20
Phố Quỷ sáu tháng sẽ mở một lần, mỗi lần khai trương người trong Tứ Giới đều sẽ đến nơi này tìm mua cho mình những thứ cần thiết.
Mặt khác nếu so sánh cùng tam giới, với tư cách là cư dân nguyên chủ của Quỷ giới, cũng không cần đặt nặng vấn đề giấy thông hành.
Thẩm Nghiễn từ khi đến Quỷ giới, thân phận đương nhiên không thể tính là nhân loại thuần túy. Thẩm Nghiễn sáng sớm đã chuẩn bị bánh đậu xong xuôi bỏ vào xe đẩy, lúc đang chuẩn bị ra khỏi cửa, liền thấy Diêm Túc một thân hắc bào đứng ở cổng.
Thẩm Nghiễn nhìn y chớp chớp mắt: "Ngươi cũng muốn cùng đi?"
Diêm Túc nhìn lướt qua hắn: "Đi thôi."
Hai chữ đơn giản ngắn gọn, biểu lộ trực tiếp thái độ của Diêm Túc.
Thẩm Nghiễn nghe vậy nhìn y thêm một chút, thật sự quỷ này nhìn thế nào cũng không giống sẽ làm mấy chuyện như vậy, nghĩ nghĩ có thể là do có việc thuận đường nên tiện thể đi cùng, Thẩm Nghiễn cũng không nói gì thêm.
Thế nhưng đợi đến khi đẩy xe tới phố Quỷ, Thẩm Nghiễn thấy Diêm Túc đứng bên cạnh xe, rất giống một người hộ vệ, mới ý thức được rằng lão quỷ này quả nhiên là đến cùng mình bán bánh ngọt.
"Ờ... bên này đã có Ngô ca giúp ta, ngươi xem ngươi cùng Lâu phó tướng có phải là nên qua bên kia đi dạo không, đừng đứng mãi chỗ này?"
Ta nói việc làm ăn buôn bán cũng cần chú trọng đến thái độ, cần một khuôn mặt tươi cười nghênh tiếp, còn đây một cái mặt đen như bao công, một cái thì lạnh tanh như là người khác thiếu nợ tiền y vậy, chuyện làm ăn còn chưa bắt đầu, trong lòng Thẩm Nghiễn không giám chắc.
Nghĩ nghĩ phải mau chóng đuổi hai lão quỷ này đi, bên này bắt đầu thu xếp xong xuôi, hắn nhìn sạp hàng đều đã bày xong.
Thẩm Nghiễn trước đây cũng chưa từng đến phố Quỷ, bất quá hai ngày này nghe Ngô Thị Phi và thị nữ quỷ nói qua, cũng coi như là bên đó có chút hiểu biết.
Phố Quỷ này cứ sáu tháng mở một lần, đến ngày đó người trong Tứ Giới có giấy thông hành đều sẽ tới, ở phố Quỷ ngoài những thứ không nghĩ tới hoặc không có để bán, chỉ cần trả giá đủ lớn, mặc kệ là muốn cái gì, không sợ không có ai làm.
Thẩm Nghiễn đối với chuyện làm ăn của người khác không có hứng thú, hắn chỉ nghĩ rằng lần này có thể mang bánh đậu bán đi, thuận tiện PR một chút cho quán cơm nhỏ trong tương lai.
Đem bánh đậu xanh nóng hổi đặt lên xe, hôm nay hắn cùng Ngô Thị Phi đều thay áo choàng sạch sẽ, trên xe treo hai ngọn quỷ đăng, mặc dù không phải đặc biệt sáng, nhưng ở trong cái phố Quỷ tối thui này cũng xem như là bắt mắt.
Diêm Túc cùng Lâu Tiêu Nhiên một trái một phải đứng ở hai bên xe, giống như thần hộ vệ, Thẩm Nghiễn đuổi mấy lần, hai lão quỷ này đều không có phản ứng gì, đành mặc kệ không quản bọn họ nữa.
"Xem ra phố Quỷ lần này so với mấy lần trước còn náo nhiệt hơn, bây giờ mới vừa bắt đầu, đã đến không ít người, về sau chắc chắn sẽ
nhiều hơn, bánh ngọt này của chúng ta, cũng không lo bán không được."
Thẩm Nghiễn nhìn theo phương hướng Ngô Thị Phi chỉ, liền thấy ở lối vào một nhóm người có cả nam cả nữ đang tiến đến: "Những người này là ai, nhìn khí chất thật không giống bình thường."
Ngô Thị Phi cười nói: "Kẻ có tiền, biết trong Tứ Giới giới nào giàu nhất không?"
"Tiên giới?" Thời điểm Thẩm Nghiễn nói ra hai chữ này, ánh mắt nhìn đám người kia quả thực có mấy phần nóng bỏng.
"Cho nên nói kẻ có tiền đến chỗ nào cũng rất nổi bật, ngươi xem áo choàng trên người bọn họ, lưu quang ngầm ẩn, vừa nhìn cũng biết không phải là vật phàm." Ngô Thị Phi có chút ghen tị nói : "Bọn họ đi tới."
Thẩm Nghiễn mở vung nồi, cẩn thận phẩy phẩy gió: "Bánh đậu bánh ngọt rất ngon đê, bánh đậu bánh ngọt đê!"
Thanh âm trong trẻo của thiếu niên, lại kết hợp thêm hương thơm phả vào mặt, quả thực khiến mấy tiên nhân đi bên cạnh xe quay đầu nhìn về phía bên này.
"Xem ra năm nay Quỷ giới cũng có chỗ thay đổi, cư nhiên còn bán đồ ăn." Một thiếu nữ mang theo vài phần hiếu kì đi tới.
Thẩm Nghiễn tiến tới cười nói: "Cô nương, nếm thử?"
Ngô Thị Phi lúc này cũng ra chào mời : "Ăn không ngon không lấy tiền a!"
Thấy rõ là hai người, trên mặt thiếu nữ mang theo một tia kinh ngạc: "Ta vừa nãy còn nghĩ Quỷ giới nghèo nàn này ngoài khoai tây hẳn là có thể trồng thêm các đồ ăn khác, xem ra là ta nghĩ nhiều rồi, các ngươi đều là nhân loại, cũng thật thông minh, biết tới chỗ này tìm cơ hội buôn bán?"
Cảm thấy đối phương có lẽ đã hiểu lầm, Ngô Thị Phi vừa định thuận thế nói chút gì đó, chốt đơn vụ làm ăn này, thế nhưng không đợi hắn mở miệng, gương mặt đại hắc của Lâu Tiêu Nhiên liền sáp lại: "Có mua hay không, không mua thì mau đi chỗ khác, đừng cản trở chuyện làm ăn của chúng ta."
Mặt quỷ đột nhiên xuất hiện doạ đối phương nhảy dựng: "Còn tưởng là nhân loại chạy tới phố Quỷ mở cửa hàng làm ăn, bây giờ xem ra các ngươi cũng không thể tính là nhân loại thuần túy."
Cho dù trên mặt thiếu nữ không biểu lộ ra, nhưng lúc mở miệng nói những lời này trong giọng nói ít nhiều mang theo mấy phần khinh thị.
Lúc này tiên nhân theo sau thiếu nữ cũng đi đến, hướng phía này gọi một tiếng, thiếu nữ trực tiếp chạy tới, Thẩm Nghiễn thấy nam tiên nhân đi cùng thiếu nữ kia hướng sang bên này nhìn bọn họ một chút, liền nghe thiếu nữ không chút ý tứ nói: "Là hai nhân loại phụ thuộc vào cuộc sống của quỷ thôi."
Thẩm Nghiễn biết, những người như bọn họ sống ở thế giới khác phụ thuộc vào thế giới này, cho dù nguyên nhân phần lớn đều là vì sinh sản, nhưng đồng thời cũng sẽ gặp phải một chút khinh thị.
Cho dù hai người không nói gì thêm, nhưng tâm tình ít nhiều cũng ảnh hưởng một chút.
Lâu Tiêu Nhiên cũng ý thức rõ được rằng chuyện này bản thân đã làm sai, cẩn thận ẩn trong bóng tối lén lút quan sát Ngô Thị Phi.
Lúc này Diêm Túc đi tới: "Ta qua bên kia một chút, có chuyện gì cứ kêu tả phó tướng tìm ta."
Thẩm Nghiễn gật đầu, nghĩ thầm lão quỷ này theo tới đây quả nhiên là có việc phải làm.
Ngô Thị Phi lập tức đi tới bên cạnh nói: "Đừng lo , phố quỷ hàng năm, tướng quân đều sẽ nhận một chút phụ cấp sinh hoạt gia dụng."
Thẩm Nghiễn nghĩ nghĩ, vương phủ lớn như vậy, dựa vào Diêm Túc chống đỡ cũng thật cực khổ.
Hi vọng mấy ngày này hắn có thể thuận lợi bán hết bánh ngọt, lại thuận tiện mở thêm nguồn tiêu thụ.
Ở bên kia sau khi mấy tiên nhân rời đi, sạp hàng của bọn họ cũng liên tiếp có mấy người tới, nhưng nhìn một vòng liền đi, cũng không quan tâm lắm.
"Ngươi nói đồ của chúng ta có phải là quá đơn điệu rồi không?" Thẩm Nghiễn nhìn những khách nhân rời đi kia, trong lòng mơ hồ lo lắng không yên.
"Đừng lo, chỉ cần có người dám nếm thử, không lo bán không được." Ngô Thị Phi mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng kỳ thật trong lòng cũng không tốt hơn là bao.
Thẩm Nghiễn do dự một chút, vẫn là mở nắp nồi ra, sau đó hô: "Bánh đậu xanh, trước nếm sau mua, không ngon không lấy tiền !"
Ngô Thị Phi nghe xong, lập tức hướng Thẩm Nghiễn giơ ngón cái, sau đó cũng gào to.
Hai người cùng hò như vậy, khiến cho phố quỷ vốn dĩ âm u âm khí, cũng trở nên náo nhiệt không ít.
Hơn nữa quả thật có không ít khách nhân đến.
Một lão quỷ lưng gù đi tới: "Có thật là thử trước mua sau?"
"Đúng thật vậy." Thẩm Nghiễn cắt nửa cái bánh đậu xanh đưa qua, lão quỷ kia nhìn hắn một cái: "Trước đó không lâu ta nghe nói tầng mười ba Diêm phủ trồng được đậu xanh, chính là các ngươi?"
" Đúng là chúng ta, nếm thử xem sao." Thẩm Nghiễn cười gật đầu, loại chuyện này dù sao đều đã truyền khắp nơi, cũng không cần giấu diếm làm gì nữa.
Lão quỷ kia cầm nửa cái bánh ngọt trong đĩa lên, ngửi ngửi, sau đó bằng tốc độ mắt thường liền thấy nửa cái bánh ngọt biến thành màu đen, tinh khí bên trong hiển nhiên đều đã bị lão quỷ hút sạch.
"Thế nào, mùi vị này có hợp khẩu vị không?" Thẩm Nghiễn thấy lão quỷ đã 'ăn xong' liền cười hỏi.
Lão quỷ kia lại duy trì động tác hơn nửa ngày mới lộ ra đôi mắt vừa đục ngầu vừa hạnh phúc : "Cái này tinh khí, cái này tinh khí, bánh ngọt này ta mua, ta mua."
Vốn dĩ đám người vây chung quanh xem náo nhiệt, thấy lão quỷ như vậy đều là hiếu kì xông tới.
Lão quỷ kia vừa thấy nhiều người đến, lập tức liền vội vã la lên: "Ta tới trước, các ngươi phải nhường ta trước."
Nói xong vẫn không quên đem tinh thạch trong tay nhét vào tay Thẩm Nghiễn, Thẩm Nghiễn cùng Ngô Thị Phi liếc mắt nhìn nhau, vội đứng lên, một bên lấy tiền, một bên lấy bánh ngọt cho khách, trong lúc nhất thời náo nhiệt không ít.
Nhìn số lượng bánh đậu xanh mang đi ngày càng giảm, Thẩm Nghiễn cùng Ngô Thị Phi vui vẻ mừng thầm.
"Còn bánh ngọt không, có còn bánh ngọt không, ta nghe nói ở đây các ngươi bán bánh ngọt, tinh khí rất dồi dào, ăn vào có thể đột phá?"
Thẩm Nghiễn nghe thanh âm ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một nam quỷ cao gầy khuôn mặt tràn đầy khát vọng nhìn vào trong nồi của bọn hắn.
"Thật xin lỗi, đã bán hết rồi." Thẩm Nghiễn áy náy trả lời, liền nghe nam quỷ kia nói: "Ngày mai còn tới không?"
" Ngày mai tới."
"Vậy được, ta hôm nay không về nữa, ta sẽ chờ các ngươi ở đây." Nam quỷ kia nói xong, quả thật liền đặt mông ngồi xuống trước xe bọn hắn.
.
2021/09/07
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro