khoác vai Tiểu Cát phụ họa:
“Đúng vậy, đạo hữu, lần sau đến các ngươi phải chỉnh đốn tốt vấn đề dân sinh của Quỷ Đạo nhé, ngươi xem lần này hành hạ lão Dương thành ra thế nào rồi, lỡ hắn bị kích thích không cẩn thận hấp thụ hết linh hồn ở đây của các ngươi thì sao?”
Dương Tiêu: …?
Sáu vị đặc sứ: ????!
Cơ Huyền như lại nhớ ra điều gì, vỗ vỗ trán.
“À đúng rồi! Còn có một người tên là Lâu Vũ, là người bản địa của Quỷ Đạo Cổ Tàng các ngươi, lần sau phiền đặc sứ gọi hắn đến, nếu không hắn sẽ nghĩ bị chúng ta cô lập đấy.”
Sáu vị đặc sứ: … Các ngươi có thôi đi không!?
____________
Ngoại truyện:
Tôn Bất Miên và Trần Linh đã cãi vã, giận hờn, rồi lại làm lành vì chuyện áo cưới. Cứ thế lặp đi lặp lại suốt ba trăm năm mà vẫn chẳng đi đến đâu.
Thế rồi một ngày, Trần Linh bỗng nói với Tôn Bất Miên rằng cậu đồng ý nhượng bộ, nhưng với một điều kiện, là hắn phải giúp cậu làm một việc...
Cậu đọc ra một cái tên và một địa chỉ.
Tôn Bất Miên không ngờ rằng ba trăm năm sau, gia đình Trần Yến vẫn khổ sở như vậy.
Họ sống trong khu ổ chuột, người anh trai bị bệnh tim bẩm sinh, còn người em trai đành phải bỏ học sớm để đi làm chân chạy vặt cho một gánh hát nhỏ.
Tất cả tiền tiết kiệm trong nhà đều dồn hết để chữa bệnh cho anh trai.
Điều này khiến Trần Thiên lúc nào cũng nhìn Trần Yến với ánh mắt đầy vẻ áy náy, hắn cảm thấy mình đã làm liên lụy đến cuộc đời em trai.
Đêm khuya thanh vắng, trên giường bệnh, giữa những cơn ho dữ dội, Trần Thiên nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, hai tay chắp lại, thành kính thầm thì:
“Dù là thần thánh hay ác quỷ, xin người hãy ban phước lành, che chở cho con và em trai, được sống an lành, vui vẻ, mãi mãi bên nhau... hoặc... cơ thể con có thể khỏe hơn một chút... dù chỉ là một chút thôi... để A Yến... không phải vất vả vì con như vậy... Con sẽ mãi mãi biết ơn sự che chở của người.”
Đứng trong bóng tối, Tôn Bất Miên khẽ thở dài.
Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng nguyện lực ấm áp, dồi dào, như một dòng nước ấm màu vàng, từ từ chảy vào trái tim Trần Thiên.
Trần Thiên và Trần Yến sững sờ trước hiện tượng kỳ lạ đột ngột này, theo bản năng nhìn về phía nguồn sáng.
Một thanh niên có dung mạo thanh tú không biết đã xuất hiện trong phòng từ lúc nào, toàn thân hắn tỏa ra vầng sáng bảy màu, tựa như một vị thần.
Chàng thiếu niên trên giường bệnh vuốt ngực, chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm chưa từng có tức thì lan tỏa khắp tứ chi bách hải, trái tim vốn yếu ớt từ khi sinh ra, như cây khô gặp xuân, được một sức mạnh dịu dàng nhưng vô cùng mạnh mẽ tái tạo lại...
Cảm giác ngạt thở dữ dội rút đi như thủy triều, thay vào đó là sức sống dồi dào!
Làn da nhợt nhạt của hắn có thể thấy rõ là đã ửng lên màu hồng khỏe mạnh.
Đồng thời, một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai hắn:
“Nguyện vọng đã được lắng nghe. Trái tim này kiên cường, thuần khiết, xứng đáng được khỏe mạnh trăm năm, che chở cho những người ngươi yêu thương.”
“Ca!”
Nhìn thấy sự thay đổi của Trần Thiên, Trần Yến sung sướng reo lên.
Hắn đi hai ba bước đến trước mặt Tôn Bất Miên, gần như định quỳ lạy cảm ơn, nhưng Tôn Bất Miên đã dùng một tay đỡ lấy.
“Người ngươi nên cảm ơn là người khác, đây là món quà hắn tặng ngươi.”
Vừa nói, một bộ hí bào đỏ thẫm được gấp gọn gàng, tinh xảo vô cùng đã xuất hiện trong tay Trần Yến.
Trần Yến ngẩn ngơ nhìn bộ áo tuồng đỏ thẫm trong tay, đáng ra phải rất vui mừng, nhưng không hiểu sao, khi hắn vuốt ve chiếc áo, một nỗi buồn khó tả dâng lên trong lòng, hắn đột nhiên hỏi:
“Người đó... là ai...?”
“Hắn là người yêu ngươi nhất trên đời này, ngoài anh trai ngươi ra.”
“Ta có thể gặp hắn không?”
Tôn Bất Miên lắc đầu, nhìn vẻ mặt thất vọng của Trần Yến, hắn lại nói.
“Nhưng, hắn có nhờ ta nhắn lại với ngươi một câu.”
“Câu gì?”
“Cảm ơn ngươi.”
“...”
Thật là một người kỳ lạ, rõ ràng là đã giúp mình, lại còn muốn nói lời cảm ơn.
Trần Yến trân trọng ôm chiếc áo tuồng trong tay, cũng cất lời:
“Cảm ơn.”
Quỷ Đạo Cổ Tàng:
“Hắn nói cảm ơn ta à?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng, hắn là người thân gì với ngươi vậy? Trông ngươi có vẻ đặc biệt quan tâm đến hắn...”
Trần Linh quay đầu đi, giả vờ không nghe thấy câu hỏi của Tôn Bất Miên.
Phản ứng này, khiến nụ cười trên mặt Tôn Bất Miên tức thì đông cứng lại.
Một cảm giác cực kỳ khó chịu “xoẹt” một tiếng bùng lên. Hắn bỗng nâng cao giọng:
“Không phải... Ý ngươi là gì? Hả? Trần Linh, ý ngươi là gì?”
“Ta hỏi thì giả vờ không nghe thấy đúng không?”
“Ngươi còn tự tay may hí bào cho hắn, sao ta chưa thấy ngươi để tâm đến ta như vậy?!”
“Thằng nhóc đó là ai? Có quan hệ gì với ngươi? Đáng để ngươi lén lút quan tâm như thế? Đến cả ta cũng không được cho biết?”
Hắn càng nói càng cảm thấy uất ức, càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Một ngọn lửa vô danh hòa lẫn với cảm giác chiếm hữu không thể diễn tả bằng lời xộc thẳng vào lồng ngực. Thấy Trần Linh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như không hề hấn gì, Tôn Bất Miên bỗng lao tới!
“Cho ngươi không để ý ta!”
Hắn nhắm thẳng vào phần eo mềm, nơi Trần Linh sợ nhột nhất, các ngón tay nhanh chóng gãi loạn xạ!
Trần Linh hoàn toàn không ngờ hắn lại có chiêu này!
“A...!”
Cậu giật mình run rẩy, theo bản năng muốn co người lại để tránh bàn tay xấu xa đó, một tiếng rên ngắn ngủi bật ra khỏi cổ họng, má ửng lên một màu hồng nhạt, như ngọc trắng điểm phấn hồng, đáy mắt long lanh nước, hàng mi run rẩy một cách hoảng loạn.
Cậu cố gắng đẩy Tôn Bất Miên ra, nhưng cơ thể mềm nhũn, không còn là đối thủ của hắn nữa.
“Tôn... Tôn Bất Miên! Ngươi buông... buông tay!”
Giọng cậu mang theo vẻ vội vã và bực bội hiếm thấy, nhưng vì quá nhột nên đứt quãng, ngược lại lại giống như đang làm nũng.
Trong lúc giằng co, cổ hí bào màu đỏ rộng rãi hơi trễ xuống, để lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, yếu ớt.
Khuôn mặt vốn dĩ yêu mị, xa cách, giờ đây vì biểu cảm hơi bực tức mà trở nên sống động, đẹp đến nao lòng, cũng khiến người ta muốn bắt nạt.
Tôn Bất Miên ban đầu chỉ muốn trả thù chọc phá cậu một chút.
Nhưng nghe tiếng thở dốc và quát tháo đầy sức mê hoặc kia, hắn chỉ cảm thấy đầu ong lên một tiếng, cảm giác chua chát đều bay vút lên chín tầng mây.
Như quỷ ám thần sai, hắn ngừng hành động cù lét lại.
Trần Linh thở dốc, đuôi mắt ửng đỏ trừng mắt nhìn hắn, vừa định mở miệng mắng.
Tôn Bất Miên đã cúi đầu, chặn đứng lời nói của cậu lại.
“Ưm...!”
Rất lâu sau, Tôn Bất Miên mới thở dốc, lưu luyến luyến tiếc lùi lại một chút, nhưng trán vẫn áp vào trán Trần Linh, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, không khí tràn ngập nhiệt độ mập mờ.
Tôn Bất Miên nhìn đôi mắt Trần Linh long lanh nước, có chút mờ mịt, chỉ cảm thấy giọng mình khản đặc đi rất nhiều, mang theo chút làm nũng, hắn hỏi nhỏ:
“Mặc kệ hắn là ai... Tóm lại, ta đã làm việc cho ngươi, phần thưởng đâu?”
Trần Linh nhìn Tôn Bất Miên, khóe môi nở một nụ cười khuynh đảo chúng sinh.
“Được thôi.”
Sau đó,
Tôn Bất Miên vẫn không cam tâm, hỏi Trần Linh thằng nhóc kia có quan hệ gì với cậu.
Trần Linh mệt lả người, nhưng Tôn Bất Miên lại có vẻ như nếu cậu không nói thì hắn sẽ tiếp tục, Trần Linh đành bất lực đầu hàng.
Trần Linh: “Ở một thế giới khác, hắn là sư phụ của ta.”
Tôn Bất Miên: ???
Trần Linh: “Cũng là đồ đệ của ngươi.”
Tôn Bất Miên: ???
Trần Linh: “À đúng rồi, hắn còn trộm vàng mà ngươi giấu trong mộ ở Ba Đông.”
Tôn Bất Miên: ???!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro