Lặng thầm yêu thương.
Im Nayeon không thích trời mưa. Mưa ẩm ướt, mưa lạnh lẽo, mưa khiến Nayeon cảm nhận sâu sắc được sự trống rỗng, cô đơn nơi đáy lòng mình. Thế nhưng điều quan trọng hơn cả khiến Nayeon không có cảm tình với mưa chính là mưa khiến người Nayeon thương cảm lạnh, khiến em mệt mỏi khi phải chống chọi với những cơn sốt nóng bức. Trời thì lạnh, người em thì nóng bừng vì sốt cao, còn Nayeon thì chỉ có thể bất lực nhìn em vật lộn với bệnh tật qua ô kính phòng bệnh.
Đã rất nhiều lần Nayeon muốn mở toan cánh cửa ngăn cách ấy mà đến bên em. Cũng không ít lần Nayeon cầu xin ông trời hãy để em khoẻ mạnh trở lại, mọi ốm đau bệnh tật ấy hãy cứ đem mà dồn hết vào người Nayeon. Nayeon chính là yêu em, người con gái Nayeon chỉ mới gặp một lần nơi bệnh viện đông đúc, người con gái với nụ cười tươi như nắng ban mai nhưng lại mang trong mình căn bệnh tim quái ác, người con gái tên Myoui Mina.
Qua lớp cửa kính, Nayeon vẫn thấy rõ được từng giọt mồ hôi mơ hồ động lại trên trán, cảm nhận được cái nóng bỏng rát nơi cổ họng và cơn nhức đầu mà em đang phải chịu đựng. Từng cái nhíu mày nhẹ, từng trận ho dai dẳng của em làm tim Nayeon đau nhói, lòng quặn thắt vì bất lực. Nayeon không thể làm gì hơn ngoài đứng nhìn và cầu nguyện một cách mù quáng. Vì sao ư? Vì Myoui Mina và Im Nayeon vốn là hai người xa lạ không hơn không kém.
Một bàn tay nhẹ đặt lên vai Nayeon. Nayeon quay lại, người kia là y tá riêng của Nayeon. Người phụ nữ trung niên nhìn tiểu thư của mình mà lắc đầu:
- Tiểu thư, đã trễ lắm rồi. Tôi đưa tiểu thư về phòng.
Nayeon im lặng không đáp, mắt vẫn nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh. Người kia cũng hiểu ý mà không nói gì thêm, im lặng đẩy xe lăn đi, đưa Nayeon trở về phòng bệnh của mình. Căn phòng của Mina xa dần rồi khuất hẳn sau góc hành lang nhỏ.
Trời chập tối, mưa vẫn cứ mãi nặng hạt. Nơi bệnh viện lạnh lẽo, nồng nặc mùi cồn ấy, có một trái tim đã âm ỉ đau nhói vì một trái tim bệnh tật khác.
---
Im Nayeon nằm trên giường bệnh trằn trọc cả đêm, đến tận khi trời đã hửng sáng mà vẫn không thể nào ngủ được. Cứ mỗi khi nhắm mắt lại thì câu nói của người bác sĩ lại vang lên trong tâm trí Nayeon. Một câu nói khiến cả Nayeon và người nhà họ Myoui đều đau khổ: "Myoui Mina có lẽ không qua nỗi mùa đông năm nay đâu."
Im Nayeon xoay lưng về cửa sổ mà nhìn cảnh vật bên ngoài. Cây phong bên phòng cô đã bắt đầu rụng lá. Những chiếc lá phong đỏ rực, mỏng manh, chỉ một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng có thể khiến chúng lìa cành. Lá kia rụng cũng giống như con người khi lìa đời. Nayeon nghĩ đến mình khi chết, chắc là sẽ thảnh thơi mà nhắm mắt cho hết một đời cô độc, có tiền tài nhưng lại thiếu hơi ấm mẹ cha, có nhà cao cửa rộng nhưng chỉ cô đơn một mình, sống một đời sung túc nhưng luôn cảm thấy bơ vơ, lạc lỏng. Nhưng Mina lại khác Nayeon, em có gia đình, em có mẹ cha, có những người thương yêu mình. Mina sẽ như một vài chiếc lá khác, dẫu đã rời cành nhưng vẫn cố xoay xoay giữa không trung như níu kéo cho mình chút giây phút hiếm hoi cuối đời rồi lại tiếc nuối mà nằm xuống mặt đất lạnh lẽo.
Nayeon không muốn Mina ra đi khi còn nhiều dỡ dang trong cuộc đời, Nayeon muốn cứu lấy em như lời nguyện cầu cô đã từng nói với chúa trời.
Bên ngoài cửa sổ, một chiếc lá phong đỏ rực rơi ngay xuống mặt đất mà không cần gió lướt qua. Lá rơi lạnh lùng, chấm dứt một đời mà không hề hối tiếc.
---
Trời Seoul đã vào đông, tuyết rơi trắng xoá khắp cả thành phố. Myoui Mina nằm im trên giường bệnh, mắt nhắm chặt, khắp người em chằng chịt dây nhợ. Chiếc máy đo nhịp tim bên giường bệnh lặng lẽ chạy, rồi rít lên một tiếng dài.
Các bác sĩ ngay lập tức có mặt tại phòng bệnh của Mina và đưa em vào phòng phẫu thuật. Cửa phòng phẫu thuật lạnh lùng khép lại, Im Nayeon một thân váy trắng ngồi trên hàng ghế im lặng chờ đợi phép màu xảy ra. Thân hình gầy gò run lên bần bật, môi tím tái, mặt nhợt nhạt vì lạnh nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn về phía đèn báo của phòng phẫu thuật, khoé mắt chốc lại đỏ ửng lên nhưng tuyệt nhiên không rơi giọt nước mắt nào.
Im Nayeon không biết mình đã ngồi đấy bao lâu. Ba tiếng. Năm tiếng. Bảy tiếng. Hay mười tiếng. Chỉ biết là khi đèn phòng phẫu thuật tắt thì cả người Nayeon đã không còn cảm giác nữa. Bác sĩ chính của ca mỗ bước ra, ông nắm tay ba Myoui, xúc động mà nói:
- Đây quả là điều kì diệu nhất mà tôi từng gặp. Trái tim được cho đã bị cơ thể đào thải, trong quá trình phẫu thuật đã ngừng đập tận mấy lần, mỗi lần gần 5 phút. Vậy mà sau đấy lại đập bình thường trở lại. Ca phẫu thuật rất thành công, tôi nghĩ cô bé Mina sẽ hoàn toàn bình phục trước khi mùa xuân kết thúc đấy.
Nayeon nghe rõ mồn một từng lời vị bác sĩ kia nói. Lòng nặng trĩu cũng trở nên nhẹ nhõm hơn. Người mặc áo đen tiến về phía Nayeon, giọng nhắc nhở:
- Xong việc rồi. Chúng ta đi thôi.
Nayeon ngoái đầu nhìn kẻ áo đen, lại nhìn về phía Mina đang được đẩy về phòng chăm sóc đặc biệt, lòng có chút nuối tiếc nhưng vẫn gật đầu mà rời đi cùng người kia. Bóng cả hai khuất dần rồi tan biến. Khung cảnh trước cửa phòng phẫu thuật lại vắng lặng như ban đầu.
---
Mina nằm trên giường bệnh, tay cầm lấy bức thư mà người hiến tặng tim gửi cho mình. Những dòng chữ đen mềm mại nổi bật giữa trang giấy trắng.
"Hãy sống sao cho thật hạnh phúc với trái tim của tôi nhé!
Hẹn gặp em tại thiên đàng.
Từ một người từng thương em."
Mina hướng mắt nhìn về phía cửa ô kính trên cửa ra vào của phòng bệnh. Đã từ lâu lắm rồi em không còn thấy người con gái với chiếc mũ len xuất hiện qua ô cửa kính ấy nữa. Mina đã từng thấy người ấy rất nhiều lần, người ngồi trên chiếc xe lăn, mắt đau xót nhìn em vật lộn với bệnh tật. Ánh mắt ấy khiến Mina cảm thấy ấm lòng, cảm thấy muốn sống.
Em tự nhủ hết mùa xuân này, khi mà mình đã khoẻ mạnh hoàn toàn thì nhất định sẽ đi tìm người con gái ấy mà nói một câu cảm ơn.
Thế nhưng có lẽ Myoui Mina đã không biết rằng, người con gái hằng ngày ngắm nhìn Mina qua ô cửa kính, người ấy đã đi xa mất rồi.
END.
---
Cái chi tiết chiếc lá lìa cành như con người khi chết ấy là mình dựa theo cái bài đọc hiểu nào thời tiểu học ấy. Mình thích bài đấy ngay từ lần đọc đầu tiên. Đến giờ vẫn nhớ mãi.
À, trong đây có nhiều chi tiết hơi nghịch với y học, phản khoa học ah~ Xin đừng bắt bẻ ah~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro