Chap 8 : Rung Động.
Jae Hwan làm việc rất nghiêm chỉnh và có trách nhiệm. Nhìn em ấy làm việc mới thấy được một khía cạnh khác của con người Jae Hwan. Tìm hiểu em bao lâu nay, không có điểm nào làm anh thất vọng về em cả... Min Hyun nghĩ thầm.
_Xong chưa? - Min Hyun hỏi khi thấy Jae Hwan ngồi xuống chiếc ghế trong vườn hoa.
_Chưa! Sau khi mọi người làm xong, em phải đi kiểm tra lại nữa! - Jae Hwan ngồi dựa ra ghế.
_Cảm ơn em! - Min Hyun nắm lấy tay cậu
_Chuyện gì? - Jae Hwan tròn mắt
_Vì giúp anh! - Min Hyun mỉm cười
_Không có gì... Đó là công việc của em... - Jae Hwan mỉm cười và xiết chặt tay anh
Mình đang làm gì vậy chứ? Những việc mình làm với anh ta chỉ vì kế họach của mình thôi... Tất cả chỉ vì kế họach thôi! Kim Jae Hwan, không được lung lay... Min Hyun là con của Hwang Dong Ho
Jae Hwan vội buông tay Min Hyun ra...
_Em phải vào trong xem xét một số việc! Anh cứ ngồi đây nghỉ đi! - Jae Hwan nói nhanh rồi đi vào trong khách sạn...
Jae Hwan cảm thấy lòng mình rối bời... tất cả những cử chỉ Min Hyun dành cho cậu đều nhẹ nhàng và đầy tình yêu thương. Điều đó làm cậu sợ...
_Làm nhanh lên! - Jae Hwan nói lớn với mọi người
Cậu cần giải tỏa, quát tháo mọi người để quên đi những gì cậu đang suy nghĩ. Cậu sợ những lúc Min Hyun nắm tay cậu, cậu sợ Min Hyun ôm cậu... Cậu biết mình phải làm gì để trả thù và không để bất cứ thứ gì làm lung lay ý chí của cậu...
_Cậu làm cái gì vậy hả? Có biết cách bày trí không? - Jae Hwan cảm thấy bực bội với tất cả, cậu thấy một nhân viên đang làm việc một cách chậm chạp, cậu la mắng cậu ta, cậu không muốn nghỉ đến Min Hyun lúc này...
_Xin lỗi quản lí! Để tôi làm lại! - Nhân viên cúi đầu làm tiếp
_Lẹ đi! - Jae Hwan nói rồi bỏ đi
Jae Hwan đi kiểm tra khi mọi thứ đã hòan thành. Cậu không bằng lòng với mọi thứ, Min Hyun cũng khó hiểu vì thái độ của cậu...
_Làm lại!
_Làm lại!
_Jae Hwan! Như thế được rồi! Không cần làm lại đâu! - Min Hyun nói với cậu
_Uhm! - Jae Hwan ậm ự rồi bước ra ngòai vườn
Min Hyun đi theo cậu...
_Em không cần căng thẳng đến như vậy đâu! Mọi thứ hòan hảo rồi! - Min Hyun ôm lấy cậu
Jae Hwan cảm thấy tim mình đập mạnh, cậu đẩy anh ra...
_Anh... anh về nhà thay đồ và nghỉ ngơi đi! Em... cũng lên phòng nghỉ đây! Tối gặp anh! - Jae Hwan vùng chạy khỏi vòng tay của Min Hyun
Jae Hwan lên phòng nghỉ của khách sạn, cậu dựng vào cửa khi đóng nó lại...
'' Sao tim mình lại đập mạnh như thế chứ? Sao mình chỉ đang đóng vai người yêu của Min Hyun thôi! Tất cả chỉ là một vở kịch thôi mà! ''
Cậu đi đến chiếc giường, nằm ngả ra đó rồi cố gắng quên đi những cảm giác khi ở bên anh... Mãi lo suy nghĩ, cậu ngủ thiếp đi...
_Jae Hwan của mẹ! - Người phụ nữa mặc áo trắng dang hai tay ra mỉm cười
_Mẹ!!! - Jae Hwan chạy lại ôm lấy bà
_Jae Hwan ngoan... Mẹ nhớ con lắm! - Bà vuốt tóc cậu
_Mẹ à! Con mệt mỏi quá! Con nhớ mẹ! - Jae Hwan khóc
_Jae Hwan của mẹ mạnh mẽ lắm mà...
_Không có mẹ, con sợ lắm... Con hận người đã làm mẹ rời xa con...
_Jae Hwan! Nghe mẹ nói... mạnh mẽ lên con... Tuy mẹ không ở bên cạnh bảo vệ con, nhưng con còn có ba mà! Vững vàng lên con trai!
_Mẹ... Ba nhớ mẹ lắm...không có mẹ, ba và con như mất tất cả!
_Mẹ vẫn mãi ở bên hai cha con mà... Mẹ chỉ có thể bảo vệ ba con thôi... Còn con, mẹ biết có một người sẽ mãi bảo vệ con... Mạnh mẽ lên con trai của mẹ...
Hình ảnh người người mẹ xa dần trong làn khói trắng. Jae Hwan khóc nức nở, không ngừng gọi mẹ...
Tính tong... Tính tong...
Jae Hwan sực tỉnh dậy, đó chỉ là mơ. Cậu bước ra mở cửa...
_Min Hyun??
_Em ngủ sao? Làm anh nhấn chuông hòai! - Min Hyun bước vào phòng
_Sao anh biết phòng này?
_Anh hỏi! Em ăn gì chưa? - Min Hyun hỏi cậu
_Chưa! - Jae Hwan lắc đầu mệt mỏi...
_Anh biết mà! Em đi tắm đi, anh sẽ gọi đồ ăn.
_Uhm... - Jae Hwan mệt mỏi bước vào toilet
'' Mẹ à? Người đó là ai chứ? Ai có thể giúp con vào lúc này ngòai mẹ chứ? Con sẽ mạnh mẽ... con không cần người bảo vệ mình... Con chỉ cần trả thù cho mẹ thôi... ''
Jae Hwan ngồi xuống bàn đối diện Min Hyun...
_Em ăn đi! Soup còn nóng lắm nè! - Min Hyun đưa muỗng cho cậu
_Anh ăn đi! - Jae Hwan nhận lấy chiếc muỗng
Cậu ăn từng muỗng soup nóng, lắp đầy cái bao tử trống không của mình...
_Em ăn nhiều vào, chút nữa tiếp khách mệt lắm đó...
_Em biết rồi!
_Cằm em dính soup kìa! - Min Hyun chồm lên lau cho cậu
_Em tự làm được! - Jae Hwan lại đỏ mặt và nhịp tim bắt đầu tăng
Sau khi ăn xong, Jae Hwan thay đồ và xuống chỗ tổ chức tiệc cùng Min Hyun. Cậu khoác tay Min Hyun đi gặp và nói chuyện với các vị khách quí của W1.
Cậu cố gắng mỉm cười và nói chuyện với từng người...
_Jae Hwan!!! - Seong Woo chạy lại vỗ vai cậu
_Seong Woo!! - Jae Hwan bất ngờ
_Chào ngài Chủ tịch siêng năng! - Daniel bước đến với ly rượu trên tay
_Seong Woo giận Min Hyun hyung rồi! Hôm qua mới hứa mà đã thất hứa rùi! - Seong Woo phồng má!
_Thông cảm đi hai nhóc! Hyung bị cảm mà! - Min Hyun mỉm cười
_Jae Hwan! Hyung ấy nói thật chứ? - Daniel quay sang hỏi cậu
_Thật... anh ấy bị sốt! Phải ngủ lại nhà tớ!
_Vậy là hyung giả bệnh để ở lại nhà Jae Hwan chứ gì? - Seong Woo trề môi
_Không phải! - Jae Hwan nói
_Thôi chút rồi nói chuyện! Daniel của hyung! Lại nói chuyện với Chủ tịch Park dùm nha!
_Không! Nói chuyện với ổng chán lắm! - Daniel giãy nãy
_Giúp hyung đi mà! Nhaaaaaaaa!!! Hyung bệnh mà!
_Bệnh?? Bệnh gian thì có! - Nói rồi Daniel chán nản kéo Seong Woo đi về phía ông già với mái tóc bạc để nói chuyện.
Người phục vụ rượu nãy giờ cứ chú ý đến Jae Hwan, anh ta tức vì bị Jae Hwan quát sáng nay. Đợi lúc cậu và anh đang tiếp khách, hắn đi ngang, đẩy cậu một cái. Vốn chỉ định để cậu mất mặt trước khách quí, không ngờ...
_Á....
Ùmmmmm
Jae Hwan té nhào xuống bậc tam cấp, rồi rơi xuống hồ bơi. Cậu cố gắng bơi vào bờ nhưng tay cậu đau nhói không cử động được... Cậu chìm dần xuống...
_Jae Hwan!!! - Min Hyun buông ly rượu xuống, cởi áo vest rồi nhảy xuống hồ
Anh kéo cậu lên...
_Jae Hwan!!! - Daniel và Seong Woo cũng chạy lại
Min Hyun hô hấp cho cậu, cậu ho ra đầy nước... Mở mắt ra và nhìn thấy Min Hyun đang lo lắng...
_Jae Hwan... Có sao không? Em có sao không?
_Đau quá... - Jae Hwan nhăn mặt, tay phải cậu đau nhói...
Min Hyun bế cậu chạy đi...
_Việc ở đây giao cho em! - Daniel nói với Min Hyun
Anh bế cậu ra xe, chạy đến bệnh viện...
_Đau quá! - Jae Hwan la lên
_Em đau ở đâu?? Ráng đi, sắp đến bệnh viện rồi! - Min Hyun nhấn ga phóng đi nhanh nhất có thể
_Tay của em... đau quá...
Đến bệnh viện, Min Hyun bế cậu vào phòng cấp cứu...
Min Hyun nghe tiếng cậu la lên trong phòng cấp cứu, anh lo lắm...
Bác sĩ bước ra...
_Sao rồi? Em ấy sao rồi??
_Gãy xương cổ tay... phải bó bột 2 tháng! Không họat động tay mạnh được đâu!
_...
_ Tôi vừa nắn xương nên cậu ấy hơn đau, ngủ thiếp đi bên trong rồi! Y tá sẽ thay đồ cho cậu ấy rồi chuyển lên phòng hồi sức!
_Cảm ơn bác sĩ!
Min Hyun thở phào nhẹ nhõm, nhìn Jae Hwan đau đớn, anh lo cho cậu đến quên tất cả!
.
.
.
.
HẾT CHAP 8.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro