FIC KP

Tại một bữa tiệc riêng tư của một thương hiệu cao cấp.

Hương hoa tinh tế nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc được tạo kiểu gọn gàng của Kinn. Không phải anh ghét mùi hương này, chỉ là ánh mắt đang chăm chú nhìn vào màn hình trước mắt một cách thất thần.

Tối nay, có rất nhiều nghệ sĩ được mời đến tham dự và hiện tại họ đang ở ngoài đi thảm đỏ cũng như nhận một vài cuộc phỏng vấn ngắn trước hàng trăm ánh đèn chói lóa. 

Porsche, nam nghệ sĩ hot nhất trong những tháng gần đây.

Máy quay bắt đầu lia từ đôi giày da bóng loáng ngay khoảnh khắc cậu ấy bước xuống xe. Thông qua màn hình, Kinn có thể nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp được ấn giấu trong chiếc quần tây đen sang trọng.

Giai điệu cổ điển vang lên du dương trong phòng tiệc. Mặc dù Kinn không thể nghe thấy tiếng hò hét bên ngoài của người hâm mộ nhưng anh có thể nhìn thấy Porsche đang tạo dáng và bình tĩnh bước đi trước ống kính. Có vô số bàn tay muốn chạm tới cậu, nhưng không một ai chạm được, dù chỉ là một vạt áo.

Chỉ một ánh nhìn, cũng khiến người ta muốn phát điên.

Kinn đang chăm chú quan sát đối phương trước màn hình, trong lúc quay đầu, khóe mắt anh vô tình va vào người đàn ông đang mặc một bộ vest trắng ngồi cách đó không xa. Người đó đang cầm một ly rượu trên tay, đôi chân vắt chéo một cách tự do và nhìn chằm chằm vào Kinn bằng một ánh mắt trêu đùa: "Anh hai, không ngờ anh cũng đến nơi này."

"Vegas, mày không nói không ai nói mày câm." Lúc này, Porsche bắt đầu trả lời câu hỏi của phóng viên. Kinn tựa lưng vào ghế sofa, im lặng lắng nghe.

"Anh hai đến đây là vì cậu ấy nhỉ." Vegas cố ý nở nụ cười, "Thời gian trôi nhanh thật đấy, cậu ấy đi bao lâu rồi, em cũng quên mất."

Vegas hoàn toàn không quan tâm đến thái độ không mấy thân thiện của Kinn, thậm chí, nếu như lúc này Kinn có rút súng và chĩa thẳng trước mặt thì hắn ta vẫn quyết tâm nói hết mấy lời khó nghe ấy: "Nhìn anh kìa, lúc nào cũng đề phòng người khác như vậy, chẳng trách ai cũng muốn rời xa anh."

Mãi cho đến khi nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Kinn liếc nhìn mình, Vegas mới giả vờ giơ hai tay đầu hàng: "Được rồi, không nói nữa. Chúc anh may mắn nhé, anh hai."

Khi Porsche bước vào phòng tiệc, tất cả những người có mặt bên trong đều quay qua mỉm cười chào đón khiến cậu không có thời gian nới lỏng chiếc nơ đang bó chặt trên cổ ra. Phải mất một lúc lâu, Porsche mới đối phó xong với những nhân vật quyền lực tại đây để có thể ngồi xuống chiếc ghế  sofa mềm mại. Cách đó không xa, Porsche nhìn thấy anh ấy giữa một nhóm người đàn ông cao lớn mặc vest đen. 

Đã hai năm trôi qua, ngày cậu rời đi cũng là lúc Bangkok đang vào mùa mưa như hôm nay. 

Cậu và Kinn đã từng là người yêu của nhau. Porsche rất thích câu nói này, nhưng cậu cũng biết điều này không hoàn toàn chính xác. Xét về khía cạnh lợi ích, Kinn được xem như là người bao nuôi Porsche. Trong thời điểm khó khăn nhất, chính anh ấy đã giúp Porsche mua lại căn nhà của bố mẹ đã bị người chú nghiện cờ bạc cầm đi và cũng chính Kinn đã chi trả tiền học cho em trai của cậu.

Xét đến góc độ tình cảm, Porsche từng cho rằng hai người họ là người yêu của nhau, nhưng sự thật đã chứng minh rằng, chỉ là tự cậu đa tình trong cuộc tình này.

Cuối cùng Porsche cũng nới lỏng được chiếc nơ trên cổ ra, cậu hít sâu một hơi.

"Đừng uống nhiều, lát tối còn có việc." Quản lý ở bên cạnh nhìn Porsche cầm ly rượu thứ hai đưa lên miệng với một ánh mắt không hài lòng. Lúc này, người dẫn chương trình bất ngờ chào đón một nữ nghệ sĩ đang bước lên sân khấu, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ấy. "Là Lily, nhìn chiếc vòng trên cổ của cô ấy kìa, chậc chậc..."

Porsche không để tâm đến nữ nghệ sĩ kia cũng như những lời cảm thán của người quản lý. Trên tay cậu đang cầm ly rượu cuối cùng của buổi tối nay và ngẩng đầu uống nó một cách trân trọng.

"Tôi nghe nói cô ấy vừa mới đính hôn." Chị quản lý lại thì thầm vào tai Porsche mấy chuyện phiếm mà cậu không muốn nghe. "Gia tộc Theerapanyakul hào phóng thật, có thể tối đêm nay chiếc nhẫn đắt nhất sẽ thuộc về bọn họ."

Có vẻ như đôi tai của Porsche đã bắt được một từ khóa quan trọng nào đó. Câu nói vừa rồi bất ngờ mắc kẹt trong đầu cậu và liên tục lặp đi lặp lại. Porsche cố tình hỏi: "Chị nói ai?"

"Theerapanyakul đó, chẳng phải lúc trước khi còn ở Bangkok, em cũng đã biết gia tộc này rồi sao?"

Sau khi Porsche ngã người lên xe ô tô, cậu thở dài một hơi toàn mùi rượu.

Lúc nãy, cậu đã uống thêm một ly. Trước khi ra về, cậu bị chị quản lý cằn nhằn vài câu. Porsche giận dỗi đi nhanh ra xe, bỏ lại quản lý bận rộn thay cậu tạm biệt mọi người.

Lúc này cậu muốn hút một điếu thuốc nhưng cậu đã bỏ thuốc từ lâu rồi. Nhớ hồi mới sang Mỹ, trong khoảng thời gian chán nản nhất, cậu đã hút thuốc điên cuồng. Theo như lời của chị quản lý, lúc đó Porsche giống hệt một bát hương di động, miệng lúc nào cũng nhả khói. Và từ đó về sau, Porsche không được phép chạm vào bật lửa nữa.

Porsche cau mày nhắm mắt lại, tựa trán vào ô cửa sổ lạnh lẽo để đánh lạc hướng bản thân.

Xe đột nhiên rung chuyển, có người mở cửa bước vào. Mùi nước hoa thoang thoảng xộc thẳng vào mũi Porsche. Cậu ngồi im không nhúc nhích, lặng lẽ chờ tài xế khởi động máy để di chuyển đến địa điểm tiếp theo.

Đột nhiên, cổ bị một bàn tay lạnh lẽo bóp lấy khiến Porsche hoảng hốt mở to mắt và bắt gặp ánh nhìn nham hiểm của Kinn.

"Anh..." Lực tay của Kinn rất mạnh khiến Porsche gần như nghẹt thở không thể nói thêm được từ thứ hai. Tuy nhiên, lực này không nhằm mục đích giết chết Porsche mà thay vào đó, đối phương dùng ngón tay cọ xát lên làn da nóng bỏng của cậu rồi đưa tay nâng cằm của Porsche lên.

Porsche buộc phải ngước mặt nhìn đối phương. Sau khi ổn định lại tâm trạng, cậu giữ chặt cổ tay của Kinn rồi kéo xuống nhưng lực của Kinn quá mạnh, Porsche hoàn toàn không phải đối thủ của người đàn ông này.

Hơi thở nóng rực của Kinn lập tức phả  lên gò má của Porsche, theo sau là một nụ hôn mạnh mẽ bao phủ lên đôi môi mềm mại của cậu.

Một cảm giác nghẹt thở. Giống như bất ngờ rơi xuống biển trong màn đêm. Cơ thể cứ chậm rãi chìm xuống, chìm mãi cho đến khi tia ánh sáng cuối cùng trên mặt biển bị nhấn chìm. 

Kinn không bao giờ hôn người khác. Những tình nhân của anh thường nói rằng nếu không muốn làm anh ấy tức giận thì đừng hôn anh ấy. Thế nhưng, sau khi gặp Porsche vào lần thứ ba, Kinn đã chủ động hôn cậu. Khi ấy, thậm chí Porsche còn không nhớ gì vì quá say, cứ thế mà ngoan ngoãn nghiêng đầu, để mặt đối phương chiếm lấy đôi môi của mình.

Không giống như lúc này, Porsche chỉ im lặng vài giây, khi thấy Kinn dần dịu dàng liếm láp đôi môi của mình, Porsche lập tức cắn một cái thật mạnh.

Mùi máu tanh ngập tràn trong miệng, Kinn đau đớn rút ra một sợi chỉ bạc lốm đốm màu đỏ nhạt, cả người bị Porsche đẩy ra sau.

"Porsche, lâu rồi không gặp. Cuối cùng cũng chịu quay về rồi sao?" Kinn dùng đầu ngón tay lau đi vết máu ở khóe môi. Anh dựa lưng vào ghế, lợi dụng ánh sáng lờ mờ của bãi đậu xe, tham lam khóa chặt hình ảnh của Porsche trong mắt mình.

"Anh bị điên à?" Porsche cau mày, cảnh giác quan sát động tác của Kinn, như sợ đối phương lại làm gì đó.

"Câu trả lời đó đã theo anh suốt hai năm. Nhưng chỉ sợ em chẳng còn nhớ câu hỏi là gì thôi." Giọng Kinn có chút giễu cợt, nhẹ nhàng mở ra vết sẹo đã tồn tại suốt hai năm: "Bây giờ, em còn muốn nghe câu trả lời không?"

Bên ngoài vang lên tiếng nói cười yếu ớt, một lúc sau, cửa xe mở ra. Chị quản lý cùng một vài nhân viên khác sững người như gà bị bóp cổ. Cả đám lặng lẽ đợi thiếu gia của gia tộc Theerapanyakul nhường chỗ ngồi trong xe ô tô. Porsche ngồi phía sau nhìn Kinn bằng một ánh mắt khó chịu. Đợi đến khi đối phương bước xuống xe, Porsche mới bình tĩnh nói: "Bây giờ, chúc anh kết hôn vui vẻ ha."

Kinn nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu. Những người khác lịch sự chào hỏi rồi lần lượt vào xe.

Kinn đứng một mình trong gara trống trãi một lúc, anh mơ hồ nghe thấy tiếng hò hét của người hâm mộ đang  đứng ở bên ngoài khi chiếc xe của Porsche đi ra.

Sau đó, một vệ sĩ chạy đến chỗ của Kinn.

"Quay về."

Kinn cau mày ném chiếc đồng hồ đắt tiền lên bàn. Dây đeo đồng hồ bằng kim loại đập vào một khung tranh bằng gỗ tạo nên một tiếng cạch lớn. Một bàn tay vội đưa tới giữ lấy khung tranh trước khi nó chao đảo ngã xuống.

Đó chỉ là một bức tranh phong cảnh bình thường nhưng nó đã ở đó suốt hai năm mà chưa từng thay đổi. Kinn nới lỏng cà vạt, cúi đầu lấy ra một tấm ảnh khác ở phía sau khung tranh.

Chất lượng hình ảnh không được tốt lắm, có lẽ người chụp đứng từ xa. Chàng trai đứng bên trái tấm ảnh chính là Porsche. Cậu ấy đang ngẩng đầu, miệng cười mỉm hướng ánh mắt vui vẻ về phía đối diện.

Tấm hình này không bí mật, nó được chụp bởi người hâm mộ, từ rất lâu trước khi Porsche nổi tiếng như hiện tại. Thế nhưng, khi tìm kiếm tấm hình này trên mạng, không một ai có thể tìm thấy nữa còn lại của khung cảnh này, đó chính là tấm lưng của một người đàn ông với một bên khuôn mặt nhỏ đang nhìn Porsche.

Người đàn ông đó chính là Kinn. Trước khi có được bức hình này, anh chưa bao giờ nhận ra rằng ánh mắt mà Porsche nhìn anh khi ấy lại chứa đầy yêu thương đến vậy.

Lúc đầu, vốn dĩ Porsche cũng chỉ là một nghệ sĩ nhỏ được quản lý của công ty K tặng anh để giải trí. Khi ấy, Porsche vừa mới tốt nghiệp nhưng đã phải gánh cả gia đình trên vai. Những người như Porsche không hiếm gặp ở K, nhưng khi gặp Porsche lần đầu tiên, thái độ thà chết chứ nhất định không vâng lời khiến Kinn cảm thấy bất ngờ.

"Muốn đóng phim à? Tôi có thể giúp em nổi tiếng." Kinn đã nói điều này với vô số tình nhân nhỏ của anh, và lần này Porsche cũng không ngoại lệ. Chàng trai trẻ với đôi chân thẳng tắp đứng trước mặt Kinn, cúi đầu, nhướng mi lên nhìn anh. Hình ảnh này khiến Kinn nhớ đến một con báo nhỏ đang uể oải vẫy chiếc đuôi dài của mình. Thế nhưng chỉ cần con báo này mở miệng, nó như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Hoang dã, khó thuần hóa, nhưng Kinn lại rất hài lòng. Lần đầu tiên gặp mặt, anh đã cho phép Porsche ở lại qua đêm. Mặc dù đã quyết định không làm gì trong đêm đó nhưng Kinn vẫn tức giận, thế là anh đi xuống hầm rượu tự giải tỏa bản thân. Đến nửa đêm, Porsche cảm thấy đói bụng nên đã lén lút vào bếp nấu một bát mì. Cuối cùng, một nửa mì trong bát đã đi vào bụng Kinn sau khi anh uống say.

"Tiêu rồi, thiếu gia lại muốn ăn mì." Arm một mình lẩm bẩm trên đường đi.

Vệ sĩ ở bên cạnh cũng đi theo hắn vào bếp với một vẻ mặt như đang đối diện với kẻ thù: "Làm sao đây? Lần này có nên nấu mềm thêm chút nữa không?"

Arm cau mày và thở dài. Đã hai năm trôi qua kể từ ngày người đó rời đi. Lần đầu tiên Kinn yêu cầu một bát mì là sau khi Porsche biến mất khỏi ngôi nhà này không bao lâu. Bát mì được đầu bếp nấu rất hoàn hảo, có đầy đủ rau, thịt, ngon hơn hẳn bát mì mềm nhũn của Porsche. Thế nhưng, khi thiếu gia vừa ăn một đũa đã lập tức đứng dậy bỏ đi.

Arm hiểu rõ tâm tình của Kinn nên khi thiếu gia say rượu lần hai và lại tiếp tục đòi một tô mì, hắn ta đã dặn đầu bếp nấu một bát mì không. Đúng như dự đoán, Kinn đã gắp sang đũa thứ hai mặc dù vừa ăn vừa chửi. Tuy nhiên, lúc này, Tankhun bất ngờ đi tới, suýt chút nữa đầu bếp đã bị anh ta sa thải vì đã nấu một bát mì kém chất lượng như vậy cho thiếu gia. Từ đó trở đi, câu hỏi có nên nấu mì mềm nhũn hay không đã trở thành Thanh gươm của Damocles treo trong bếp.

Thực ra, câu trả lời rất đơn giản, Kinn không thể tìm thấy được cảm giác thoải mái khi ăn bất kì bát mì nào, người duy nhất có thể xoa dịu trái tim anh chỉ có thể là người đó.

"Ấy Kinn." Porsche luồn tay qua mái tóc mềm mại của Kinn, "Không dậy nữa là sẽ trễ mất đấy."

Đó là một buổi sáng bình thường sau khi hai người họ cuộn mình trong chăn bông ấm áp. Tia sáng đầu tiên chiếu qua ô cửa kính khiến Kinn cố tình vùi đầu vào ngực Porsche.

"Lỡ trễ rồi, không đi nữa." Kinn không mở mắt, nhưng bàn tay hư hỏng của anh đã trượt vào trong tấm chăn trắng tinh, khiến người bên cạnh đột nhiên thở gấp.

Cơ thể của hai người họ như sinh ra là dành cho nhau. Porsche từng nghi ngờ rằng nếu cứ tiếp tục như thế này, có thể một ngày nào đó, chỉ cần một ánh nhìn của Kinn cùng những chuyển động khéo léo của mấy ngón tay, cơ thể của cậu sẽ bị kích thích một cách mất kiểm soát mất.

Ngày hôm đó, mông và eo của cậu đã bị Kinn vuốt đến mức cả người sắp không nhịn được nữa. Đạn đã lên nòng, Porsche vẫn cố gắng dùng chút lí trí cuối cùng để chống cự lại.

"Anh không đi thì em cũng còn có việc phải làm. Này, Kinn, đừng quậy nữa!" Porsche thở hổn hển, vừa cười vừa cong người né tránh những ngón tay của Kinn. Tấm chăn trắng gần như tuột khỏi giường.

Ánh nắng bao phủ lên cả căn phòng, tầm nhìn của Porsche đột nhiên bị nhòe đi, ngay cả khuôn mặt của Kinn cũng không còn nhìn thấy rõ được nữa. Sau đó cậu có trốn được bàn tay ấy không? Có hay không?

Ánh nắng vàng rực của ngày mới chiếu thẳng vào mặt khiến Porsche khó chịu, cộng thêm tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, cậu cau mày mở mắt nhìn căn phòng trống của khách sạn một cách ngơ ngác. Không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy có sự xuất hiện của người thứ hai tại chiếc giường này, ký ức cũng dần nhạt phai.

Những chuyện trước kia, cậu gần như đã lãng quên. Vào một ngày cuối năm của hai năm trước, Porsche biết tin mình sẽ ra nước ngoài. Cậu được thông báo về hành trình này vào buổi sáng và chuyến bay đã sẵn sàng vào buổi chiều cùng ngày. Đồ đạc cá nhân của Porsche cũng đã được sắp xếp ngay ngắn trong xe. Trước khi bước lên xe, cậu ngập ngừng quay đầu nhìn lại, dù thế nào đi nữa, cậu cũng muốn gặp Kinn.

"Nhanh lên đi, nếu không sẽ trễ chuyến bay mất." Chan đứng trước cửa thờ ơ nói một câu.

Porsche lập tức cúi đầu chào Chan rồi lao nhanh về phía thang máy. Cậu đứng đếm các con số nhảy từ tầng này sang tầng khác. "Ting" cửa thang máy mở ra, một lần nữa, Porsche đứng tại nơi hai người họ đã sống chung hàng tháng trời.

Đúng lúc này, Arm dẫn theo một người mẫu nam ăn mặc gợi cảm đi về phía phòng Kinn. Người mẫu biến mất sau cánh cửa, Arm quay người bắt gặp Porsche, hắn ta lúng túng đi tới.

"Người đó là ai? Kinn đâu?" Porsche bị chặn lại, "Tránh ra. Tôi có chuyện muốn hỏi anh ấy."

"Hiện tại, thiếu gia...đang bận. Không tiện lắm." Arm nói với một giọng điệu miễn cưỡng, sau đó hắn ta ôm lấy cánh tay của Porsche kéo đi, "Porsche, Porsche, nghe tôi đi, đến đây thôi."

Không một ai ở bên cạnh Kinn được quá ba tháng và Porsche đã nghĩ bản thân cậu ngoại lệ. Nhưng ngay khoảnh khắc cậu hỏi Kinn đâu, lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu cảm nhận được nhịp tim của mình đập nhanh và mạnh đến thế. Ngày hôm trước cậu hỏi Kinn có muốn ở bên nhau một cách nghiêm túc hay không, ngay hôm sau, tại nơi này liền xuất hiện một tình nhân mới.

Đám vệ sĩ từ tầng dưới chạy lên, Porsche ngơ ngác nhìn về cuối hành lang, đôi mắt cậu long lanh, cơn đau khiến tầm nhìn cậu mờ đi, Porsche cắn răng nhất quyết không chịu cúi đầu.

"Không phải ai cũng có cơ hội được tham gia vào dự án hợp tác với Hollywood như thế đâu. Em trai cậu có thể được vào học viện âm nhạc của thành phố. Thiếu gia Kinn đã dành cho cậu những điều tốt đẹp nhất."

Đúng vậy, chẳng có gì chê trách được. Kinn đã làm rất nhiều điều.

Chỉ là bản thân cậu không thể cho anh ấy thứ anh ấy muốn.

Bây giờ anh ấy đang làm gì nhỉ? Porsche nhắm mắt lại, như đang quay trở về cái đêm đó, cả người cậu được bao bọc trong cái ôm ấm áp cùng nụ hôn nóng bỏng của đối phương. Trong một giây nào đó, cơ thể cậu bất ngờ run rẩy, cảm giác thèm muốn quen thuộc đáng xấu hổ ấy bất ngờ xuất hiện. 

"Đồ không biết xấu hổ!" Porsche đứng trước gương thầm chửi mắng bản thân. Sau đó cậu quay người mặc chiếc áo sơ mi đen được ủi phẳng phiu vào người và ra khỏi phòng.

Chiếc ô tô màu đen sang trọng từ từ chạy vào trong bãi đậu xe của một nhà hàng cao cấp trong thành phố. Lẽ ra nó không ở đây tại thời điểm này, chỉ cần Kinn mở miệng chuyển hướng, nhưng cuối cùng anh lại tự đưa mình vào trong tình huống xấu hổ.

Hơi ấm của Porsche còn vương mãi nơi lòng bàn tay của anh. Được chạm vào nhiệt độ cơ thể quen thuộc ấy một lần nữa, tâm trí Kinn dường như đã quay trở về khoảnh khắc thân mật giữa hai người. Năm ngón tay anh siết chặt bàn tay Porsche trong lúc đắm say nụ hôn ngọt ngào với cậu. 

Kinn cúi đầu dùng ngón cái xoa xoa lòng bàn tay giờ đây chỉ còn lại những vết chai sần thô ráp.

"Thiếu gia, nhà máy bên kia..."

"Gọi Big đi qua đó đi." Kinn xua tay sau đó một mình bước xuống xe. Hành lang được trang trí lộng lẫy với những họa tiết hình kim cương được cắt từ những tấm kính khiến cho hình ảnh của Kinn được chia thành vô số bản.

Tại một bữa tiệc đặc biệt để chào đón Porsche trở về nước, nhà sản xuất đi đến vỗ vai cậu chào hỏi một cách chân thành.

"Lần này có định đi nữa không?"

"Porchay vẫn chưa tốt nghiệp nên tôi không yên tâm để nó ở lại đó một mình." Porsche cụng ly với đối phương.

"Thằng nhóc đó cũng lớn rồi, cậu cũng nên hỏi ý của nó xem sao. Dù gì thì nơi này vẫn là nhà của cậu, hơn nữa còn rất nhiều fan rất mong chờ được gặp cậu nhiều hơn, hãy suy nghĩ lại đi."

Porsche mỉm cười. Bản thân cậu rất muốn ở lại thành phố này. Kể từ lúc đặt chân trở lại nơi đây, những mảnh ký ức đang đóng băng dường như dần chuyển động. Dù có chống cự quyết liệt như thế nào thì cậu cũng không thể thoát khỏi sự hiện diện của người đàn ông đó.

Sự kìm nén đã tích tụ quá lâu, đến nỗi khi Kinn xuất hiện trong căn phòng này với một khuôn mặt u ám, Porsche gần như nghĩ rằng mình lại rơi vào một loại ảo giác nào đó.

Cổ tay bị đối phương siết chặt trong lòng bàn tay. Kinn kéo cậu đi và biến mất khỏi những ánh nhìn bối rối của những vị khách có mặt trong căn phòng mà không có bất kỳ lời giải thích nào.

"Thả ra!" Porsche hất tay đối phương ra, "Rốt cuộc anh muốn cái gì?"

Hai người họ là những người duy nhất làm ồn trong phòng vệ sinh rộng rãi của nhà hàng.

"Em nóng lòng muốn có địa vị cao đến thế sao? Cảm thấy bản thân mình chưa đủ nổi tiếng, muốn lên giường với cả một lão già nữa à?"

Kinn ép sát đối phương lên bồn rửa mặt và nhìn cậu một cách mỉa mai. Ánh mắt anh chăm chú vào từng chuyển động nhỏ trên gương mặt của Porsche, sát khí trong mắt như sẵn sàng xé nát người trước mặt bất cứ lúc nào.

"Anh bị điên à, Kinn! Tự nghe xem mấy lời nói của anh bỉ ổi như thế nào đi!" Porsche xoay người bỏ đi nhưng Kinn đã nhanh tay túm lấy cổ cái cậu kéo lại.

Mảnh vải đắt tiền bị kéo nhăn, Kinn không hề tỏ vẻ thương xót.

"Anh bỉ ổi? Vậy thì người nào, người nào sau khi nếm đủ vị ngọt thì lập tức bỏ rơi anh cao chạy xa bay, đến một cái ngoảnh đầu cũng không có. Cho dù có nuôi một con chó, thì con chó đó chắc chắn sẽ không vô tình như em."

"Giờ lại so người nào bỉ ổi trước à!" Porsche siết chặt những ngón tay của cậu đến mức trắng bệch đi, cậu gần như tức giận mà bật cười: "Vậy vị hôn thể của anh có biết anh có bao nhiêu người bạn tình không, có biết anh vô liêm sỉ như thế nào không?"

"Bạn tình?" Kinn cười khẩy, bước chân tiến lại gần hơn, khung cảnh giống như đang thì thầm nói lời yêu của những cặp đôi. "Sao em không nói, liệu những người hâm mộ của em có biết em dâm đãng như thế nào khi ở trên giường của anh không?"

Porsche dường như đã bị tác động trước những lời này của Kinn, ánh mắt cậu có chút thay đổi. Cơn tức giận lập tức trào dâng trong lòng. Nếu ánh mắt cậu là một lưỡi dao, có thể nó đã khoét được một miếng thịt trên người của Kinn ra.

Kinn siết chặt ngón tay, không cho Porsche có bất kỳ cơ hội trốn thoát nào. Anh nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp ngay cả khi nó đang tức giận, cuối cùng, những lời đáp trả đã bị nuốt ngược vào trong.

Porsche giống như một đóa hồng có gai cắm rễ trên vùng đất hoang cằn cỗi. Màu đỏ rực khi nở rộ còn mãnh liệt hơn cả ánh mặt trời. Một cơn gió mạnh thổi qua, chỉ một cánh hoa rơi cũng đủ bùng lên ngọn lửa.

Có điều, Kinn không bận tâm, anh chỉ muốn làm cho ngọn lửa này cháy dữ dội thêm, cháy mãnh liệt, có thể thiêu rụi cả tâm hồn anh.

Vốn dĩ Porsche chỉ thuộc quyền sở hữu của một mình anh, nhưng giờ đây lại có thêm vô vàn ánh mắt thèm muốn cậu. Kinn điên cuồng khơi gợi cảm giác ham muốn của đối phương, giống như chỉ có bằng cách này, anh mới lại một lần nữa có thể khẳng định chủ quyền đối với đóa hồng của mình.

Cho dù có bị gai nhọn đâm chảy máu, anh vẫn không từ bỏ.

Chiếc áo sơ mi bị ướt một nửa, dính chặt vào người. Porsche thậm chí còn chẳng buồn nhất một ngón tay lên. Cậu lười biếng dựa vào bức tường đá cẩm thạch, để Kinn đỡ mình. Hai người im lặng ổn định nhịp thở, không ai nói ra những lời lạnh lùng nào nữa, nhưng Porsche đã quay đầu từ chối nụ hôn của Kinn.

"Đây là lần cuối. Nếu còn chút liêm sỉ thì kết hôn một cách đàng hoàng đi. Đừng đến tìm em nữa." Porsche cúi xuống kéo quần lên và gài nút lại.

Kinn tựa lưng vào tường, thắc mắc: "Kết hôn cái gì? Ai kết hôn?

Cửa nhà vệ sinh bất ngờ bị đá một cái "rầm" thật mạnh kèm theo những tiếng bước chân vô cùng hỗn loạn bên ngoài hành lang. Kinn thận trọng đưa tay ra phía sau lưng và rút ra khẩu súng chưa bao giờ rời khỏi cơ thể mình.

Anh liếc nhìn Porsche, cả hai im lặng lắng nghe. Từng cánh cửa bên cạnh lần lượt bị đá tung, đến khi cảm nhận được tiếng bước chân đã dừng lại ngay trước căn phòng này, Porsche và Kinn đồng loạt nhào lên, đá người đàn ông đang đứng ở phía sau cánh cửa ngã xuống đất.

Đạn bay tứ tung trong không gian nhỏ, chiếc đèn trần bị hỏng, chao đảo lung lay, phòng vệ sinh trở nên tối om. Hai người họ dù mạnh đến đâu cũng khó có thể đánh thắng được một đám người cao to khỏe mạnh. Cuối cùng, cả hai bị ghì chặt xuống sàn và bị trói lại bởi một chiếc còng tay.

Có một chiếc xe đông lạnh đã chờ sẵn bên ngoài, Kinn bị đẩy vào trước, khí lạnh bên trong lập tức bao trùm lấy người anh. Lông mi của Porsche dần bị đóng băng, hơi ấm duy nhất trên người cậu chính là từ đôi bàn tay của Kinn đang ôm chặt lấy cậu.

"Anh đếm đến 3, chúng ta cùng nhau nhảy xuống." Phải nói là bọn họ vô cùng may mắn, đám người kia vội vàng muốn rời đi nên chốt cửa vẫn chưa được đóng hoàn toàn. Kinn bẻ cong một góc, cánh cửa lập tức bật ra.

Chiếc xe vẫn đang tăng tốc, lao vút vào trong bóng tối để nhanh chóng rút lui trong đêm. Cả người Porsche được Kinn ôm chặt vào trong vòng tay và lăn xuống nền đất bụi bặm. Xe đã chạy được một đoạn, hai người không biết mình đang ở nơi nào trong vùng hoang vu này của Bangkok. Có điều, trên người Kinn luôn có thiết bị định vị nên đám vệ sĩ sẽ nhanh chóng tìm thấy được hai người họ.

"Em cứ định thế này suốt cả đêm à? Không mệt sao?" Kinn bất lực lắc lắc chiếc còng tay, Porsche ngồi cách đó không xa, ánh nhìn như muốn chặt đứt cánh tay mình ra để có thể tránh xa anh càng xa càng tốt.

"Lần nào gặp anh cũng toàn gặp chuyện xui xẻo." Porsche nhổ một nắm cỏ dại ném về phía Kinn.

"Nãy giờ không có thời gian, bây giờ nói chuyện chút đi. Em nói kết hôn, là ai muốn kết hôn?" Giọng điệu của Kinn vô cùng chậm rãi, đây là điều mà Porsche hiếm khi nghe thấy trừ khi anh ấy bị ốm nặng.

"Biết rồi còn cố tình hỏi, người muốn kết hôn với nữ nghệ sĩ nổi tiếng Lily, chẳng phải là thiếu gia của gia tộc Theerapanyakul à!"

"Thiếu gia của gia tộc Theerapanyakul cũng chẳng phải mỗi mình anh, tại sao em lại đổ hết lên đầu anh." Cuối cùng, Kinn cũng hiểu được vấn đề. Thì ra, Porsche đã nghe thấy tin đồn này. "Anh không có kết hôn, anh không thích phụ nữ, em biết rõ mà."

"Em chẳng biết, dù gì cũng chỉ chơi qua đường, đều là những món đồ anh chơi đến chán thì vứt bỏ, có quỷ mới biết anh thích gì." Porsche nhận ra bản thân đã hiểu lầm nhưng cậu không có ý định xin lỗi.

Cổ tay đã in hằn những vết đỏ, Kinn nhìn thấy đối phương quay mặt đi hướng khác mà không thèm đối diện với anh. Những gì Vegas đã nói cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh: "Chẳng trách cuối cùng người nào cũng muốn rời xa anh."

"Porsche." Giọng nói của Kinn vô cùng bình tĩnh, "Tại sao lại bỏ anh?"

"Hả?" Porsche nhìn anh bằng một ánh mắt khó hiểu, "Anh bị úng não à? Là ai đã bắt em phải đến Mỹ, người tình mới cũng tìm được liền ngay sau đó? Bây giờ anh nói em bỏ anh, anh có bị thần kinh không vậy?"

Kinn cau mày, lẩm bẩm điều gì đó trong miệng. Cuối cùng, anh cũng hiểu ra rồi mỉm cười: "Hóa ra là như thế."

"Anh lại lên cơn cái gì thế?" Porsche nhìn anh một cách cảnh giác, sợ đối phương lại nhào đến vồ lấy mình.

"Ý anh là, anh biết ai đã sắp xếp những chuyện này."

Hai năm trước.

Ông Korn đặt điếu xì gà sang một bên và giơ tay ra hiệu cho Kinn ngồi xuống.

"Ba, con có chuyện muốn nói." Đêm hôm trước Kinn không ngủ được bao nhiêu nhưng tinh thần của anh vô cùng phấn chấn. Anh đã tưởng tượng ra nhiều viễn cảnh, tưởng tượng về tương lai có Porsche bên cạnh. Anh sẽ có một ngôi nhà, Porsche sẽ ngủ ngon trong vòng tay của anh.

"Ta biết rồi." Ông Korn bình tĩnh nói. "Porsche là một đứa trẻ ngoan. Ta chưa bao giờ nhìn thấy con như thế này."

Kinn vừa bất ngờ vừa mỉm cười, nhưng sau đó ông Korn lại nói tiếp: "Con còn nhớ ngày ta trao chiếc nhẫn này cho con, ta đã nói gì không?"

"Không bao giờ để lộ điểm yếu của mình." Nụ cười trên môi Kinn chợt tắt, "Nhưng con..."

Ông Korn nhìn thẳng vào mắt Kinn, nói: "Con đến gặp ta, ta biết ý của con. Nhưng còn Porsche, cậu ấy có sẵn lòng trở thành điểm yếu của con hay không?"

"Tất nhiên là em ấy sẵn lòng." Kinn trả lời một cách chắc chắn, nhưng trong một giây nào đó, anh ấy đã dao động.

"Cậu ấy muốn đi Mỹ." Ông Korn vừa nói xong, chiếc ghế đối diện phát ra một tiếng két chói tai. Kinn đột nhiên đứng bật dậy.

"Cái gì?"

"Porsche đã chọn một tương lai tốt đẹp, con cũng nên có sự chọn lựa đúng đắn." Ông Korn vẫn bình tĩnh nói: "Con là tương lai của gia tộc, đừng để ta thất vọng."

Nhiệt độ của Bangkok gần 40 độ C, cái nắng như thiêu đốt trắng đến chói lòa mắt, nhưng gió trong hành lang kín thổi đến buốt lạnh. Kinn thẩn thờ trở về phòng, người con trai trong phòng ngạc nhiên quay đầu lại nhìn khi nghe thấy tiếng mở cửa, và nhận lại một ánh nhìn dữ tợn của Kinn.

"Ai cho cậu vào đây. Cút!"

"Thiếu gia, tôi..."

"Tôi nói, cút!"

Tất cả mọi người đều rời bỏ anh, không một ai thật lòng muốn ở bên anh.

"Chuyện em đi Mỹ, không phải do anh sắp xếp. Anh cũng đã nói, ở Theerapanyakul, không phải chỉ có một mình anh." Kinn chậm rãi cúi đầu, giọng nói cũng trở nên mệt mỏi: "Sau khi em rời đi, anh chỉ có một mình."

Cuối cùng, Porsche cũng quay đầu lại nhìn đối phương một cách ngập ngừng, lặng lẽ chờ đợi người bên cạnh.

Lúc này, ngọn lửa cháy âm ỉ suốt hai năm qua cũng đã âm thầm bị dập tắt trong lòng Kinn. Anh không thể trách ai được, nếu như anh thật lòng tin tưởng Porsche sẽ yêu anh không chút do dự thì anh đã không thờ ơ trong hai năm qua. Chỉ đến ngày hôm nay, anh mới thật sự nhận ra những thứ mà anh đã bỏ lỡ.

"Nếu như chuyện đó xảy ra một lần nữa, em có ở lại không?" Giọng nói của Kinn trầm đến mức gần như không thể nghe thấy. Đêm khuya tĩnh mịch, Porsche không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương. 

Có ở lại không? Porsche cũng đã tự hỏi mình câu này.

Cậu đã nhìn thấy Kinn trong nhiều khía cạnh, kiêu ngạo, lạnh lùng và đáng ghét, cũng đã nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng, mềm mại và trẻ con. Một người đàn ông ngay cả khi bị súng chĩa vào cũng không cúi đầu thế mà lại thích nằm trong vòng tay của Porsche. Căn nhà đó rộng như thế, nếu bỏ Kinn ở lại đó một mình, chắc là anh ấy cô đơn lắm nhỉ?

Porsche suy nghĩ một hồi lâu, lâu đến mức Kinn tưởng mình đã ngủ quên.

"Ở." Giọng của Porsche rất nhỏ, như thể cậu đang nói với chính mình. Gió đêm thổi bay lời đó đó một cách dễ dàng. Kinn dường như không nghe thấy gì, anh ấy vẫn im lặng.

Porsche quay đầu lại. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu chính là cánh tay buông thõng của Kinn chảy đầy máu.

"Kinn..." Cổ họng của Porsche nghẹn lại, giọng nói của cậu run rẩy không thể khống chế. Cậu vội bò tới đỡ lấy thân thể vừa ngã xuống. "Kinn!!!"

Ba tháng sau.

"Nhìn chiếc vòng cổ này đi, to quá đi mất." Chị quản lý vuốt ve món đồ xa xỉ giá cao ngất trời: "Đúng là thiếu gia của gia tộc Theerapanyakul, hào phóng quá."

"Chị, là Kinn, thiếu gia nhà đó không phải chỉ có một người. Đừng có gộp chung lại nữa." Porsche nghiêng người lấy điện thoại di động đang được đặt trên bàn trang điểm: "Cái vòng này vẫn có người đeo à? Sao anh ấy không mua luôn một bộ giáp luôn đi."

"Em cứ ở đó mà cứng miệng đi." Chị quản lý cười vui vẻ sau đó đứng lên đi thu dọn đồ đạc.

"Cái gì?" Porsche trả lời điện thoại.

Điện thoại đang mở loa, vệ sĩ đứng bên cạnh há hốc mồm khi nghe thấy giọng nói gắt gỏng của Porsche.

Có điều, giọng nói dịu dàng của Kinn mới khiến bọn họ càng thêm hoảng sợ: "Gửi cho anh một tấm hình đi, nhớ em quá."

"Điên à, không phải bây giờ em đang đến chỗ anh sao?" Porsche mắng đối phương không thương tiếc, trên mặt Kinn vô thức nở nụ cười.

Đúng như dự đoán, Porsche lập tức cúp điện thoại, Kinn tiếp tục uống cà phê một cách thờ ơ.

Ting.

Ứng dụng mạng xã hội vừa được Kinn tải xuống cách đây không lâu có một thông báo mới.

Kinn mở điện thoại và ngắm nhìn gương mặt hoàn hảo của Porsche xuất hiện trên màn hình. Số lượt thích dưới tấm ảnh liên tục tăng, biểu cảm trên khuôn mặt của Kinn dần trở nên mất kiểm soát khi nhìn thấy dòng chữ đi kèm với tấm hình. 

[Em cũng nhớ anh.]

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro