Kẻ dẫn đường cho giấc ngủ

Có lần, tôi hỏi Quân thế này:

- Tao nghĩ, mỗi người trên thế giới này đều có trong mình những khoảng bình yên. Có thể họ cảm thấy bình yên khi ở một mình, hoặc cũng có thể bình yên khi ở cùng ai đó. Quân, mày nói xem. Khoảng bình yên của mày là gì?

Quân không trả lời mà chỉ im lặng nhìn tôi.

Cái nhìn chòng chọc của cậu ta làm tôi có cảm giác như mình vừa nói ra điều gì đó ngớ ngẩn lắm. Tôi cũng chẳng mong cậu ta có thể trả lời câu hỏi của mình đâu. Nhưng cách cậu ta lơ đi làm tôi cũng không còn có hứng mở mồm ra bắt chuyện nữa.

Tôi thôi việc chờ đợi câu trả lời của Quân mà nhìn lên trời.

Bình yên à. Tôi tự hỏi, liệu đây có phải là bình yên của tôi hay không. Đôi khi tôi lờ mờ nhận ra, bình yên của tôi có thể đã xuất hiện vào khoảng thời gian cùng Quân trở về sau khi tan làm thế này.

Là lúc tôi có thể vừa ngẩng đầu nhìn trời đêm vừa bước đi vô tư mà không lo nghĩ về việc có thể vấp ngã, hay gặp nguy hiểm gì. Tôi chỉ làm được những điều này khi có Quân bên cạnh.

Có lẽ đây là khoảng bình yên của tôi.

Còn Quân thì sao?

Mãi đến khi về sau, mỗi lần nghĩ lại câu hỏi đó tôi đều thấy mình thật ngu ngốc.

Khi ấy Quân im lặng không phải là cậu ấy lơ câu hỏi của tôi. Mà là cậu ấy đang đưa ra đáp án.

Đáp án đó là tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro