41. Vẫn là không tránh được sao?
“Choang!” - Tiếng thủy tinh vỡ vang lên chói tai phá tan sự yên lặng trong căn phòng.
Sư Minh Trạch cau mày cúi nhìn những mảnh vỡ tung tóe cùng nước tràn ra lênh láng trên sàn nhà. Tay chân hắn làm sao thế nhỉ? Có rút tập tài liệu cũng làm đổ cốc được. Thật là... Giờ này Trần Viên Viên cũng không còn ở đây nữa, hắn phải tự thân vận động dọn dẹp thôi. Đã bận bù đầu lại còn thế này nữa. Bực mình!
Chẳng hiểu sao mặc dù đã rất cẩn thận, Sư Minh Trạch vẫn bị mảnh vỡ cứa vào tay chảy máu. Tuy là không đau, nhưng lại khiến hắn có linh cảm không tốt. Hắn vốn không tin mấy chuyện trực giác vớ vẩn, xong thật sự hiện tại trong lòng hắn rất bất an. Hình như có chuyện gì đó đã xảy ra, hơn nữa, còn là chuyện rất nghiêm trọng. Ruột gan Sư Minh Trạch nóng như lửa đốt, tự dưng lại nghĩ đến Diêu Minh Minh. Không phải cậu gặp chuyện gì không hay chứ? Phi phi phi!!! Nghĩ bậy gì chứ? Không phải, chắc chắn không phải đâu. Chắc là do mình làm việc nhiều quá nên mệt mỏi thôi... Không nghĩ nữa... không nghĩ nữa...
Mấy phút sau, một cuộc điện thoại gọi đến, trực tiếp khiến Sư Minh Trạch như tụt xuống hố sâu vạn trượng...
- Minh Trạch! Minh Minh bị ngã cầu thang, hiện tại đang được cấp cứu ở bệnh viện XX, anh mau đến đây!!! - Giọng nói Liên Hoài Vĩ từ điện thoại truyền ra như một mũi tên xuyên thẳng vào lồng ngực Sư Minh Trạch. Suýt chút nữa điện thoại trong tay đã bị hắn bóp nát. Ngã cầu thang? Cấp cứu? Đùa hắn à?
Bên ngoài phòng cấp cứu, Hạ Hãn Văn ngồi thẫn thờ trên băng ghế, mắt nhìn chằm chằm hai bàn tay đỏ máu gắt gao đan chặt vào nhau, làm nổi lên những đường gân trên cánh tay rắn chắc. Nhìn thì có vẻ im lặng, nhưng thực chất trong lòng gã sớm đã loạn hết lên rồi. Gã gây ra chuyện gì thế này? Trời đất ơi! Cậu mà có làm sao thì gã biết sống thế nào bây giờ?
Hạ Hãn Vũ ngồi ngay bên cạnh, ôm lấy vai gã, nhẹ nhàng thì thầm gì đó vào tai gã. Hình như chỉ cần anh dừng nói gã sẽ nhào lên náo loạn ngay lập tức. Liên Hoài Vĩ mặc dù tò mò nhưng cũng không còn tâm trạng thắc mắc, cậu còn phải theo dõi tình hình đằng sau cánh cửa kia kìa. Diêu Minh Minh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, nếu không khẳng định Sư Minh Trạch sẽ phát điên mất. Hắn mà điên lên thì đừng nói Hạ Hãn Văn, ngay cả Hạ Hãn Vũ và cậu cũng không tránh được họa. Cậu ở nhà với Hạ Hãn Văn mà lại gặp tai nạn, còn cái biểu hiện kia của gã nữa. Có ngu mới không đoán ra nguyên nhân là do gã. Trời đất thần phật ơi làm ơn phù hộ con!!! Tiểu Minh à cậu phải bình an nha, tuyệt đối phải bình an!!!
Mấy phút sau, Sư Minh Trạch lao vụt vào tới nơi như một cơn lốc. Không để ai kịp nói một câu gì, hắn đã túm cổ áo Hạ Hãn Văn lôi dậy, con ngươi như đổ ra máu lườm gã, quát:
- Mày làm gì em ấy hả? Làm gì? Tại sao lại xảy ra chuyện này hả?
Sức của Sư Minh Trạch vốn rất mạnh, lại thêm vào lúc này hắn đang tức giận đến tột độ, sợ là đến hai Hạ Hãn Văn cũng không chống đỡ nổi. Mà gã thì sao? Thẫn thờ đờ đẫn như mất hồn, mặc hắn quát tháo kiểu gì cũng không phản ứng. Nếu còn không ngăn lại thực sự sẽ xảy ra án mạng mất! Hạ Hãn Vũ cùng Liên Hoài Vĩ ra sức tách hai người bọn họ ra, xong có cố mấy cũng chỉ vô ích. Tay Sư Minh Trạch như gọng kìm siết chặt áo Hạ Hãn Văn, cảm tưởng hắn sẽ bóp nát vụn luôn lồng ngực của gã chứ không chỉ có cổ áo. Hạ Hãn Văn không hiểu là đầu óc bị làm sao, tự nhiên lại hỏi một câu:
- Hàn Thiên yêu anh?
- Phải! - Sư Minh Trạch gào lên - Thì làm sao hả? Rốt cuộc mày đã làm gì mà khiến em ấy bị tai nạn?
Hạ Hãn Văn đột nhiên như bừng tỉnh, đôi lông mày gắt gao nhíu chặt, gầm gừ như dã thú mất mồi:
- Dám cướp Thiên Thiên của tôi sao? Ai cho các người quyền đó!
Gã vung một cú đấm vào mặt Sư Minh Trạch. Vì không đề phòng nên tránh không kịp, Sư Minh Trạch lãnh nguyên cú đánh mạnh muốn long khớp hàm. Máu toàn thân sôi trào dồn thẳng lên não, hai người lao vào đấm đá lẫn nhau. Mỗi đòn ra đều nhằm vào điểm yếu như muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Mặc kệ đây là bệnh viện, hai người cứ thế mày một đấm tao một đá, đánh nhau đến không biết trời đất. Liên Hoài Vĩ can ngăn còn bị đẩy ra suýt va vào tường, may có Hạ Hãn Vũ nhanh tay đỡ được.
- Không sao chứ? - Anh lo lắng xem xét khắp người cậu - Đừng đến gần! Họ sẽ làm em bị thương mất. Để đó cho anh đi!
Nhưng nói thì nói thế, Hạ Hãn Vũ làm sao ngăn được. Sư Minh Trạch và Hạ Hãn Văn càng đánh càng hăng, cả hai đều đã có thương tích đầy người, áo quần lộn xộn hết cả.
Nếu như bác sĩ không từ phòng cấp cứu đi ra, có lẽ hai người còn đánh đến sáng mai.
Vị bác sĩ trẻ vừa mở cửa đã thấy một màn kinh khủng như vậy, sợ đến tái mặt, thiếu chút nữa đã định quay vào đóng chặt cửa lại. May mắn Liên Hoài Vĩ giữ anh ta lại, hét lớn:
- Bác sĩ!!! Tình hình sao rồi???
Sư Minh Trạch và Hạ Hãn Văn bên kia vừa nghe tiếng liền không ai bảo ai lập tức dừng tay, nhào tới vây lấy bác sĩ, dồn dập hỏi han.
Bị một đống câu hỏi ập tới tối tăm mặt mày, anh chàng bác sĩ phải rất vất vả mới có thể bình tĩnh lên tiếng:
- Cậu... cậu ấy bị chấn động não không nhẹ, ảnh hưởng khá lớn. Nhưng không sao... không sao đâu, giờ không còn nguy hiểm nữa. Sau khi tỉnh lại có thể chuyển sang phòng bệnh thường. Bất quá vẫn cần phải theo dõi phòng trường hợp phát sinh tình huống ngoài ý muốn. Đừng khiến cậu ấy kích động, nếu không... sẽ không tốt.
Càng nói càng nhỏ giọng, mấy tiếng cuối cùng lí nha lí nhí, cũng may ở đây toàn người thính lực tốt, nếu không có khi đã điên lên bóp cổ anh ta rồi.
Cuối cùng cũng ổn rồi, cả bốn người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Hãn Văn muốn vào thăm cậu, nhưng Sư Minh Trạch không cho, nói là gã vào sẽ khiến cậu kích động. Hạ Hãn Văn dứt khoát không chịu nghe theo, dẫn đến việc hai người lại bốn mắt nhìn nhau tóe lửa, mùi thuốc súng tỏa lan khắp phía. Để tránh trường hợp họ lại xông vào gây lộn, Hạ Hãn Vũ phải lựa lời khuyên nhủ đưa anh trai mình về. Anh mặc dù thấy Hạ Hãn Văn chịu thiệt cũng không vui, nhưng anh hiểu lần này lỗi là ở Hạ Hãn Văn. Tình yêu không thể cưỡng ép, nếu Hàn Thiên không nguyện ý thì dù Hạ Hãn Văn có cố gắng bao nhiêu cũng chỉ khiến mọi chuyện thêm tệ.
Quá khứ... vẫn chỉ là quá khứ.... Có luyến tiếc mấy cũng không níu kéo được. Người với người, ai cũng có số mệnh và thân phận riêng. Người này, vốn không thể trở thành người khác. Tình yêu, đã lỡ rồi, không cứu vãn được nữa. Thôi thì để nó qua đi...
Thực ra Sư Minh Trạch đuổi Hạ Hãn Văn không chỉ vì sợ ảnh hưởng đến Diêu Minh Minh, điều hắn muốn làm là chuyển cậu đến nơi khác. Hắn không yên tâm để cậu ở gần Hạ Hãn Văn nữa. Tên đó cứ như phát điên rồi vậy, biết đâu sau này lại xảy ra chuyện thì sao? Không được, hắn không thể mặc kệ bảo bối của mình cho một tên thần kinh hành hạ.
Sau khi liên lạc với Hồ Văn Huyên để anh sắp xếp phòng bệnh, lại gọi thêm vài tên đàn em tâm phúc trước đây của mình, Sư Minh Trạch dễ dàng đưa Diêu Minh Minh an toàn rời khỏi bệnh viện XX đến chỗ của Hồ Văn Huyên. Bệnh viện riêng thì có gì chứ? Cùng lắm chỉ là vài tên bảo vệ hơn người một chút. Muốn cản Sư Minh Trạch? Nằm mơ!
Một đêm vất vả, cuối cùng cũng xong. Từ nay hắn sẽ giữ cậu bên mình, không cho phép bất cứ kẻ nào làm hại cậu nữa.
Sáng hôm sau, khi Sư Minh Trạch vào thăm, Diêu Minh Minh đã sớm tỉnh, nằm yên lặng nhìn lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ những gì.
- Em dậy rồi sao? Có thấy đau đầu không? Có chóng mặt không? Buồn nôn không?
Sư Minh Trạch nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, ôn nhu hỏi han.
Cậu quay nghiêng nhìn hắn, mỉm cười:
- Em không sao.
- Rốt cuộc có chuyện gì? Hạ Hãn Văn đã làm gì em? Nói cho anh biết đi, anh sẽ xử hắn!
- Không sao - Cậu chậm rãi nói, trong ánh mắt mơ hồ có chút gì đó không bình thường - Em muốn nói với anh chuyện này.
- Ừ. Em nói đi, chuyện gì? Em muốn ăn gì à? Hay khó chịu ở đâu?
Cậu lắc lắc đầu, quay mặt nhìn ra hướng cửa sổ, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo vài phần nhàn nhã:
- Bị người mình luôn tin tưởng lừa gạt, đau lắm anh nhỉ.
Sư Minh Trạch đoán được tám chín phần có lẽ Hạ Hãn Văn đã lừa gạt tình cảm và sự thương hại của cậu nên khiến cậu tổn thương. Tên đáng chết đó! Để xem Sư Minh Trạch hắn xử gã ra sao.
- Hôm qua em nằm mơ, mơ thấy rất nhiều điều đau lòng. Anh nói xem, em phải làm gì đây?
- Mơ? Chỉ là mơ thôi, em đừng để ý làm gì.
Sư Minh Trạch yêu thương vuốt tóc cậu, tránh để không đụng đến vết thương của cậu. Bảo bối của hắn phải chịu một phen kinh sợ rồi. Sau này sẽ không vậy nữa.
- Anh biết em mơ thấy gì không? - Cậu vẫn tiếp tục nói, không để ý mấy đến lời đáp lại của hắn.
- Hửm?
- Em mơ thấy ba em... Diêu Hải Phong, mơ thấy mẹ em Lương Ngọc Hoa. Còn có ca ca Lưu Minh hay cười hay đưa em đi chơi, có chú Lưu Kỳ luôn chiều em như con ruột, có cô bạn thân dễ thương Lưu Tử Lam. Và... người quan trọng nhất... là papa của em... Sư Minh Trạch...
Mỗi một chữ cậu lại mỉm cười một cái, hết câu, cậu nhìn về phía Sư Minh Trạch nở một nụ cười không rõ cảm xúc: “Papa...”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro