Thế nào là áp lực?
Tuy Mina rạo rực ý định muốn chuyển nhà nhưng thuê nhà là một chuyện rất phiền phức, tìm được căn nhà phù hợp lại càng không phải là chuyện dễ dàng gì, cô tính đợi Jimin về Gyeonggi rồi hẳn từ từ tìm.
Mina đứng ở cửa mang giày, rồi xoay người:
- Lucky phải nghe lời, chị phải đi mua ổ chó và thức ăn cho em, em ngoan ngoãn ở nhà canh nhà nha, chị sẽ về nhanh thôi.
"Gâu." Lucky vẫy đuôi nhìn cô, ra vẻ đáng thương mong mỏi muốn được cô dắt ra ngoài đi dạo.
- Thật sự không thể dẫn em ra ngoài được, tối chị về chị dẫn em đi dạo được không nào?
Mina mở cửa thấy nó định chạy ra ngoài thì dùng chân chặn lại:
- Chị đi đây, buổi tối sẽ mang đồ ăn ngon về cho em.
Thấy ánh mắt đáng thương của Lucky lúc đóng cửa thì không đành lòng. Nếu như có thể cùng nuôi nó với mèo Mon thì tốt biết mấy, nó còn có bạn nhưng thật tiếc là...cô đã quyết định chuyển nhà rồi.
Jimin đặt khách sạn ở gần quảng trường Tinkwang nên hai người hẹn gặp ở cửa hàng Tinkwang, thuận tiện vào trong đó mua đồ cho Lucky.
Mina vốn cho rằng đàn ông không thích đi dạo phố với phụ nữ, nhưng Jimin vẫn luôn một mực kiên nhẫn đi dạo với cô, thậm chí còn giúp cô đưa ra ý kiến nữa. Mua sắm xong cũng gần đến giờ ăn trưa nên hai người trực tiếp đến PLAN. Hôm nay Chaeyoung cũng đến chung vui, bọn họ còn chưa đặt chân đến cửa ra vào của PLAN nữa thì Chaeyoung gửi tin nhắn nói cô đã có mặt.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Hôm nay sao cậu tan tầm sớm vậy? (⊙0⊙)
Chaeyoung vô địch: Hôm nay là thứ 7 được không? [mỉm cười] Tăng ca cũng có giờ giấc đó nha [mỉm cười]
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Haha được rồi, tầm 5 phút nữa bọn mình tới.
Bọn họ đặt một phòng bao nhỏ kiểu bình thường, khi người phục vụ dẫn đường cho bọn họ vào thì đúng lúc bị Jungkook nhìn thấy, anh xuống đây để gặp khách hàng nên vẫn đang mặc đồng phục bếp, nhìn thấy Mina cùng đi với Jimin vào phòng thì anh vô thức dừng bước lại.
Bọn họ đến đây ăn cơm à? Anh đặc biệt chú ý, căn phòng bọn họ vừa bước chân vào có tên là Yuanyuan.
- Tổng giám đốc Jeon, có chuyện gì sao ạ?
- Không. Lúc khách hàng trong Yuanyuan gọi đồ ăn thì cô đưa phiếu gọi món cho tôi.
- Vâng ạ.
Người phục vụ đó lúc vừa ghi món vừa đồng thời suy đoán nguyên nhân tại sao Tổng giám đốc Jeon muốn phiếu gọi món để làm gì chứ, sau đó Jungkook nhận được phiếu gọi món thì nhìn chăm chăm vào tên món ăn được ghi trong đó.
Lại là món cơm chiên trứng, cô Myoui ở lầu trên thay đổi đàn ông rất nhanh nhưng ăn cơm thì vẫn một lòng chung thuỷ với món này. Đám đầu bếp bất ngờ khi nhìn thấy anh bước chân lần thứ 2 vào phòng bếp:
- Tổng giám đốc Jeon, hôm nay không phải anh đã làm một món rồi sao?
- Ừ, nhưng đột nhiên lại muốn làm cơm chiên trứng.
Anh làm xong món ăn thì đưa cho phục vụ bê đi, sau đó không tiếp tục ở lại phòng bếp nữa, trực tiếp đi vào phòng trong thay quần áo.
Chuyện này có gì ghê gớm đâu chứ? Chẳng qua chỉ là bọn họ cùng nhau ăn cơm thôi, huống hồ chi đây cũng không phải là lần đầu tiên anh thấy cô đi lại với người đàn ông khác.
Trong lòng Jungkook mơ hồ xuất hiện một đáp án, nhưng anh đã nhanh chóng bác bỏ khả năng này, anh có bệnh thích sạch sẽ, mà cô đã hẹn hò nhiều bạn trai như vậy, anh không thể nào thích cô được.
Có thể là do trong khoảng thời gian này anh tiếp xúc khá nhiều với cô nên mới để ý cô như vậy.
Cũng ngay lúc đó trong phòng ăn, Mina lại nếm thử món cơm chiên trứng của PLAN lần nữa. Thật ra cô hơi đau lòng, nếu như muốn ăn cơm chiên trứng thì cố gắng mè nheo với anh Jeon thì có thể được ăn miễn phí rồi, sao lại phải dùng tiền đến PLAN ăn chứ...
- Hử?
Vừa ăn một muỗng cơm chiên trứng vào miệng thì chợt cảm thấy là lạ, nghi ngờ nhai chầm chậm để nghiên cứu.
- Xin hỏi là hương vị có vấn đề gì sao ạ? - Người phục vụ đứng gần đó ân cần hỏi thăm. Món cơm chiên trứng này là do ông chủ Jeon tự tay đích thân làm, không thể có vấn đề gì mới đúng.
Mina ngước đầu lên hỏi người phục vụ:
- Đây là do ông chủ của cô tự tay làm à?
Người phục vụ mỉm cười đáp:
- Đúng ạ.
Mina: "..."
Dạo gần đây anh Jeon rất thích làm món cơm chiên trứng này à?
- Được đó Mina, bây giờ cậu ăn đến mức có thể nhận ra tay nghề của anh Jeon rồi, có phải thường xuyên xuống lầu dưới ăn chực không hả?
Chaeyoung mờ ám cười như không cười nhìn cô. Mina ho một tiếng, ngượng ngùng trả lời:
- Đâu có thường xuyên đâu.
Chỉ là thỉnh thoảng thôi.
Chaeyoung không trêu chọc cô nữa, ngược lại quay qua bắt chuyện với Jimin:
- Đồ ăn của PLAN rất nổi tiếng ở Seoul đó, cả Mina không nỡ phí tiền ăn đâu, hôm nay mời anh nên anh phải ăn nhiều chút đó.
Jimin đã nghe nói đến quy tắc mỗi ngày chỉ làm một món của ông chủ PLAN, anh nhìn các món ăn trên bàn một lượt rồi nhìn đến món cơm chiên trứng của Mina:
- Anh có thể nếm thử món cơm chiên trứng được không?
- Được chứ.
Jimin ăn thử mộtmuỗng, im lặng một hồi mới nói:
- Quả nhiên tay nghề không tệ.
Chaeyoung tò mò hỏi:
- Thầy Park, anh biết nấu ăn à?
- Ừ, lúc được nghỉ ở nhà đều là anh tự nấu ăn, nhưng tay nghề cũng không thể nào so sánh với ông chủ ở đây được.
Chaeyoung nói:
- Sao anh phải so sánh với anh ta chứ, nghề nghiệp của anh ta vốn là đầu bếp, kỹ thuật chuyên nghiệp.
Jimin nở nụ cười và không lên tiếng.
Chaeyoung im lặng một chốc rồi cũng không nói gì thêm. Cơm nước xong thì vẫn còn sớm nên Mina muốn mời Jimin đi karaoke hay đi ăn khuya gì đó. Chaeyoung đề xuất ý kiến:
- Chúng ta đi uống rượu đi!
Mina bất ngờ nhìn cô, trong đám bọn cô thì Chaeyoung là người không thích uống rượu nhất, thậm chí cô ấy còn có thành kiến với quán bar nữa, sao hôm nay lại hào hứng vậy chứ?
- Không phải cậu không uống rượu sao?
- Hiếm lắm Jimin mới có dịp đến đây, hơn nữa mình cứ tăng ca hoài nên mình muốn thư giãn một chút! Chi bằng bọn mình đi uống xong thì đi ăn đồ nướng luôn!
- Anh muốn đi không?
- Đi chứ, ngay cả nơi xa xôi như Seoul cũng đến rồi, anh không muốn về khách sạn sớm như vậy.
Jimin lái xe tới một tụ các quán bar nổi tiếng nhất thành phố Seoul, ở đây có thể chứng kiến được các loại quán bar và các loại người khác nhau.
Bọn họ chọn một quán bar trông cũng khá đàng hoàng, cảm nhận cuộc sống về đêm của thành phố Seoul. Vì Jimin phải lái xe nên chỉ gọi một ly nước giải khát có gas, Mina uống cũng biết chừng mực, còn Chaeyoung không bao lâu sau liền uống đến say bí tỉ. Cô ấy đã như thế này nên Mina không có ý định đi ăn đồ nướng nữa, trực tiếp bảo Jimin lái xe đi về.
- Thật sự xin lỗi anh, có lẽ trong thời gian này Chaeyoung phải chịu áp lực lớn, đám người bọn họ ở công ty không chịu buông tha cho nhân viên.
- Không sao, ở thành phố lớn thì áp lực cũng lớn, một mình cô ấy ở đây, ắt hẳn đã chịu không ít khổ sở rồi. Gyeonggi luôn luôn là nhà của em, nếu như mệt mỏi thì cứ quay về.
- Vâng.
Mina nhìn Chaeyoung ngủ trên vai cô, trong lòng hơi xúc động. Lúc trước các cô phải liều mạng thế nào mới thi đậu trường ở Seoul này đây, sau khi tốt nghiệp cũng khăng khăng làm việc ở đây, nhưng những chuyện này xứng đáng sao? Không nói đến Nayeon thường xuyên chạy đến công trường, hơi một tý thì phải đi công tác ở thành phố khác, mỗi ngày Chaeyoung đều phải tăng ca tăng ca, công việc trên tay giống như làm mãi không hết, còn cô thì sao chứ? Kinh doanh một cửa hàng làm nail nho nhỏ, tuy nhìn bên ngoài thì là tự mình làm chủ, nhưng mỗi ngày vẫn làm việc đi sớm về tối...
10 năm trước, cuộc sống mà các cô tưởng tượng ở Seoul là như thế này hay sao? Các cô chỉ nhìn thầy vẻ phồn hoa bên ngoài, nhưng đã quên thành phố này không cho phép bạn được sống thông thả.
Bầu trời ngoài cửa sổ dần dần đã chìm vào một màu đen, những toà cao ốc sáng rực ánh đèn, đường phố tấp nập những con người muôn hình muôn vẻ, không ngừng lướt qua mắt cô.
Mỗi ngày bọn họ phải cần cố gắng bao nhiêu mới có thể khiến cho cuộc sống của mình trông thật 'thong thả' ở thành phố này đây?
Chỗ ở của Chaeyoung là ký túc xá gồm một phòng 2 người do công ty cung cấp, Jimin tới nơi dừng xe lại, Mina đánh thức Chaeyoung, đỡ cô ấy xuống xe:
- Hôm nay thật sự làm phiền anh rồi, em đỡ cô ấy lên được rồi, anh về trước đi.
- Không sao, em mua nhiều đồ như vậy, xách không tiện, anh chờ em xuống.
- Vậy được, em sẽ xuống ngay.
Bây giờ Chaeyoung đã tỉnh táo hơn rồi, tựa vào người Mina cũng có thể miễn cưỡng bước đi.
Người còn lại ở ký túc xá chưa về, Mina rót một ly nước cho Chaeyoung, rồi cầm khăn lau mặt cho cô tỉnh rượu. Chaeyoung bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, hỏi:
- Bây giờ cậu còn thích Jimin không?
- Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này chứ?
- Vì mình cảm thấy giống như Jimin còn thích cậu.
- Nói cứ như anh ấy đã từng thích mình vậy...
Chaeyoung im lặng một lúc rồi ôm cái gối nằm nhìn cô:
- Cậu luôn nói đàn ông không hiểu tâm tư phụ nữ, nhưng thật ra cậu cũng không phát hiện ra tâm tư của người khác.
Mina sững sờ, thật sao? Cô có ngu ngốc như vậy sao?
- Lúc cấp 3, Jimin có thích cậu đó.
- Nhưng mình có viết thư cho anh ấy, nếu anh ấy thích mình thì sao không trả lời lại chứ?
Chaeyoung đảo mắt, hai gò má đỏ bừng nhìn cô:
- Cậu đang nói về bức thư kẹp trong cuốn sách tham khảo vật lý à? Bức thư này bị mình lấy đi rồi, Jimin chưa từng thấy nó.
Mina: "..."
- Cậu uống say rồi phải không?
- Haha, mình không say.
Cô nói dứt lời thì lảo đảo đứng dậy, kéo một thùng giấy nhỏ dưới bàn sách ra, lục lọi tìm một hồi:
- Tìm được rồi!
Cô xoay người đưa một bức thư hồng nhạt cho Mina.
Phía trên có viết 3 chữ 'gửi Jimin' bằng bút máy.
Mina ngơ ngác nhìn bức thư này, trong cuộc đời này cô chỉ viết thư tình đúng một lần duy nhất, cách đây đã 10 năm, bây giờ nó lại trở về trên tay cô một lần nữa.
Continue...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro