C17: Đi khám thai bị bắt cóc

Sau khi vào thu, nhiệt độ nóng bức rõ ràng có điều biến hóa. Không khí mùa thu chính là mùa thích hợp ngủ nướng nhất.

Bảy giờ sáng, tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên. Nhưng trên giường Lee Jihyun không có bị ảnh hưởng chút nào, vẫn như cũ ngủ giống như heo chết, căn bản sẽ không nghe được trên tủ đầu giường đồng hồ báo thức con bò sữa đang cố gắng kêu la.

Chín giờ sáng, điện thoại Lee Jihyun đặt ở xa trên bàn sách, tiếng chuông điện thoại là tiếng cười trẻ con do Park Jiyeon cưỡng ép đổi thành. Liên tiếp cười mấy phút đồng hồ, cũng không thể kêu tỉnh Lee Jihyun vẫn đang ngủ say như cũ.

Chỉ là, tiếng cười dừng lại không bao lâu, đặt ở bên kia trên tủ đầu giường điện thoại bán đột nhiên bén nhọn vang lên. Mà một lần này, Lee Jihyun cuối cùng thành công bị ầm ĩ làm tỉnh dậy.

Cô mơ mơ màng màng duỗi dài cánh tay đã nắm microphone, khàn khàn đáp một tiếng: "Này."

"Làm sao cậu còn chưa rời giường? Không phải hẹn bác sĩ hôm nay làm khám thai sao?" Điện thoại đầu kia nhất thời truyền đến thanh âm Park Jiyeon, giọng nói nghiêm túc, rõ ràng tiết lộ cô ấy cũng không vui.

"A, vậy sao? Hình như là vậy." Lee Jihyun ngáp một cái thật là dài, nghiêng đầu liếc một cái lịch ghi chép trên tủ đầu giường, mơ hồ nhìn đến một ngày tháng trên đó quả thực được tô một vòng đỏ.

Park Jiyeon hơi có chút bất đắc dĩ, "Nhanh lên một chút đi, một hồi xem ai có rảnh rỗi liền qua đón cậu." Thật không biết người mang thai rốt cuộc là ai, nếu không phải là cô cùng Jeon Boram, Park Junghwa ba người vẫn để ý Lee Jihyun, thì cậu ấy tuyệt đối sẽ đem mỗi một lần khám thai cũng đều quên mất.

"Không cần, tự mình lái xe đi là tốt rồi." Lee Jihyun suy nghĩ một chút, quyết định chính mình tự đi khám thai. Luôn là phiền toái ba bạn tốt, nàng không muốn như vậy.

Park Jiyeon không phải quá tin tưởng lời nói Lee Jihyun. "Cậu thật sẽ thuê xe?"

"Ừ." Lee Jihyun kiên định đáp ứng một tiếng.

"Vậy được, chính cậu đi đi, chỉ là, nhất định phải thuê xe, cùng lắm thì chi phí đi lại mình chi trả cho cậu." Park Jiyeon do dự một chút, cuối cùng vẫn là đáp ứng. Nhưng sau đó, cô lại nói chuyện hung tợn uy hiếp nói: "Nhưng mà, nếu như cậu dám không thuê xe, mình liền chỉnh chết cậu." Cô cùng Jeon Boram, Park Junghwa hiện tại ai cũng không rảnh, lại không thể để Lee Jihyun đợi một chút không đi khám thai. Nếu là cô ấy thật có thể thuê xe đi khám thai, cũng còn có thể yên tâm.

"Có thể đem chi phí khám thai chi trả cho mình sao sao?" Lee Jihyun thuận miệng hỏi một câu, hiển nhiên cô hoàn toàn không đem uy hiếp Park Jiyeon để ở trong lòng.

Park Jiyeon rốt cuộc không nhịn được nổi nóng. "Không phải đã sớm chi trả cho cậu rồi sao?" Từ lúc Lee Jihyun mang thai tới nay, căn bản không tốn tiền gì, tất cả đều là cô cùng Jeon Boram, Park Junghwa ba người cung cấp nuôi cậu ấy, người này lại vẫn tiến thêm một bước.

"Vậy sao? Mình quên." Lee Jihyun móc móc lỗ tai, mất hứng bĩu môi. Cô bây giờ là phụ nữ có thai, trí nhớ dĩ nhiên không có tốt như trước kia, người này một chút cũng không thông cảm cho cô.

"Mau dậy đi, đi đường cẩn thận một chút, có chuyện lập tức điện thoại liên lạc." Park Jiyeon thở dài một cái, thúc giục một tiếng, sau lại không quá yên tâm dặn dò đôi câu.

"Biết, tạm biết."

Cúp điện thoại, Lee Jihyun hết sức tự nhiên lại dựa trên giường một hồi lâu, lúc này mới không hài lòng rời khỏi giường. Kể từ mang thai về sau, cô giống như ngủ thế nào đều ngủ không đủ. Đi hai bước liền mệt rã rời, làm chút chuyện cũng mệt rã rời. Ai, giống như cô không có sức lực vậy, thí nghiệm của cô phải kéo dài tới một ngày kia mới có thể thành công à?

Chầm rì rì đánh răng rửa mặt, đổi lại váy ra cửa, Lee Jihyun xem như giày vò đi đến bệnh viện.

Đi xuống lầu, nhìn xa xa tựa như xe buýt, Lee Jihyun đúng là vẫn còn lựa chọn thuê xe đi bệnh viện. Mặc dù thật ra cô rất muốn ngồi xe buýt, nhưng cô cũng thật cảm thấy ngồi xe buýt sẽ không thoải mái so với taxi. Vì con gái bảo bối của cô, cô vẫn là nhịn thôi.

Đại khái là xuất phát từ ân cần đối với phụ nữ có thai, dọc theo đường đi tài xế xe taxi cũng lái xe vô cùng vững vàng.

Lee Jihyun vô cùng cảm động, lúc xuống xe, cố ý cho tài xế nhiều một chút tiền. Dù sao Park Jiyeon sẽ giúp cô chi trả, cho nên, cô cũng rất thiện lương thỉnh thoảng hào phóng một lần như vậy, cũng không có gì không tốt.

Khám thai hết sức thuận lợi, tất cả chỉ tiêu đều rất bình thường. Trừ trong quá trình khám thai, Jeon Boram, Park Junghwa cùng Park Jiyeon lấy lý do quan tâm, kì thực đối với Lan Sơ mà nói không thể nghi ngờ chính là gây rối điện thoại lại điện thoại.

Tay cầm hình thai nhi, vẻ mặt Lee Jihyun như nhặt được bảo vật, chậm rãi đi ra khỏi bệnh viện.

"Cô là Lee tiểu thư? chúng tôi là do Park Jiyeon phái tới đón cô về nhà."

Lee Jihyun mới vừa bước ra cửa chính bệnh viện, liền bị hai người đàn ông tuổi trẻ mặc quần áo thoải mái chặn lại. Lúc này, trong lòng cô đang tỏa ra sung sướng. Đột nhiên bị người cản lại, trong lúc nhất thời phản ứng có chút chậm lụt. Nghe tiếng nói ngẩng đầu lên, còn chưa có thấy rõ mặt của người tới, liền bị bọn họ hai bên đỡ lấy mang đến một chiếc SUV đen ven đường.

Đợi đến khi Lee Jihyun thanh tỉnh nhận thấy được đối phương rõ ràng người không có ý tốt, hơn nữa tuyệt đối không thể nào sẽ là Park Jiyeon phái tới đón cô về nhà, lúc cảnh giác thì xe đã lái rời bệnh viện cự ly một hai trăm mét.

Mà kỳ quái hơn chính là, sau khi chiếc xe SUV màu đen mang Lee Jihyun đi khởi động chốc lát. Một chiếc xe SUV khác tương tự màu đen liền nhanh chóng đi theo, nhưng lại giữ vững một khoảng cách, cũng không có dán thật chặt đi lên.

Lee Jihyun không biến sắc cất xong hình thai nhi cầm trong tay, hỏi: "Có gì ăn không? Tôi đói bụng."

Nhưng mà, ba người đàn ông trẻ tuổi cùng xe với cô ai cũng không nói gì. Bọn họ tất cả đều an tĩnh nhìn chăm chú vào phía trước, giống như Lee Jihyun chỉ là một hồi không khí trong xe.

Thấy thế, Lee Jihyun bắt đầu oán trách, "Jiyeon cũng quá sơ ý rồi, đều không chuẩn bị cho tôi ăn chút gì, biết rõ tôi bây giờ là há miệng ăn phần hai người."

Trong xe vẫn một mảnh trầm mặc như cũ, vẫn là không có người để ý cô.

Lee Jihyun đột nhiên trừng lớn cặp mắt cố làm vui mừng, làm ra vẻ giữ chặt người đàn ông trẻ trung bên cạnh mình, vui vẻ hỏi: "Lại nói, các ngươi là đang bắt cóc sao?"

Người bị Lee Jihyun kéo, rõ ràng có chút chán ghét cau lại lông mày. Hắn không khách khí đẩy tay Lee Jihyun ra, nhưng thủy chung không nói một lời.

Lee Jihyun tựa hồ không thèm để ý thái độ lãnh đạm của ba người đàn ông đối với cô chút nào, tương đối nhiệt tình giải thích cho bọn hắn. "Ôi chao, tôi nói cho các anh biết a, nếu như các anh gọi điện thoại muốn tiền chuộc, nhớ tìm Junghwa, cô ấy có tiền nhất. Boram mặc dù ít hơn, nhưng cô ấy căn bản là thành phần tri thức, mỗi tháng tiền lương căn bản là không ít. Về phần Jiyeon, đoán chừng các anh cũng sẽ không ngốc đến mức đi tìm Jiyeon, cô ấy rất là hung dữ, cho nên, ngàn vạn đừng tìm cô ấy, cô ấy mà bạo phát thì hung ác tới thật là khủng khiếp ."

Nghe vậy, ba người đàn ông tất cả đều không tự kìm hãm được khóe miệng liên giật giật vài cái. Nhưng mà, bọn họ còn cố nén xuống, ai cũng không có mở miệng đáp một câu.

Ba người trầm mặc, giống như để Lee Jihyun hiểu lầm cái gì, cô vỗ ngực bảo đảm, tự nhiên tiếp tục nói. "Thật, tôi không lừa các anh, Jiyeon bình thường đối với tôi phụ nữ có thai cũng rất hung bạo, nếu là biết các anh bắt cóc tôi, cậu ấy nhất định sẽ biến thân thành Ultraman ."

"Cô có thể câm miệng hay không?" Rốt cuộc, người đàn ông ngồi cùng Lee Jihyun ngồi ở phía sau không thể nhịn được nữa.

Nghe thanh âm đối phương nóng giận, Lee Jihyun cực kỳ thức thời cúi đầu, khẽ vuốt ve bụng của mình, vô cùng từ ái đối với bụng của mình nói chuyện, "Mini a, có phải chơi rất khá, rất kích thích không? Xem mẹ thương con không, bị bắt cóc đều mang con cùng nhau chơi đùa, về sau con nhất định phải thật biết điều nghe lời mẹ a, mẹ thích nhất con. Chờ con trưởng thành, mẹ nhất định sẽ đem tất cả kinh nghiệm thí nghiệm tất cả đều truyền thụ cho con, đến lúc đó, chúng ta ngày ngày ở chung một chỗ làm thí nghiệm, có phải rất tuyệt rất đáng mong chờ hay không?" Trong miệng Lee Jihyun không ngừng vừa nói không có tim không có phổi, nhưng là không có ai biết, động tác cô khẽ vuốt bụng, đem mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay tràn ra lau ở trên váy của mình. Toàn bộ quá trình, thế nhưng đối phương tất cả đều cho cô nguyên vẹn tầm mắt tự do, đây là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm. Cô không có tự tin, chạy trốn nhất định không hao tổn có thể đủ lông tóc.

"Câm miệng!" Lần này, phụ trách lái xe chính là người đàn ông cắn răng nghiến lợi trực tiếp mở miệng rống lên.

"Em trai nhỏ, cậu nói nhỏ một chút, sẽ bị dọa đến Mini nhà tôi." Lee Jihyun bất mãn liếc đối phương một cái, hai tay ý thức che ở bụng của mình.

Trên xe ba người đàn ông tất cả đều hết ý kiến, người đàn ông lái xe chính là lập tức tăng tốc độ nhanh hơn, lái xe thật nhanh, giống như là hận không thể lập tức có thể đem Lee Jihyun ném xuống xe.

Vẫn đi theo ở phía sau là chiếc xe SUV màu đen, cũng yên lặng tốc độ nhanh hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro