Chương 4: Nhan Hàm Tuyển

Đi ra khỏi thư phòng, nhìn một đường cảnh đẹp dựa vào lan can, trong lòng cười lạnh: "một đạo thánh chỉ, muốn nắm giữ mệnh Nhan Nhiễm Tịch ta, nếu là kiếp trước có lẽ còn có hy vọng, nhưng kiếp này quả thực vọng tưởng ". 

Nhìn mặt trời đã lên cao, trở về cũng là nhàm chán, vẫn là đi ra ngoài xem, đã lâu không có nghe thấy thanh âm huyên nháo. 

Nâng bước đi, một âm thanh kiều mị vang lên: "Tam muội." 

Hơi hơi nhíu mi, xoay người lại thản nhiên cười khẽ, nhìn phía trên lâu đình có vài vị nam nhân trẻ tuổi, vô tội hỏi: "ách, ngươi là?" 

Nữ tử tươi cười cứng đờ, có chút xấu hổ: "Ta là nhị tỷ ngươi Nhan Tử Khê, ngươi đã quên?" 

"Nga, nhị tỷ tìm ta có chuyện gì?" Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ hỏi. 

Nhan Tử Khê nhìn Nhan Nhiễm Tịch tươi cười lại có chút chói mắt, trong lòng thầm oán Nhan Nhiễm Tịch vừa mới làm cho nàng ở trước mặt mọi người đánh mất thể diện, nếu không phải để cho nàng lại đây phụ trợ chính mình, nàng mới lười kêu nàng, nghĩ như vậy, trên mặt tươi cười lại lần nữa nở rộ: "Tam muội, ngươi đi một mình lại đây cùng ngồi với chúng ta." 

Nghe được lời của Nhan Tử Khê bốn vị nam tử không hẹn mà cùng nhau nhíu mi. Nữ tử bên cạnh thấy vậy trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, rất nhanh biến mất không thấy, không người phát hiện. 

Mà nữ tử bên cạnh hai cô gái kia lộ ra bộ dáng khinh thường, một cái thờ ơ, chính là cái chén trong tay không ngừng bị nắm chặt. Tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng lấy công lực của Nhan Nhiễm Tịch có thể nhìn thấy hành động của tất cả mọi người, cười nhẹ, những người này thật đúng là không tốt, bất quá các ngươi đã chán ghét ta như vậy, ta đây liền giao hảo hưng phấn của các ngươi. 

"Hảo, dù sao ta cũng không có việc gì làm." 

Cười nhẹ rồi đi qua. Nhìn mọi người trong lâu đình, thong dong cười, tùy ý ngồi xuống. Mọi người đều không ngờ Nhan Nhiễm Tịch sẽ là thái độ này, trong lúc nhất thời có chút ngây ngẩn cả người. Thừa dịp lúc này Nhan Nhiễm Tịch cũng đem mọi người đánh giá một lần. 

Đầu tiên là đại ca nàng Nhan Bùi Luân, trầm ổn cơ trí, đối với nàng không rõ là tốt, cũng không thể nói là xấu, cơ hồ chính là ánh mắt của một người xa lạ nhìn nàng. Sau đó là con của ba nữ nhân cùng với hoàng thượng Hoàn Nhan Bân của Tây Tần quốc, phân biệt là hoàng hậu sở sinh thái tử Hoàn Nhan Hàn Cách, là người cẩn thận. Hoàng quý phi sở sinh Dực vương Hoàn Nhan Dực Trạch, túc trí đa mưu. Bình phi sở sinh thất công chúa Hoàn Nhan Miên Tĩnh. Nghe nói Hoàn Nhan Hàn Cách cùng Hoàn Nhan Dực Trạch thật lòng giao hảo, nếu hai người liên thủ thật là một tổ hợp cường đại. 

Ánh mắt nhìn về phía người một thân hồng y, trên mặt mang theo tươi cười phóng đãng không kiềm chế, chính là con ngươi thâm thúy làm cho người ta cảnh giác, đây chính là công tử Kiều Phi của Kiều gia trong tứ đại thế gia ở Tây Tần quốc. Đệ nhất mỹ nữ Cầm Khanh của Tây Tần quốc, nhị tỷ Nhan Tử Khê, tứ muội Nhan Hàm Tuyển. 

Mọi người phục hồi lại tinh thần, Nhan Nhiễm Tịch nhẹ nhàng dời đi ánh mắt, nguyên bản không khí hòa thuận vui vẻ vì Nhan Nhiễm Tịch đến mà trở nên xấu hổ, chính Nhan Nhiễm Tịch tự giác rót cho mình một ly trà xanh. Nhìn bộ dáng Nhan Nhiễm Tịch như vậy tất cả mọi người đều nhăn mi. 

Nhan Tử Khê phá vỡ sự xấu hổ, giới thiệu nói: "Đây là Tam muội Nhan Nhiễm Tịch." 

Nhan Nhiễm Tịch cũng không có đứng lên hành lễ, chính là mỉm cười gật gật đầu, xem như đã tiếp đón. 

Dường như không hài lòng thái độ của Nhan Nhiễm Tịch, Hoàn Nhan Miên Tĩnh châm chọc nói: "Quả nhiên là không có giáo dục, ngay cả lễ phép cơ bản cũng đều không hiểu." 

"Thất công chúa, đừng nói nữa, tam tiểu thư từ nhỏ đã ở trong lãnh viện đâu có chịu qua giáo dục." Cầm Khanh ôn nhu nói, nhìn như là vì ngăn lại Hoàn Nhan Miên Tĩnh , kì thực là cười nhạo Nhan Nhiễm Tịch. 

"Nga, đúng vậy, ta như thế nào đã quên, chính là một thứ nữ không được sủng." Hoàn Nhan Miên Tĩnh bỗng nhiên tỉnh ngộ nói. 

"Miên Tĩnh." Hoàn Nhan Hàn Cách lớn tiếng quát, chính là trong giọng nói không có một tia trách cứ. 

Những người khác hoàn toàn muốn xem diễn, chính là thời điểm bọn họ nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, trong mắt trêu tức hóa thành hư ảo. Lúc này Nhan Nhiễm Tịch tao nhã bưng trà uống, lâu lâu uống một ngụm, ngồi đó, không có nửa điểm tức giận, nhưng thật ra vẻ mặt hưởng thụ, giống như người đang xem diễn. 

Nháy mắt mọi người sắc mặt thay đổi, Hoàn Nhan Dực Trạch nhìn Nhan Nhiễm Tịch, nửa ngày nói: "Tam tiểu thư không cần để ý, Miên Tĩnh luôn luôn là bộc trực như vậy." 

"Không ngại." Thản nhiên nói ra hai chữ, kể ra nàng căn bản là không có để ý. 

Điều này làm cho mọi người cảm thấy chính mình đang làm chuyện xấu. Nhan Bùi Luân thật sâu nhìn vào mắt Nhan Nhiễm Tịch, Kiều Phi cũng tựa tiếu phi tiếu đánh giá Nhan Nhiễm Tịch, Hoàn Nhan Hàn Cách lông mi một điều, Hoàn Nhan Dực Trạch cũng không nặng không nhẹ đánh giá Nhan Nhiễm Tịch. 

Mà lúc này Nhan Hàm Tuyển vẫn thờ ơ ngồi đối diện Nhan Nhiễm Tịch ngẩng đầu lên, Nhan Nhiễm Tịch vừa vặn chống lại cặp con ngươi sâu sắc kia. 

Đối với nhan Hàm Tuyển giơ lên ly trà, cười nhẹ nói: "Tứ muội, năm gần đây sống tốt chứ?" 

Nhan Hàm Tuyển con ngươi đen chợt lóe, mặt không chút thay đổi gật đầu: "Tốt lắm." 

Nhan Nhiễm Tịch cũng không thèm để ý: "Như thế liền hảo." 

Mọi người rất là khó hiểu hành động của Nhan Nhiễm Tịch, nhìn hai người, một người mặt không chút thay đổi, một người cười nhẹ, nhìn không ra tâm tư gì. Kỳ thật không ai biết Nhan Nhiễm Tịch lần này trở về cũng không sợ hãi Nhan gia phát hiện ra nàng không có ở đây, dù sao với thế lực của nàng không cần e ngại bất luận kẻ nào, lần này trở về vì rời xa nhân thế sống ở trong Tiêu Dao cốc có chút mệt mỏi; thứ hai là vì Nhan Hàm Tuyển. 

Nhan Hàm Tuyển là muội muội cùng mẹ cùng cha với nàng, so với nàng kém hai tuổi, hiện tại mới mười bốn tuổi, hai người từng thực tốt, Nhan Hàm Tuyển thực thích Nhan Nhiễm Tịch, nhưng vì mẫu thân Nhan Nhiễm Tịch từ nhỏ chỉ thích Nhan Hàm Tuyển, vì Nhan Hàm Tuyển không tiếc hy sinh Nhan Nhiễm Tịch, làm cho Nhan Phi Quỳnh chán ghét Nhan Nhiễm Tịch, điều này cũng là nguyên nhân gián tiếp làm cho Nhan Nhiễm Tịch tiến vào lãnh viện. 

Theo Cổ Điệp điều tra, Nhan Hàm Tuyển biết sự thật không ngừng tự trách mình, cho nên không ngừng biến cường, vì muốn đem Nhan Nhiễm Tịch trong lãnh viện cứu ra, sau đó lại đem những người thương tổn nàng đưa vào trong địa ngục, mà người thứ nhất chính là mẫu thân nàng, nàng sát hại mẫu thân sau đó thành lập thế lực ở Tây Tần quốc, chung quy muốn trả thù Nhan Phi Quỳnh. 

Thời điểm nghe thấy tin tức này Nhan Nhiễm Tịch rất là kinh ngạc, càng nhìn muội muội càng cảm thấy thích, chính là trải qua việc giết mẫu thân càng trở nên lạnh lùng . Đối với với lần đầu tiên gặp mặt tin tưởng Nhan Hàm Tuyển có chút không biết làm sao, cười nhẹ nhìn chằm chằm Nhan Hàm Tuyển đang cúi đầu. Đây là người duy nhất nhớ tới nàng, chính là hiện tại có chút không được tự nhiên. 

"Hàm Tuyển." Ngữ khí mang theo ý cười, thanh thúy dễ nghe. 

Nhan Hàm Tuyển lập tức ngẩng đầu lên, vừa định lên tiếng trả lời, đột nhiên nhớ tới tình cảnh chính mình hiện tại, bàn tay đặt trên bàn hơi hơi nắm chặt, sắc mặt không chút thay đổi, chính là ánh mắt có chút lóe lên, bán đứng tâm tình khẩn trương của nàng: "Có việc gì?"

 "không có việc gì" Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ, nàng chính là muốn nhìn một chút phản ứng của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro