...

sáng nay mưa. mưa rất nhẹ, như sương rơi thành giọt. sân trại không đông, chỉ vài người chịu ra ngoài. moka ngồi ở băng ghế ướt, tay cầm quyển sách đã bạc màu. nàng không đọc, chỉ lật từng trang như đang chờ gì đó.

tiếng bước chân khẽ vang lên sau lưng. moka nhận ra ngay. nàng không cần quay lại.

minju.

"cho tôi ngồi được không?" - giọng em khàn, nhỏ, gần như làn hơi thở.

moka gật đầu. không nhìn, nhưng dịch người sang bên để chừa chỗ. minju ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước - nơi những giọt mưa rơi lặng lẽ lên nền đất.

im lặng. chỉ có tiếng giấy lật và tiếng mưa rơi.

"cái bánh hôm qua..." - minju khẽ nói - "là của cậu?"

moka không đáp ngay. một lúc sau, nàng gật đầu.
"ừ."

"vì sao?"

moka ngẩng đầu. lần đầu tiên, nàng nhìn thẳng vào minju. một ánh nhìn lâu hơn ba giây.

"vì tôi thấy cậu giữ nửa cái của mình."
giọng nàng rất nhẹ. gần như không cảm xúc, nhưng thật.

minju bật cười khẽ. không phải giễu cợt, mà như thể ngạc nhiên. em cúi đầu, rồi gật nhẹ.
"tôi... không có thói quen ăn hết."
rồi em thêm, sau một chút im lặng:
"không muốn thấy mình tham lam."

moka nhìn em lâu hơn.
"không phải là tham lam. là sống sót."

minju quay sang nhìn moka. Lần đầu tiên, ánh mắt họ không lẩn tránh nhau.

"sống sót..." - minju nhắc lại, như đang nhấm từng âm.
"cậu cũng thế sao?"

moka im lặng. rồi khẽ gật.

"ừ. mỗi ngày."

một cơn gió thổi qua. lạnh. nhưng trong khoảnh khắc đó, có điều gì ấm lên giữa hai người - không phải từ chạm tay, cũng không phải từ lời nói. chỉ là sự thừa nhận. rằng cả hai đều đang mệt mỏi, đều đã từng ngã, và đang cố đứng dậy từng chút một.

minju cúi đầu.
"cảm ơn."

moka khẽ lắc đầu.
"không có gì. chỉ là... lần sau, nếu cậu bẻ bánh, nhớ giữ phần to lại cho mình."

minju nhìn moka - rồi bật cười lần nữa. lần này có chút thật lòng, có chút ngập ngừng, và rất nhẹ.

"được."
________________

khi trở về buồng giam, moka nằm nghiêng, mắt mở to nhìn khoảng không hẹp giữa giường và trần nhà. cuộc trò chuyện ban sáng lặp lại trong đầu cô như một bản nhạc cũ mà nàng chưa từng nghe trọn vẹn.
minju đã cười.
đó không phải một tiếng cười đẹp. nó hơi khàn, hơi mệt - nhưng lại có gì đó khiến tim moka siết chặt.

lần đầu tiên sau nhiều năm, moka cảm thấy lòng mình khẽ rung lên. như thể ai đó vừa gõ cửa. nhẹ thôi. không ép buộc. nhưng đủ khiến nàng muốn... mở ra.

minju, ở giường dưới, cũng không ngủ được.

em không hiểu vì sao lại bắt chuyện. không phải vì cuốn sách. không phải vì bánh quy. mà có lẽ... vì ánh mắt của moka - ánh mắt không thương hại, không dò xét, cũng không sợ hãi.

chỉ là ánh nhìn của một người từng hiểu rõ vực sâu, và không buộc ai phải vội trèo lên.

minju sợ thân mật. tình cảm khiến em lùi bước. nhưng khi nghe moka bảo:
"không phải là tham lam. là sống sót."
em thấy lòng mình mềm ra như bông giấy gặp nước. không phải vì câu nói, mà vì sự thật lòng trong đó quá thật. quá hiếm.

đêm ấy, cả hai đều không nói gì. không gọi nhau, không trao đổi thêm lời nào.
nhưng trong im lặng ấy, có điều gì đó đã thay đổi.

im lặng không còn là sự xa cách.
nó là nhịp cầu. là hơi thở đều nhau trong đêm dài.
là khởi đầu của một điều gì đó dịu dàng - mà cả hai đều chưa dám gọi tên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro