Phần 4: Scandal
Kim đang đứng rửa chén thì Tuyên la lên
- Kim ơi... em khiến ông cụ nổi tiếng rồi. Facebook và báo mạng hot nhất về em, ông lão và bức tranh kìa. Đọc cho nghe:
"Hôm qua mình bị lủng lốp, tắp vào tiệm sửa xe nhỏ của ông cụ ngay góc đường NĐC và Cây Điệp, mình ngồi đợi ông 5phút vì ông đang làm cho 1 vị khách khác.
Ông cũng già rồi, động tác cũng không nhanh lắm, nhưng ông làm kỹ lắm, ông kiểm tra lốp cho mình rất kỹ và vá kỹ hơn nhiều người. Đây cũng là lần đầu tiên mình sửa lốp xe mà không phải bỏ tiền thay ruột mới.
Chẳng có gì đáng nói nếu không có bức tranh này. Vẽ vội bằng nét chì nhưng lại thật tuyệt vời.
Cô bé mặt mày lấm lem gửi tặng mình. Chắc 2 ông cháu cùng mưu sinh qua ngày nơi đây.
Các bạn có nhu cầu cứ ghé đây nhé. Sửa xe thật thà, nhiệt tình, mà còn được tặng tranh nữa. Ôi người Sài Gòn sao mà đẹp quá."
Trời ơi, trong 1 đêm và 1 sáng có hơn 2.000 comment, 50.000 like và hơn 1000share rồi. Trời ơi. Cái gì mà ông cháu nuôi nhau. Mặt mũi lấm lem. Em đóng phim hả Kim.
Kim đứng hình dừng tay, tiến tới giựt điện thoại của Tuyên
- Bà mẹ... thằng cha quỷ. Em tặng ổng bức vẽ thôi, giật tít dữ vậy, báo nữa. Trời ơi
- Sao em căng thẳng vậy. Có hình em đâu.
- Chị không hiểu hả. Lợi bất cập hại chẳng biết em đã giúp ông ngoại hay gây phiền phức nữa. Mệt ghê. Ghét nhất thị phi.
Tuyên im lặng suy nghĩ.
- Em tính sao?
- Thì vẽ ra mấy bức, gửi cho ông chứ sao. Đợi lắng xuống mới ra đó ngồi chơi. Haizzzz mắc mệt.
- Em bớt căng thẳng đi. Không sao đâu.
- Chắc em ghé qua coi tình hình.
- Đi chung.
- Chị không bận sao?
- Hello... thứ 7 nhớ không.
- Uhm. Em tắm. Ra liền.
- Gì.
- Thói quen. Không tắm không thể ra đường.
- Bệnh thật.
- Cám ơn.
...
Tuyên chở Kim ra Nguyễn Đình Chiểu, đúng như dự đoán. Nguyên 1 khúc đường bị kẹt, người ta đang đổ xô nhau bơm xe chỗ ông. Đám đông tự sướng, live stream các kiểu. Kim lo lắng
- Không biết ông có sao không nữa. Haizzz
Tuyên cầm điện thoại gọi cho vài nhà báo kênh giải trí.
- Chị làm gì vậy?
- Nói người ta đăng bài thức tỉnh mấy người này.
- Chỉ tệ hơn thôi. Tốt nhất kêu họ gỡ xuống đi.
- Uhm... khó đó. Đang hot. Dễ gì.
- Chị chở em về phía trường đi.
- Chi vậy?
- Thuê người giúp ông cụ.
- Uhm.
Kim tiến vào trường, trao đổi vơí 1 đám thanh niên áo xanh. Cũng may hôm nay tụi nó họp hội đoàn gì đấy. Tuyên đưa mỗi đứa 100k. Kêu tụi nó đi theo ra giúp ông cụ. Kim kêu Tuyên mua sẵn nước và bánh ngọt để sẵn ở đó.
Tình hình sau khi có đám thanh niên đã ổn định. Sau 3 tiếng, tới 12h trưa thì bắt đầu tan. Ông cụ thờ thẫn ngồi trong bóng râm.
Lúc này Kim ra hiệu cho tụi nhỏ phụ ông dọn dẹp. Và giúp ông cất xe đồ nghề. 1 đứa lãnh trách nhiệm chở ông về.
- Ông à. Cho con xin lỗi. Ở đây con có 1tr, ông cầm lấy. Tạm thời nghỉ 1 tuần đi ông. Chứ như vầy, ông sẽ mệt lắm.
Ông cụ run run nhìn Kim
- Cám ơn cô. Nhưng tui đi về mai tui lại ghé. Nghề mà bỏ là đau lắm. Không chịu được đâu. Cám ơn mấy cô cậu giúp tui nghen. Mai không phải ra phụ đâu. Ông lo được.
Kim thở dài nhìn cậu thanh niên chở ông cụ đi xa dần. Tuyên vỗ vai Kim
- Về thôi em.
-...
Tuyên chở Kim vào quán cà phê bữa trước... Kim buồn rầu chống cằm, xoay hoài cái bình bông nhỏ trên bàn.
- Em cứ ủ rũ vậy sao Kim?
- ...
- Sẽ ổn thôi. Mấy bạn lúc nãy có quay qua nói với chị là không cần trả công, họ tình nguyện giúp mà
- Chị có thấy ánh mắt ông nhìn em không??? Cái cảm giác ta nghĩ ta làm đúng nhưng hóa ra nói lại sai... sai hoàn toàn và còn làm tổn thương người khác kinh khủng lắm. Haizzz
Tuyên cũng thở dài nhìn Kim...
- Thôi em về đây.
- Chị chở em về.
- Không. Em muốn đi dạo. Một mình
- Uhm...
- Về cẩn thận. Cám ơn Chị.
....
Cái con bé, đến là lạ, nhìn vậy mà đa cảm quá. Chẳng hiểu nổi nó, nhưng đáng để suy ngẫm.
...
8h tối
"Em đang làm gì???"
5ph sau
"Uống bia"
"Sao không rủ chị"
"Thích thì qua đi... việc gì đợi em rủ"
Cái con nhỏ... lại cái giọng thấy ghét. Tuyên gõ cửa. Kim rũ rượi tiến ra mở. Phòng toàn mùi bia.
- Trời đất. Em uống nhiều dữ
- Có gì đâu. Say là thứ mình nhanh quên nhất
- Chị không uống bia. Có rượu không?
- Có chai rum và 2 chai vodka của con Quỳnh trên kia kìa. Chỉ tay lên kệ.
- Nói chị nghe, uống hồi nào
- Hồi nào nhỉ.... uhm... 6h
- Haixxxx
- Cụng nổi nữa không?
- Ọe... ôi buồn nôn quá, đợi em xíu
Kim chạy tọt vào nhà tắm... nôn thốc tháo.
- Em nghĩ là hết nổi rồi. Em đánh răng đi ngủ đây.
15ph sau con nhỏ phờ phạc bước ra. May là Tuyên đã trải sẵn mọi thứ.
Kim nằm sõng xài, mặt đỏ ngàu, hơi thở nặng nhọc. Tuyên lau dọn bãi chiến trường, thay đồ, vệ sinh và tắt đèn nằm bên cạnh Kim.
Ánh sáng đèn ngủ tuy nhỏ, nhưng cũng đủ cho Tuyên thấy giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt của Kim. Tuyên tiến lại lấy tay lau khôi. Vuốt ve cái má nóng ran của Kim.
...
Kim nhăn nhó tỉnh dậy...
- Trời ơi... nhức đầu quá... chết mất thôi...
Quay qua bên cạnh
- Hả???? Trời ơi!!! Sao chị ở đây? Trời ơi tối qua em làm gì sao???
Tuyền lấy gối che mặt lại
- Mới sáng sớm... ngủ thêm đi
- A!!!!!!!!!! What have i done??? Oh my god
Tuyền bật dậy, vò đầu
- Im đi... la làng la xóm à. Tối qua say xỉn, khóc bù lu bù la
Kim ôm đầu úp mặt vào gối
- Trời ơi!!! Xấu hổ chết mất... huhuhu
Tuyên đứng dậy ra ban công châm điếu thuốc, rít 1 hơi rồi cười Kim
- Em khùng quá Kim ơi.
-....
- Kim dậy đi, hôm nay thứ 2 đó, ko đi học sao???
- ....
- Kim...
Tuyên nhìn vào thấy Kim ôm đầu.
- Giở trò gì đó cô nương
Kim nhăn nhó ôm gối trùm đầu
- Ui... em đau đầu quá... đau chết mất
Tuyên lo lắng lao tới
- Đưa coi... uống cho cố xác vô
- Ui da... để tự xử... ai cho chị quyền trì triết chứ... người ta đau muốn chết.
Kim đứng dậy bò tới hộp cứu thương trên kệ.
- Thuốc nhức đầu, sốt, sổ mũi, ho.... trời ơi giải rượu đâu ta??? A... may quá, còn 1 vỉ... haizzz phải note vô tí đi mua mới được.
Tuyên đứng khoanh tay theo dõi
- Em mở hiệu thuốc được luôn đó.
Kim quay qua lườm 1 phát. Rồi tiến về bếp rót nước uống, rồi quay về giường trùm mền.
- Không ăn gì mà uống thuốc sao? Ăn gì tui đi mua nè.
- Em mệt lắm... không ăn nổi đâu.
- Thôi... chị đi mua cháo cho
Kim bật dậy
- Em ăn chay... ai mà bán cháo chay chớ. Với trên đời này ghét nhất ăn cháo... 8h rồi, Chị đi làm đi kìa.
- Haizzzz đồ cứng đầu. Để nấu mì cho ăn. Ráng ăn đi, đã ăn chay thiếu chất còn bày đặt kén chọn.
Tuyên lục đục nấu mì cho Kim ăn. Bưng ra cái bàn xếp để trước cửa ban công.
- Dậy đi... ăn nè
Kim nhăn nhó đi vào nhà tắm. Đánh răng rửa mặt búi tóc cao lên. Mặt xang lét.
- Haizzz.... mai mốt đừng có uống bia rượu 1 mình.
- Biết rồi... má 2
Kim rệu rạo vừa nhai mì, vừa chống cằm, ăn được 1 nửa thì ôm miệng chạy vào nhà tắm
- Ọe... ọe... ọe...
- Trời ơi... em có sao không???
Kim ra dấu không sao.
Nó vật vã bước ra nằm bẹp xuống giường mệt mỏi. Tuyên với tay lấy điện thoại ra ban công gọi cho ai đó
- Uhm... hôm nay chị có việc, tụi em brain storm gửi mail nha. Ok.
- Alo. Mẹ nấu cho con nồi cháo chay nhỏ nha. Bỏ gừng và hành lá nhiều nha mẹ. Con về lấy liền
Tuyên quay vào lắc đầu thở dài... cục nợ này... haizzz
Tuyên thay đồ, chạy về nhà mình tắm rửa, soạn đồ và mang cháo qua cho Kim. Quay lại là đúng 12h
Kim gõ cửa.
- Ai vậy???
- Chị nè.
- Đợi em xíu
Kim mở cửa, rồi tiếp tục vào nhà tắm dọn rửa.
Tuyên tròn mắt
- Lúc nãy còn vật vã. Giờ đã dọn dẹp rồi. Em có sao không?
- Ói mửa nhà tắm tanh ói hà... em phải dọn thôi. Mồ hôi ra là khỏe
- Ở đâu ra cái logic đó vậy?
- Chị quay lại chi vậy? Xịt nước hoa thơm phức, đi hẹn hò chắc.
- 1 Chị lúc nào cũng thơm. 2 có lòng tốt mang cháo qua cho ai đó.
Kim dọn xong xối nước qua 1 lần nữa, rồi bước ra
- Ôi... khát nước chết mất.
Nốc xong ly nước Kim nhướn mắt nhìn Tuyên đang làm việc trên máy tính.
- Em không thích ăn cháo mà. Ghê thấy mồ
Tuyên vẫn cặm cụi kiểm tra mail.
- Ăn đi. Cho khỏe. Mẹ chị nấu đó.
Kim tiến lại gần Tuyên.
- THiệt sao?
- Uhm...
- Vậy sẽ ăn hết. Cám ơn Dì cho em nhé! Tốt quá... ôi... nhớ mẹ quá.
Kim ngồi ngoài ban công ăn vội ăn vàng cái hộp cháo.
Tuyên bước tới nhìn.
- Ngon đến vậy sao?
- Uhm... đồ ăn mẹ nấu là ngon nhất.
- Mẹ chị mà. Tuyên mỉm cười
- Ai đánh thuế tưởng tượng sao? Chị đi làm đi, đừng làm em mất hứng.
- Hứ...
Kim ăn xong, dọn rửa, mang rác đi giục, lôi đống đồ ra phân loại, giặt. Rồi lôi mền, gối, ga nệm ra để vào sọt, rồi hút bụi, cặm cụi lau phòng. DÙng máy hút bụi mini, hút các ngóc ngách từ kệ, bàn, tủ. Rồi lại lấy đồ ra phơi, rồi giặt mẻ khác. Rồi lấy đồ ra ủi. Lau chùi kệ giày. Hút bụi mấy đôi giày. Lau chùi, sấy, bỏ vào hộp. Rồi lại phơi đồ, lại lấy ra, mền, gối ra giặt. Cuối cùng mở tủ lạnh uống nước.
- Phù.... phơi mấy cái mền nữa là xong.
Tuyên nhìn đồng hồ. 3h chiều
- Ngày nào em cũng như vậy hả Kim
- 1 tuần sẽ tổng vệ sinh vậy 1 lần. Hôm qua bận quá nên chưa làm. Nay bù.
- Hết đau đầu chưa đó.
- HẾt rồi. Chị nghỉ làm vì em đó hả?
Tuyên quay vào máy tính, chat skype với khách hàng. Kim tiến lại gần, chống tay lên bàn, ngồi sát bên cạnh Tuyên
- Thiệt vậy đó hả? Haha
Tuyên nheo mày
- Ôi... hạnh phúc chết mất. Mà sao thấy có cái giỏ đồ gì vậy?
- Tối nay ngủ lại.
- What??? Kidding me ?
- No...
- Trời ơi, thứ 2 chị đi dạy và em đi học mà.
- Uhm... rồi sao?
- Ngủ chi??? Ám em cả ngày chưa đủ hả. Ghiền hơi em sao?
Tuyên tiến lại gần, miệng cười mỉm, ánh mắt quỷ quyệt
- UHm... đúng rồi...
Kim đỏ mặt đẩy Tuyên ra
- Em không dễ dãi vậy đâu. Sau khi học xong em có việc rồi.
- Thì chị về nhà, em đưa chìa khóa, đi đâu thì đi.
- Mơ tưởng...
- Quyết định vậy đi.
- Không...
Kim đang tính nói thêm thì điện thoại reo.
- Alo
- Tối nay bung lụa đi cưng
- Về rồi hả? Dẹp đi. Thứ 2 tao đi học. Tối nay có khách. Đừng qua.
- Đù... dắt gái về luôn. Khai đi... ai???
- MÀy điên quá. Người nhà. Đừng qua.
- Thứ... biết rồi. Mai đi học t qua chở đó.
- Ok.
...
Sau khi tắm rửa, Tuyên bắt uber đi qua trung tâm, Kim đi xe máy, ghé qua chỗ ông cụ sửa xe ngã 4. Không thấy ông đâu. Nó thở dài
Nó tới lớp học trễ 15ph. Nó chọn chỗ ngồi gần cửa, hàng sau của vòng tròn lớp.
Tuyên đang đứng phía trên giảng bài. Nó lấy tập ra ghi chép. Mặt buồn rười rượi, tay chống lên cằm.
40ph sau
- Ok các bạn team work nha. Sau 30ph mỗi nhóm sẽ thuyết trình.
Kim nhăn nhó tiến gần 2 đứa kia, ngồi chống cằm nghe chúng nói.
"Sao đi trễ" _Ms.T
Kim thở dài trả lời tin nhắn
" Em đi đường vòng..."
"Cố ý hả?"
"Uhm"
"Tí chị gọi em lên thuyết trình"
"Whatever u want"
"Tell me. What's wrong?"
"The old man... I didn't see him, he didn't show up... maybe... I was wrong, maybe I just the person who always bring trouble for others. FUCK IT"
"Let's talk after the class. Ok?"
Buổi học kết thúc, Kim nhanh chóng ra về trước. Tuyên phải nán lại để trao đổi thêm với bên giáo vụ và giảng viên khác.
Khi Tuyên gõ cửa, Kim mở rồi ra đứng ngoài ban công, chống cằm đeo tai nghe.
- Em ăn gì chưa??? Chị về trễ do phải nán lại có việc.
- ...
Thấy Kim không trả lời, Tuyên tiến lại
- Kim!!!
- Hả?
- Hừm... ăn gì chưa?
- Ăn rồi, đợi chị chắc chết. Em ghé tiệm chay ăn rồi. Với chị đâu có ăn khuya. Nếu đói, chị gọi ngta mang tới cho.
- Giờ này 11h, chỉ còn fastfood.
- Ăn trứng luộc với rau luộc đi kìa.
- Đâu?
- Trứng trong tủ lạnh. Rau trong tủ. Tự xử đi.
- Thôi làm biếng lắm, đi tắm đây?
- Bộ chị tính định cư tại nhà em luôn hả?
- Uhn... rồi sao?
- Rảnh, có nhà có mẹ không muốn, qua đây ở cãi lộn với em, vui lắm hả.
- Uhm
Kim tiến tới tủ lạnh, lấy trứng và rau, rửa và bắc lên bếp. Tuyên tắm 20ph sau ra thì đã có sẵn trứng luộc bóc vỏ, rau luộc nguyên đĩa bên cạnh là chén nước tương.
- Wow... sao tốt vậy
- Bữa ăn cám ơn tô cháo hồi sáng. Đừng tưởng bở.
Kim ngồi vào bàn làm đồ án.
- Ăn chung đi.
- No rồi.
- Thì ngồi xuống đây chung với chị.
- Hừm...
Kim nhăn nhó cầm điện thoại ngồi đối diện Tuyên.
- Sao gượng ép dữ cô hai.
- Mai em đi học, xong rồi qua bar làm luôn. Chìa khóa nè. Mai cứ tự xử nha.
- Trời... em nghĩ chị ở đây luôn sao?
- Haizzz ai biết, lâu lâu mát trời nổi hứng qua. Em đâu cản được.
- Nói chơi thôi. Chị không qua nữa đâu.
- Hả? Thiệt hả? Trời ơi bầu trời trong xanh đã quay trở lại...
- Hừm... em có cần phải vậy không?
- Em ở 1 mình quen rồi, có người lạ, cảm giác sao sao đó.
- Rồi sao có người yêu???
Kim cười khỉnh đứng dậy ra ban công đứng
- Người yêu kệ... lâu lâu mới cho vô nhà thôi. Ở dơ thì biến. Tiêu chí đầu tiên là phải sạch... thứ 2 là không sống ảo... thứ 3 là bánh bèo đòi hỏi thì biến. - Vậy người tên Quỳnh là người yêu em sao?
- Hahha... con đó làm gì có cửa. Thứ bừa bộn. Bạn thân... mà thân ai nấy lo.
Tuyên dọn dẹp rồi ra ban công châm điếu thuốc.
- Chuyện hồi chiều là sao?
- Có gì đâu?
- Em buồn vậy mà
- Thấy thừa thải và chỉ mang lại thiệt hại... sống tử tế, khó quá
- Chị không nghĩ vậy. Mẹ em chắc tự hào về em lắm.
- Em nhớ nhà quá.
- Bao lâu rồi chưa về?
- 5 năm
- Hả??? CÁi gì
- Em cãi lời ba mẹ theo học ngành này, ba em tức quá đuổi em ra khỏi nhà. Ông bị nhồi máu, nên em cũng chẳng dám về nhà, sợ nhìn thấy mặt lại lên máu nên lâu lâu về, 2 mẹ con hẹn gặp nhau ở khách sạn. Tới tận giờ ba vẫn chưa tha thứ, nhưng cơ bản em không gây lỗi gì nên không cần thiết xin lỗi. Dù gì quan hệ cha con chả mấy tốt đẹp. Thứ đáng buồn nhất là mỗi khi mẹ bệnh ko thể ở bên. Mỗi khi thèm cơm mẹ nấu, ko có để ăn.
- ...
Kim quay qua
- Sao im lặng vậy?
- Ờ... chị ko biết nói gì an ủi em
- Ôi... quen rồi... có gì đâu.
- Em có muốn cuối tuần qua nhà chị ăn cơm không?
- Thôi... em làm cuối tuần mà. Cám ơn chị.
...
Vote, Share and Comment để tác giả vui nhé!
Mãi yêu 💜💜💜
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro