Chương:148

: Tôi sẽ không bỏ cuộc
______'

“ Xấu xa, buông mẹ cháu ra, nếu không mông chú sẽ nở hoa đấy!” Tiểu Minie cong môi ngẩng đầu mặt đầy vẻ nghiêm túc nhìn Jimin, khẩu súng trong tay đang dí sát vào mông hắn.

Vừa nhìn thấy là cậu nhóc, Rosie vội vàng đẩy Jimin ra, có chút ngại ngùng nhảy sang một bên.

Anh quay người ngượng ngùng giơ hai tay lên: “ Tiểu Minie, là chú, chú không phải người xấu!” Sau đó nở nụ cười thân thiện với cậu nhóc.

Cậu bé chẳng thèm để ý hắn, tức giận cau mày nhìn hắn vẻ giận dữ: “ Thế chú ôm mẹ cháu làm gì? Mẹ cháu là người phụ nữ có chủ rồi!”

Cô không biết nói gì lườm cậu nhóc một cái, đứa con trai này của cô đúng là trúng độc của Nam Joon rồi.

“ Tiểu Minie.........bọn chú chỉ là........” Jimin đưa tay chỉ mình rồi lại chỉ cô, trong đầu đang nghĩ xem nên giải thích thế nào.

Cô vội bước đến bên cạnh cậu bé, một tay xách cậu nhóc lên: “ Ai bảo con ra ngoài? Bên ngoài lạnh thế này cảm cúm thì làm thế nào?” Nói xong, không thèm để ý Jimin, chẳng buồn quay đầu đi thẳng vào biệt thự.

Tiểu Minie cúi đầu nhìn bộ quần áo ngủ em bé bằng bông của mình: “ Mẹ, em bé bằng bông còn không nói lạnh nữa là.”

“ Ngậm miệng, việc của người lớn sau này không được xen vào, ngoan ngoãn về phòng ngủ cho mẹ.” cô lắc lắc đầu, sau đó kéo cậu nhóc đi vào biệt thự.

Tiểu Minie từ trên đất bò dậy, nhìn cô vẻ mặt nghiêm túc: “ Mẹ, mẹ có ba rồi, tại sao mẹ lại có thể sau lưng ba mà ôm ấp người đàn ông khác ở bên ngoài chứ? Ba biết được nhất định sẽ rất đau lòng.”

Cô xắn tay áo lên, bực không thể đánh cho cậu nhóc một trận: “ Tiểu tử thối con biết cái gì chứ? Muốn ăn đòn phải không? Còn không đi ngủ cho mẹ.”

Tiểu Minie vẻ mặt ấm ức, lẩm bẩm nói với cô: “ Mẹ, con và em bé bông đều ghét mẹ.” Nói xong, quay người nhanh chóng đi về phòng của mình.

Nhìn bóng Tiểu Minie đi khuất, Rosie đưa tay day day hai thái dương, quay người ngồi trên ghế sofa.

“ Người đàn ông đó thật là đáng ghét, chỉ cần có mình, đừng mong cướp mẹ đi.” Tiểu Minie vừa lẩm bẩm tự nói trong mồm, vừa cầm điện thoại gọi đến số của Nam Joon.

Nam Joon đang lái xe, vừa nhìn thấy số của Tiểu Minie gọi đến, lập tức thấy ấm áp trong lòng.

“ Phù thủy nhỏ, muộn thế này con còn chưa ngủ à?”

Giọng nói Tiểu Minie hiện rõ có chút bực tức: “ Ba, ba mau về nhà cho con, mẹ sắp bị người ta cướp đi rồi.”

Vừa nghe thấy lời này, Nam Joon không nhịn được cười lên: “ Lại làm sao thế? Yên tâm đi, mẹ con sớm muộn cũng là của ba, con đợi ba, mấy phút nữa ba sẽ về đến nhà!”

Tiểu Minie cầm điện thoại dậm dậm chân: “ Ba, lần này không giống nhau, con không cho phép ba để mẹ đi mất.”

“ Được được, ba biết rồi, con đợi ba, mấy phút nữa là đến, tối nay ba ngủ với con.” Nói xong anh tắt điện thoại, nhớ đến khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Minie lại thấy buồn cười.

Xe của Jimin yên tĩnh dừng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn ánh đèn sáng hắt ra trong biệt thự, cảm thấy có chút mơ hồ.

Đây có phải một giấc mơ không? Sau khi tỉnh lại sẽ không còn nhớ gì nữa.

Hắn rất sợ, năm năm này, không biết bao lần trong giấc mơ có khuôn mặt Chaeyoung nhưng khi hắn đưa tay, cô lại biến mất.

Hắn ném điếu thuốc trong tay ra ngoài cửa sổ, trong lòng tự thề với lòng mình, lần này, dù cho thế nào hắn cũng sẽ không buông tay.

Chiếc xe quay đầu đang định rời đi, nhưng đúng lúc nhìn thấy bên đường đối diẹn, xe của Nam Joon đang chầm chậm hướng về phía này.

Hắn vội vàng đạp chân phanh, mở cửa xe chạy xuống ngăn xe của Nam Joon lại.

Nhìn thấy Jimin ,Nam Joon cuối cùng cũng hiểu lời Tiểu Minie nói, lẽ nào.......đã xảy ra chuyện gì?

Từ từ kéo cửa kính xe xuống, hai mắt Nam Joon lạnh lùng nhìn hắn: “ Cậu đến đây làm gì?”

Jimin cúi người dựa vào chiếc xe: “ Xuống xe đi, chúng ta nói chuyện.”

Anh ngoảnh đầu lại, giọng điệu vẫn lạnh lùng: “ Chúng ta hình như không có gì đáng nói, tôi phải về nhà rồi.” Nói xong, dẫm chân ga đang định đi.

“ Tôi đã biết toàn bộ rồi, Rosie chính là Chaeyoung, lẽ nào.......không nên nói sao?”

Nghe thấy những lời này, Nam Joon lập tức phanh xe lại, nhất thời cảm giác bất an nhói lên trong lòng.......

Mở cửa xe ra, đĩnh đạc bước xuống xe.

“ Làm sao mà cậu biết được?” Mặt anh không biểu cảm, lạnh lùng hỏi hắn một câu.

Jimin nắm chặt hai tay lại, bước lên đấm cho Nam Joon một cái: “ Kim Nam Joon cậu quá bỉ ổi đấy?”

Lực của Jimin quá mạnh, thế là mặt của Nam Joon trong không trung bị đấm lệch đi.

“ Ha ha.........” Nam Joon cười khẩy mấy tiếng, không thèm nhìn hắn, chỉ lau lau vết máu ở khóe miệng: “ Park Jimin, cậu cũng xứng nói tôi bỉ ổi sao? Rốt cuộc là ai bỉ ổi chứ?”

“ Năm năm trước, cậu dẫn Chaeyoung mất trí nhớ đi Dubai, cậu không hề nói gì cho cô ấy biết, hơn nữa còn lừa cô ấy sinh một đứa con trai? Cậu có biết lúc đó cậu đã lừa một thiếu nữ thanh xuân không?”

Nam Joon đẩy tay hắn ra, chỉ cảm thấy buồn cười, từ đầu đến cuối, năm năm rồi hắn chưa từng động vào Chaeyoung thậm chí còn vì hắn mà nuôi con trai năm năm, đến bây giờ người đàn ông này còn cho rằng Park Minie là con trai của anh.

Jimin, cậu thật sự không có tư cách làm ba đẻ của Tiểu Minie, nếu như không phải hồi đó Tịch Dương giấu tất cả mọi người, nếu như không phải Tịch Dương, Tiểu Minie sao có thể sống được đến ngày hôm nay chứ?

“ Park Jimin, cậu không có tư cách!” Nam Joon không nói câu gì, quay người đi vào trong biệt thự.

Jimin vội đuổi theo: “ Kim Nam Joon, Chaeyoung năm năm trước là của tôi, cho nên năm năm sau dù cho thế nào tôi cũng sẽ giành cô ấy lại, dù cho cô ấy có con cũng chẳng sao.”

Nỗi bực bội trong lòng Nam Joon càng lúc càng dâng cao, anh đột nhiên dừng chân lại, quay người xách cổ áo của Jimin: “ Cậu đến bây giờ còn nói những lời này, năm năm trước là cậu tự tay đẩy cô ấy xuống địa ngục, tất cả của năm năm trước đã kết thúc rồi, năm năm sau tôi dẫn Rosie quay trở về chứ không phải Chaeyoung, cậu tàn nhẫn làm tổn thương cô ấy, cho nên cô ấy đã không muốn nhớ đến cậu nữa, cho nên tôi cảnh cáo cậu, cậu nên tránh xa cô ấy ra, đừng có xuất hiện trước mặt cô ấy nữa. Cậu nên cảm ơn ông trời, nếu như trí nhớ của Chaeyoung vẫn còn, cô ấy nhất định sẽ hận cậu!”

“ Tôi biết năm năm trước đều là lỗi của tôi, là tôi hại cô ấy, tôi bây giờ chỉ muốn bù đắp, năm năm này cậu không thể tượng tượng tôi sống thế nào đâu, khi tôi biết cô ấy vẫn còn sống, tôi hiểu rõ rằng tôi không thể buông cô ấy được nữa.”

Nam Joon ngoảnh đầu, đôi mắt sắc như chim ưng trừng trừng nhìn hắn: “ Park Jimin, đó là do cậu tự làm tự chịu, tôi đã đợi cô ấy năm năm rồi, cho nên dù cho thế nào tôi cũng sẽ không buông tay.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro