Chương 09: Bị tính kế
Âu Dương Thiển Thiển bước chậm về phía chủ viện. Dọc theo đường đi, vẫn không quên nhìn về bốn phía, ngắm nhìn phong cảnh. Tất cả mọi vật ở Tướng phủ, đều khiến cho nàng cảm giác được có những thứ gì không thích hợp, nhưng lại nói không được nguyên do.
Đi đến chủ viện, Âu Dương Hạo, Lý Ngọc Cầm, Âu Dương Tuyết mấy người đã sớm chờ, nhìn thấy trong mắt Lý Ngọc Cầm cùng Âu Dương Tuyết một ánh mắt có chút hả hê Âu Dương Thiển Thiển đã đoán được vài phần. Nếu như nàng không tự mình ra ngoài phủ, trận này diễn, thủy chung vẫn muốn diễn .
"Thiển Thiển bái kiến phụ thân, phu nhân. Tỷ tỷ thỉnh an." Tục ngữ nói lễ nhiều người không trách, Âu Dương Thiển Thiển tiến lên chào hỏi đạo.
Lễ nghi thích hợp, Âu Dương Hạo sắc mặt tốt hơn một chút.
"Thiển Thiển, ngươi tự mình ra ngoài phủ, còn không hướng phụ thân ngươi thỉnh tội." Lý Ngọc Cầm trong lời nói tựa như là đang nói giúp Âu Dương Thiển Thiển. Kỳ thật lại là đem việc Âu Dương Thiển Thiển tự mình ra ngoài phủ vạch trần lộ ra.
"Phu nhân, ta đã rời kinh năm năm, Ngọc Lan Thành mặc dù non sông tươi đẹp, đáng tiếc không giống kinh thành phồn thịnh, ta muốn bổ sung một chút về biến hóa năm năm qua ở kinh thành. Ta ra ngoài phủ, cũng không bị ngăn trở. Nếu là tự mình ra ngoài phủ để chịu lấy phạt, như vậy xin hỏi phụ thân, hạ nhân ngoài cửa lại không có báo cho tiểu thư biết, vậy phải bị tội gì?"
Quy củ ở Nhật Diệu, khuê các Tiểu thư, không thể tự mình đi ra ngoài. Nếu như muốn đi ra ngoài, phải được sự cho phép của chủ mẫu quản gia mới được phép mà đi. Mà Lý Ngọc Cầm sớm tinh mơ liền cài đặt bẫy, chính là muốn để cho Âu Dương Thiển Thiển tự mình ra ngoài phủ.
"Muội muội, không nghĩ tới rời kinh năm năm, miệng lưỡi lại lanh lợi hơn không ít. Phụ thân, niệm tình muội muội vừa mới về nhà, trong lúc nhất thời quên mất quy củ trong nhà, thỉnh phụ thân tha thứ cho muội muội lúc này." Âu Dương Tuyết một bộ dáng khéo hiểu lòng người, vì Âu Dương Thiển Thiển lên tiếng xin xỏ cho.
Nếu như là người ngoài chứng kiến bộ dạng này của Âu Dương Tuyết, nhất định thập phần thương yêu. Đáng tiếc, với diễn xuất này của nàng ta, đã tìm sai đối tượng rồi. Âu Dương Thiển Thiển tuyệt nhiên không phải là hạng người biết thương hoa tiếc ngọc.
"Đa tạ tỷ tỷ thay ta cầu tình. Chỉ là phụ thân còn không có lên tiếng, tỷ tỷ cầu tình có phải hay không không khỏi sớm. Vẫn là tỷ tỷ suy đoán được tâm tư của phụ thân, ung dung cho là phụ thân sẽ trách phạt ta. Nếu là như vậy, ta thực thay phụ thân cao hứng, có con gái tri kỷ hiểu được lòng mình." Âu Dương Thiển Thiển phản kích, năm nghìn năm văn hóa Trung Hoa thì thừa sức phản kích được Âu Dương Tuyết.
Âu Dương Hạo ngồi ở vị trí cao nhất, kiêng kỵ nhất chính là có người có thể đoán được ý nghĩ của hắn. Đối với hắn mà nói, bị người đoán được tâm tư , là một loại nguy cơ.
"Tuyết nhi, còn không hướng phụ thân ngươi thỉnh tội." Tự mình đi ra ngoài, vốn là Âu Dương Thiển Thiển đuối lý. Không nghĩ tới Âu Dương Thiển Thiển thế nhưng sẽ phản kích lại như thế. Lý Ngọc Cầm lập tức ngăn cản nói.
Nếu để cho Âu Dương Tuyết nói thêm gì nữa, chắc chắn sẽ khiến Âu Dương Hạo phản cảm. Âu Dương Hạo từ trước đến nay không thích người khác đoán tâm tư của hắn, cho dù là vị phu nhân nàng đây, cũng đoán không ra Âu Dương Hạo đến tột cùng suy nghĩ cái gì.
"Phụ thân, là Tuyết nhi nói nhiều, còn thỉnh phụ thân trách phạt." Âu Dương Tuyết lập tức trưng ra một bộ dạng sạch sẽ đáng yêu, đứng lên nhận lỗi.
"Được rồi, tỷ muội các ngươi đừng cãi cọ. Thiển Thiển, vì sao tự mình ra ngoài phủ? Chẳng lẽ không biết, ra ngoài phủ cần phải xin chỉ thị của chủ mẫu sao?" Càng là đại gia đình, càng là để ý lễ nghi, Tả tướng phủ lại là không ngoại lệ.
"Phụ thân, Thiển Thiển biết sai rồi. Buổi sáng vốn muốn bảo Mộc Cửu Lý Hương mang ta đi tìm phu nhân. Nhưng là tại thời điểm gặp Mộc Cửu lý hương còn đang nghỉ ngơi, nghĩ đến là ngày hôm qua thay ta thu thập phòng mệt nhọc quá, Mộc Cửu Lý Hương lại là người do phu nhân tặng cho ta, ta liền không có quấy rầy nàng nghỉ ngơi, còn thỉnh phụ thân tha tội." Hạ nhân đó là của Lý Ngọc Cầm đưa cho nàng, nàng làm sao có thể để cho Lý Ngọc Cầm đặt cái nhãn tuyến ở bên người mình chứ?
"Hồ nháo, người đến, đi gọi nha đầu kia đến đây ." Âu Dương Thiển Thiển tự mình ra ngoài phủ, dĩ nhiên phạm vào gia quy. Tuy nhiên nha đầu kia thân là nha hoàn, chủ tử đã thức dậy, nha hoàn lại còn đang nghỉ ngơi, ở đâu ra đạo lý như vậy.
Lời nói của Âu Dương Hạo làm cho nội tâm Lý Ngọc Cầm tâm lạnh lẽo. Nàng hôm qua đã dặn dò nha đầu kia, muốn nàng ta hảo hảo đi theo Âu Dương Thiển Thiển. Không nghĩ tới, nàng ta mới tới bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, thế nhưng liền không nghe theo phân phó của mình .
"Nô tỳ thỉnh an lão gia, phu nhân, đại tiểu thư, nhị tiểu thư." Nha đầu kia sau khi đi vào, nửa ngồi hành lễ nói.
"Mộc Hương, ta cho ngươi đi theo để chiếu cố nhị tiểu thư, ngươi thế nhưng đã quên chuyện bản thân mình là nô tỳ, chuyện nên làm của một nô tì là thức dậy sau tiểu thư sao? Ngươi lại còn đang nghỉ ngơi, phải bị tội gì?" Lý Ngọc Cầm lập tức giành nói trước. Nhưng trong lòng nghĩ, xem ra nha đầu này không thể lưu lại. Vốn cho là nàng ta thông minh lanh lợi, không nghĩ tới thật là nữ nhân ngu xuẩn.
"Nô tỳ biết tội, thỉnh phu nhân trách phạt." Nàng còn tưởng rằng, chiếu cố Âu Dương Thiển Thiển sẽ thoải mái hơn. Chỉ cần quan sát Âu Dương Thiển Thiển, bất cứ lúc nào có chuyện thì bẩm báo cho Lý Ngọc Cầm là được rồi. Không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy .
"Lão gia, nha đầu này đã biết tội, còn thỉnh lão gia trách phạt." Hiện thời Âu Dương Hạo ở đây, Lý Ngọc Cầm tự nhiên sẽ để Âu Dương Hạo làm chủ.
"Quản gia, Tướng phủ không thể tha cho một nô tì không hiểu tôn ti, bán nàng ta ra ngoài, thị vệ trông cửa thì phạt trượng - hai mươi trượng làm gương." Âu Dương Hạo trong lời nói lộ quyền uy của mình, không có chút nhân tình nào .
"Dạ, lão gia." Triệu Quản gia cung kính nói.
"Lão gia, tha cho nô tì một lần, nô tì không dám tái phạm nữa. Phu nhân, cầu xin ngươi cứu ta. . . ."
"Người đến, còn không kéo xuống." Triệu quản gia lạnh giọng nói , Âu Dương Hạo đã hạ mệnh, tự nhiên sẽ không đổi ý. Hành động lần này của Âu Dương Hạo không chỉ là để cho mọi người trong tướng phủ thấy rõ quy củ mà đồng thời còn là cảnh cáo Âu Dương Thiển Thiển, thân là tiểu thư, tự nhiên phải hiểu được quy củ mới được.
"Phụ thân, Thiển Thiển tự mình ra ngoài phủ, còn thỉnh phụ thân trách phạt." Âu Dương Thiển Thiển lập tức thỉnh tội. Hành động lần này của Âu Dương Hạo là muốn nói cho mọi người biết, hắn đối xử với tất cả mọi người như nhau. Cho dù là nữ nhi của hắn, tiến vào tướng phủ, thì phải tuân thủ quy củ của Tướng phủ.
"Thiển Thiển tự mình đi ra ngoài, cấm túc một tháng, phạt chép gia quy mười lần." Trong phủ hiện giờ Lý Ngọc Cầm là chủ sự. Bây giờ Âu Dương Hạo cũng không khỏi không cấp cho Lý Ngọc Cầm mặt mũi.
"Dạ, nữ nhi chấp nhận chịu phạt." Gia quy mười lần, coi như là luyện chữ. Nếu như nàng muốn ra ngoài, muốn rời khỏi, có mấy người có thể ngăn được nàng. Huống chi là nhưng thị về báo cáo của Tướng phủ.
"Phụ thân, hiện thời Mộc Cửu Lý Hương đã bán ra, nhi nữ hôm nay đi ra ngoài, chứng kiến một nữ tử bán mình chôn cất phụ thân, hiếu tâm khả gia, thật là đáng thương, ta liền cho nàng hai lượng bạc, để nàng đến bên cạnh ta hầu hạ, còn thỉnh phụ thân đồng ý." Sơ Tình đến, nàng tự nhiên sẽ không để cho Lý Ngọc Cầm lần nữa thiết kế cơ hội hại nàng.
"Thiển Thiển, ngươi sao lại có thể tự mình để cho người vào phủ. Nếu để cho mọi người biết rõ, sẽ tổn hại đến mặt mũi của tướng phủ chúng ta. Nếu đã mang đến, thì để cho nàng đi vào xem một chút, con gái nhà thường dân nào, có thể phụng dưỡng tiểu thư Tướng phủ hay không?" Trong tướng phủ là Lý Ngọc Cầm quản lý, Lý Ngọc Cầm lập tức xen vào nói.
"Được rồi Ngọc Cầm, nếu người ta đã là bán mình chôn cất phụ thân, kia hiếu tâm khả gia, Thiển Thiển bên cạnh vừa vặn thiếu một nha hoàn thiếp thân, liền để cho chính nàng quyết định đi." Âu Dương Hạo nói ra.
"Nữ nhi thấy nàng đang mặc đồ tang, sợ mang điềm xấu tới cho phụ thân, liền để Lục Nhị trước mang nàng đi Tỏa Xuân Các đổi một bộ quần áo, sau đó liền dẫn nàng đến thỉnh an phụ thân ." Nếu Âu Dương Hạo đã cho Sơ Tình lưu lại, nàng cũng hiểu được cái gì là gặp được liền thu.
"Không cần. Ngọc Cầm, Thiển Thiển hiện giờ đã trở lại Tướng phủ, đương nhiên phải dựa theo quy củ Tướng phủ, để cho người làm tới may cho nàng mấy bộ quần áo." Âu Dương Hạo nhìn thấy y phục của Âu Dương Thiển Thiển đã cũ nát lại bạc màu, vì vậy nói ra.
"Dạ, lão gia." Lý Ngọc Cầm không nghĩ tới, nàng lại một lần thua cả ván bài, càng thêm đoán không ra dụng ý của Âu Dương Hạo. Đối với Âu Dương Thiển Thiển lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro