Nụ hoa chớm nở giữa mùa đông

Sau khi xuất viện, Rachel đưa Jisung về căn biệt thự nhỏ của cô, nằm trong một khu phố sang trọng nhưng vẫn ấm áp giữa thành phố xa lạ. Người lạ ấy không hỏi quá khứ, không nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại. Cô gái ấy là món quà, là chỗ dựa quý giá mà cậu may mắn có được.
Ngày hôm sau, Rachel giúp cậu liên hệ với một quán cà phê sang trọng gần khu phố, nơi họ quen biết các nhà đầu tư và khách hàng có tiếng.
"Cậu từng là barista, đúng không? Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ những gì cậu biết, từng bước một thôi," cô nói. Không một lời phán xét, không hằn học, chỉ có niềm tin rằng Jisung vẫn có thể đứng dậy.
Ban ngày, cậu làm việc chăm chỉ: quét dọn, pha chế, học hỏi từng kỹ thuật mà trước đây tưởng chừng đã quên. Ban đêm, cậu ngồi trong phòng khách của Rachel, nơi ánh sáng dịu dàng phản chiếu trên sàn gỗ sáng bóng, chiếc máy ghi âm cũ kỹ đặt trước mặt. Mỗi tối, nhấn nút "Record", giọng khàn khàn của cậu vang lên trong căn phòng yên tĩnh:
"Đã 365 ngày rồi, Minho. Anh có còn nhớ em không?"
Những câu chuyện nhỏ nhặt, những chi tiết thường nhật về Paris, về công việc pha chế, về từng ly cà phê được cậu kể ra. Cậu không bao giờ ngừng nhắc đến Minho, không phải để níu kéo, mà như một nhịp tim không thể tắt. Máy ghi âm trở thành chiếc cầu nối vô hình giữa hiện tại và quá khứ, giữa nỗi nhớ và hy vọng, giữa cậu và người đã rời xa.

Rachel theo dõi từng cử chỉ của cậu, lặng lẽ. Cô nhận ra, từng cái nhíu mày, từng nụ cười khẽ khi pha cà phê, đều mang theo sự kiên trì và nghị lực hiếm có. Dần dần, tình cảm trong cô lớn lên một cách âm thầm, như mầm cây len lỏi qua lớp đất sũng nước, không ai hay biết. Nhưng Jisung vẫn xem cô như một ân nhân, như một bàn tay nâng đỡ để cậu tiếp tục bước đi trong thành phố xa lạ này.
Những buổi sáng sớm, cậu đứng trước quầy, tay cầm ly cà phê, mùi cà phê hòa cùng mùi bánh nướng lan tỏa trong không khí. Khách hàng nhìn cậu, nhận ra sự tận tụy trong từng động tác, sự tinh tế trong từng ly cà phê. Cậu bắt đầu tự tin hơn, bước đi trên đường phố Paris không còn co ro nữa. Nhưng khi màn đêm buông xuống, khi ánh đèn trong căn phòng của Rachel dịu lại, Jisung lại ngồi lặng lẽ trước máy ghi âm, kể tiếp những câu chuyện thường nhật, kể về những ngày mình nhớ nhung, kể về những kỷ niệm với Minho.
Rachel thỉnh thoảng mang một chiếc bánh ngọt hoặc một cốc cacao nóng đặt lên bàn, khẽ nói:
"Cậu nên nghỉ một chút đi, đừng làm việc quá sức."
Jisung chỉ mỉm cười, không nhận ra cảm xúc trong mắt cô. Nhưng Rachel hiểu, sự chăm sóc ấy không chỉ là ân cần. Cô đã yêu cậu ấy, từ những chi tiết nhỏ nhất: cách cậu nhíu mày khi pha latte quế, cách cậu lặng lẽ quan sát khách hàng, cách cậu dừng lại chỉ để lắng nghe âm thanh của thành phố trong mưa.
Mỗi tối, đôi khi cậu lại nhìn Rachel: một ánh mắt vô thức, một nụ cười khẽ, nhưng không hơn. Cậu không thể nhận ra rằng, những khoảnh khắc yên bình, những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt, đã gieo vào trái tim cô một mầm yêu thương âm thầm, sâu đậm. Cậu chỉ biết rằng, qua cơn bão của cuộc đời, cậu vẫn còn một nơi để dựa vào, một người tin tưởng cậu mà không cần biết quá khứ.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, Jisung rèn luyện, học hỏi, đứng dậy. Cậu trở nên khéo léo hơn, kiên nhẫn hơn, pha chế điêu luyện từng ly cà phê, trở thành barista giỏi có tiếng. Cậu quyết định đi trên một con đường mới, vẫn có Rachel ở cạnh như một người bạn đồng hành đáng quý.
Nhưng mỗi tối, giọng khàn khàn của cậu vẫn vang lên qua chiếc máy ghi âm: "Ngày thứ 875, Minho à, hôm nay em đã cùng đồng đội chính thức mở thương hiệu cà phê Blueprint sau bao ngày ấp ủ đó. Vậy mà không có anh ở đây để khen em..."
Như một nhịp tim không nguôi, nhắc nhở rằng trong lòng, vẫn còn một người mà cậu chưa bao giờ quên.
Paris mưa, căn phòng của Rachel ấm áp, và tình yêu âm thầm dần lớn trong cô. Nhưng Jisung vẫn điềm nhiên, chỉ biết ơn, chỉ biết sống tiếp, chỉ biết ghi âm cho người đã xa. Mọi thứ diễn ra theo một nhịp điệu dịu dàng, vừa bi thương vừa hy vọng, tạo nên một mùa đông ấm áp giữa Paris lạnh giá, nơi hai con người, một biết yêu, một vẫn còn nặng lòng với quá khứ, tìm thấy nhau theo cách riêng, im lặng nhưng sâu sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro